Chương 61
Ba tháng ba lễ thượng tị, trong Thang Hà hành cung trăm hoa đua nở, xuân ý dạt dào, người trong hoàng tộc trên xe ngựa theo thứ tự tiến vào Thang Hà trang, bên này mặc dù còn cách hành cung hơn ba mươi dặm nhưng không cho phép ồn ả, chỉ có một đội cấm quân túc trực tuần tra, an bình trang nghiêm, quả nhiên một bộ khí phái Thiên gia.
Chử Thiệu Lăng đem mành xe xốc lên một chút, giảng giải cảnh trí bên ngoài cho Vệ Kích nghe, chậm rãi nói: “Phía sau tiểu thạch tuyền bên kia là một sơn động, trên tường đá bên trong còn có chữ viết cổ nhân khắc lên, về sau rảnh rỗi sẽ mang ngươi đi xem….”
Vệ Kích khẽ cúi đầu nhìn ra bên ngoài, nghiêm túc nghe, gật gật đầu: “Đi xem.”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười tiếp tục: “Nhìn thấy hồ bên kia sao, khi còn bé ta còn ở đó bắt được một con rùa to bằng cái đĩa đâu…. Ta nhớ rõ trong hồ có không ít tôm cá, trong chốc lát lại đi để bọn hắn chuẩn bị , mồi câu.”
“Rùa?” Vệ Kích thấp giọng ngạc nhiên, “Điện hạ có thả sao? Vật kia nuôi tốt sao?”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Ngày đó liền đem đi nấu canh, dễ nuôi hay không ta không biết.”
Vệ Kích tiếc hận than một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn bên ngoài, Chử Thiệu Lăng cười cười xoa nhẹ đầu Vệ Kích, không bao lâu xe ngựa vào hành cung, cung nhân trong hành cung vội vàng mang hai kiệu liễn tám người đến, hoàng đế cùng Thái hậu xuống xe lên kiệu, Vệ Kích trước một bước xuống xe ngựa, buông ghế nhỏ cúi đầu đưa tay đỡ Chử Thiệu Lăng xuống xe, Chử Thiệu Lăng không nhẹ không nặng ở trên tay Vệ Kích nhéo một cái, Vệ Kích trên mặt bất động, sau khi thấy Chử Thiệu Lăng đứng vững, một tay đem ghế nhỏ thả lại trên xe ngựa, xoay người đi theo phía sau Chử Thiệu Lăng, chờ Chử Thiệu Lăng lên liễn kiệu liền chậm lại vài bước đi theo.
Sau khi Chử Thiệu Lăng lên kiệu Chử Thiệu Nguyễn Chử Thiệu Mạch mới sôi nổi xuống xe, một quản sự hành cung đi theo bên kiệu Chử Thiệu Lăng cười nói: “Nô tài Lý Xảo, vốn là quản sự trong thiện phòng, đã nhiều ngày các quý nhân tiến đến, đại tổng quản phân phó nô tài đến chuyên chỉ hầu hạ Đại hoàng tử, Đại hoàng tử có việc gì chỉ cần sai bảo.”
Chử Thiệu Lăng tựa trên liễn kiệu hỏi: “An bài cho ta ở chỗ nào? Vẫn là Thiêm Hương viện sao?”
Lý Xảo vội vàng trả lời: “Không khéo, năm nay hạnh hoa trong Thiêm Hương viện nở không tốt, thực thưa thớt, không dám dùng cho quý nhân nghỉ ngơi, lần này an bài là ở Đào Hoa viện phía đông hành cung, viện này cảnh trí tốt vô cùng, tháng ba nở rộ một sân hoa đào, hồng bạch phấn, thực náo nhiệt đâu, đợt hoa đào đầu tiên đã nở được nửa tháng, đúng là thời điểm chưa tàn, thoáng có gió thổi qua sẽ rơi xuống như tuyết, cảnh sắc tuyệt đối không thua Thiêm Hương viện, nô tài nghe nói trong Bích Đào yển của điện hạ rất nhiều hoa đào, nghĩ đến điện hạ có lẽ sẽ thích.”
Chử Thiệu Lăng thấy quản sự này nói chuyện thực lưu loát, cười hỏi: “Bên cạnh là sân của ai?”
Lý Xảo cúi đầu cười nói: “Đi về phía Tây là tẩm điện của vạn tuế gia, hướng nam là Phượng Tiên cư của Thái hậu, nhưng mỗi trung gian đều có một mảnh rừng đào nhỏ, yên lặng lại tao nhã.”
Năm ngón tay thon dài của Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng gõ trên tay vịn kiệu liễn, nói: “Năm nay không an bài các hoàng tử cùng một chỗ sao?”
Lý Xảo cúi đầu cười nói: “Nguyên bản an bài cùng một chỗ, đều ở mặt Nam hành cung, chính là Thiêm Hương viện của điện hạ không thích hợp dùng, cho nên an bài ở bên cạnh, trong các hoàng tử chỉ có điện hạ cùng vạn tuế gia cùng Thái hậu nương nương ở phía Đông đâu, các hậu phi đều ở phía Tây, tối phương Bắc là các vị đại nhân cùng cáo mệnh phu nhân.”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Khó khăn các ngươi có tâm.” Chử Thiệu Lăng buông mắt nhìn Vương Mộ Hàn, Vương Mộ Hàn liền lấy một túi nhỏ đưa đến cho Lý Xảo, Lý Xảo khom người nhận, tươi cười càng thêm nịnh nọt: “Không dám không dám, có thể cống hiến sức lực cho Đại hoàng tử là phúc của nô tài.”
Chử Thiệu Lăng tựa trên liễn kiệu cười không nói.
Không bao lâu đến Đào Hoa viện, Lý Xảo cũng không nói vừa, trong viện ngoài viện đều tràn ngập hoa đào, có lẽ do cung nhân trong hành cung cố ý an bài, hoa đào rơi trên đất cũng không dọn hết, một tầng lại một tầng lạc hồng, Chử Thiệu Lăng hạ kiệu, bước trên đất đều có thể cảm nhận được cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi kia, hương hoa đào thanh ngọt tỏa ra khắp nơi, Chử Thiệu Lăng nở nụ cười: “Khó khăn các ngươi có tâm.”
Lý Xảo cười cười: “Đào Hoa viện năm nay vừa sửa sang lại, so với nơi khác đương nhiên sẽ nhiều ra một hồi phong thái, cũng là năm nay hoa đào ở thật nhiều, nô tài ở đây hầu hạ nhiều năm như vậy, cảnh trí như năm nay vẫn là lần đầu tiên thấy đâu, điện hạ nhìn bên kia… Lâm Khê lâu ở phía Tây Đào Hoa viện có cảnh sắc càng tốt, khi điện hạ rảnh rỗi có thể đi bên kia nhìn xem.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu không nói, mọi người lại ở trong viện đi dạo một vòng, xem xét một hồi mới trở vào chính viện, Vương Mộ Hàn tiếp nhận đồ vật cung nhân chuẩn bị cho Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng mang theo Vệ Kích ở phòng trong nghỉ ngơi một lát, lúc chính ngọ thái giám bên người hoàng đế đến truyền lời, nói buổi trưa bắt đầu tế lễ, khiến Chử Thiệu Lăng giờ Tỵ hai khắc liền đi chính điện chờ.
Chử Thiệu Lăng xoa xoa trán Vệ Kích: “Lễ tế phải gần một canh giờ đâu, rất nhàm chán, ngươi cũng đừng ra đó ngốc, ngoài điện vẫn còn lạnh, chính mình ở trong này nghỉ ngơi đi, chờ xong việc ta sẽ tìm ngươi.”
Vệ Kích vừa muốn nói gì, Chử Thiệu Lăng lại cúi đầu ở trên môi Vệ Kích hôn một cái, cười nói: “Nghe lời, thật sự không có gì làm liền đi dạo trong viện đi, muốn ăn cái gì thì nói với Vương Mộ Hàn.”
Vệ Kích chỉ phải gật đầu, lại lo lắng: “Điện hạ không mang theo thần, vậy mang Vương công công theo đi, không thì nhất thời thiếu cái gì lại không người hầu hạ.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Thôi, vậy ngươi thành thành thật thật ngốc cho ta, lễ tế xong sợ là Thái hậu sẽ giữ ta lại dùng bữa, khả năng bữa tối cũng chưa trở về, chính mình ăn cơm đàng hoàng.”
Vệ Kích gật đầu: “Điện hạ lưu lại chương trình học cho thần thần còn chưa viết xong đâu, thần mang đến hành cung, hôm qua tam thiên mới chỉ viết một, tính thêm hôm nay là ngũ thiên, chốc lát viết.”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Ngươi ngược lại nghiêm túc, đi, không có việc gì liền luyện luyện chữ đi.”
Chữ của Vệ Kích tuy rằng không khó nhìn nhưng cho với một Chử Thiệu Lăng viết chữ tốt thì thành ra kém rất nhiều, Vệ Kích không có hảo hảo đi học vài ngày, mỗi khi nhìn thấy chữ của Chử Thiệu Lăng đều hâm mộ ao ước không thôi, trộm đem giấy vụn của Chử Thiệu Lăng ném đi thu lại thành tập, chính mình đem giấy mỏng đặt bên trên dựa theo chữ của Chử Thiệu Lăng viết lại, một lòng tưởng luyện viết.
Ngày ấy khi Vệ Kích đang chép chữ bị Chử Thiệu Lăng nhìn thấy, Chử Thiệu Lăng cười hồi lâu, lại lấy việc lúc trước Vệ Kích giữ lấy tranh chữ của Chử Thiệu Lăng vất đi làm trêu ghẹo, đùa giỡn đủ, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng lại có chút không đành lòng, dùng thời gian một đêm lấy mực đỏ viết một quyển thơ từ cho Vệ Kích, còn định ra quy củ: mỗi ngày chép tám trang, mười ngày giao một lần, nếu viết tốt hơn lần trước có thưởng, viết kém sẽ phạt.
Vệ Kích nhớ tới “thưởng” cùng “phạt” của Chử Thiệu Lăng, nhịn không được đỏ mặt, kỳ thật, đối với hắn xem ra, thưởng cùng phạt cũng không sai biệt lắm…. Vệ Kích lắc lắc đầu, xoay người đi đến hòm của Chử Thiệu Lăng tìm ra bao bố của mình, đem sách của Chử Thiệu Lăng lấy ra, tập thư này hắn thực quý trọng, chép nhiều ngày như vậy cũng chưa thấy lây dính nửa điểm nét mực, mới tinh như lúc ban đầu.
Năm trang cũng không nhiều, chỉ cần nửa canh giờ có thể viết xong, Vệ Kích nghiêm nghiêm túc túc đem tự viết xong đặt ở một bên chờ Chử Thiệu Lăng trở về kiểm tra.
Trong chính điện, tế lễ xong đã là giờ Thân, Thái hậu giữ mọi người người đi viện mình dùng bữa ăn nhẹ, chờ đến dạ yến.
Mấy nhà cáo mệnh phu nhân vây quanh Thái hậu nịnh hót, cười nói: “Như thế nào không thấy Chân tần nương nương?”
Thái hậu cười cười: “Thai của Chân tần đã lớn, không thể để nàng hoạt động nhiều, ta không để cho nàng đến, ở trong cung dưỡng thai đâu.”
Một cáo mệnh cười nói: “Chân tần nương nương mang thai này xong, trong cung sẽ nhiều thêm một tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa, Thái hậu nương nương lại thêm một Tôn nhi đâu.”
Thái hậu gật đầu mỉm cười, quay đầu nhìn Chử Thiệu Lăng, hỏi: “Nhìn cái gì đâu? Mệt mỏi?”
Chử Thiệu Lăng quay đầu nở nụ cười: “Không, chỉ là nhớ mong dạ yến của hoàng tổ mẫu thôi.”
Mọi người nghe vậy đều cười, Thái hậu cũng cười: “Đứa nhỏ này…. Ha ha, yên tâm, chuẩn bị đều là vài thứ ngươi thích ăn.”
Các cáo mệnh phu nhân biết Đại hoàng tử rất được hoàng hậu sủng ái, hiện giờ thấy tình hình này các phu nhân trong nhà có nữ nhi vừa đến tuổi không khỏi động tâm, nịnh hót Thái hậu lại càng thêm ân cần.
Giờ Tuất hoàng đế mang theo Chử Thiệu Nguyễn cùng Chử Thiệu Mạch tới, các cung nhân cũng đã chuẩn bị yến tiệc xong, Thái hậu cười nói: “Hoàng đế đến rồi thì khai yến đi, Tùy nhi có đói không?”
Thục phi thấy Thái hậu nhắc đến Chử Thiệu Tùy vội vàng vỗ vỗ lưng nhi tử, Chử Thiệu Tùy cười cười lắc đầu: “Hồi hoàng tổ mẫu, tôn nhi không đói.”
“Không đói mới là giả.” Thái hậu đem tiểu tôn nhi ôm vào trong lòng xoa xoa, cười nói, “Chỉ sợ hoàng đế cũng đói bụng, nhanh khai yến đi.”
Mọi cười đều cười, sôi nổi theo Thái hậu cùng hoàng đế ngồi xuống, Thái hậu cùng hoàng đế ngồi ở thủ tịch, các hoàng tử công chúa đều theo thứ tự ngồi xuống, các phi tần ngồi ở phía bên kia, yến hội của Thiên gia cũng chỉ là như vậy, Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội bên hông, không yên lòng nghĩ đến người nọ trong Đào Hoa viện, chờ Vệ Kích viết xong năm trang hôm nay nữa là vừa đủ mười ngày….
Chử Thiệu Lăng hạ quyết tâm, mặc kệ Vệ Kích có viết như thế nào hắn đều phải nói là viết kém, Chử Thiệu Lăng nghĩ đến lần trước cầm cớ này đem Vệ Kích gây sức ép đến mức khóc cầu tha thứ trong lòng giống như có vuốt mèo cào nhẹ, Chử Thiệu Lăng âm thầm nhắc nhở chính mình đây là hành cung không thể nháo quá lớn, bất quá nhớ đến cũng không việc gì, Vệ Kích cho dù nằm trên giường không xuống cũng không sao….
Một dạ yến ăn gần một canh giờ, quản sự trong hành cung đến dập đầu nói: “Thỉnh an các vị chủ tử, con hát đã chuẩn bị tốt, nô tài đến hỏi xem là diễn ở đây, vẫn là đi nơi khác?”
Thái hậu cười cười: “Không cần lại tìm nơi khác, nơi này cũng rất tốt, các ngươi cũng đã dọn sân khấu rồi, liền ở đây đi.”
Quản sự nghe vậy vội vàng sai người dọn thức ăn còn lại, lần lượt đưa lên điểm tâm tinh xảo cùng trái cây, mọi người ngồi trên lầu nhìn diễn, một bộ hòa thuận vui vẻ, không bao lâu Chử Thiệu Tùy tựa trên người Thục phi bắt đầu ngủ gật, Thái hậu cười cười: “Tiểu hài tử mệt mỏi một ngày, ngươi trước dẫn hắn đi ngủ đi, các ngươi mệt mỏi cũng có thể lui ra, không cần cùng ai gia câu nệ.” Nói xong liền cho vài vị phi tần mang theo tiểu công chúa tiểu hoàng tử lui xuống trước, mọi người quỳ an không nói đến.
Con hát kết thúc một vở xong, Thái hậu bảo Chử Thiệu Lăng chọn kịch, Chử Thiệu Lăng từ chối nói: “Ta không quá biết chọn kịch, nghe theo hoàng tổ mẫu là được.” Thái hậu nghe xong cười cười lại chọn vài vở, hành cung mời đến là một nhà “Ngọc Đường Xuân” thực nổi danh, tác phẩm của nhà này cũng vô cùng náo nhiệt, mọi người không mất bao lâu đều nhập tâm.
Chử Thiệu Lăng không yên lòng uống trà, Lý Xảo lên lầu đến bên cạnh Chử Thiệu Lăng khom người nói nhỏ: “Vương gia, Vệ Kích đại nhân sai nô tài đưa đến cho Vương gia.” Trong tay áo Lý Xảo là một cuộn thư nhỏ nhỏ, Chử Thiệu Lăng nắm lấy trong tay, thấy mọi người không để ý mới quay đầu thấp giọng hỏi: “Hắn không phải ở Đào Hoa viện sao?”
Lý Xảo gật đầu: “Ở, chính là Vệ đại nhân sai nô tài đến, Vệ Kích đại nhân cái gì cũng chưa nói…. Thần cũng không biết là xảy ra việc gì.”
Chử Thiệu Lăng không nói chuyện, thấy hoàng đế cùng Thái hậu cũng không lưu ý liền yên lặng đi xuống lầu, Lý Xảo theo ở phía sau, Chử Thiệu Lăng ra vẻ như muốn ra ngoài tỉnh rượu, thấy không có ai mới đem cuộn thư mở ra, mặt trên chỉ viết hai hàng chữ: Cảnh sắc trên Lâm Khê lâu rất đẹp, ta chờ điện hạ cùng ngắm cảnh.
Đúng là bút tích của Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng ngẩng đầu thật sâu nhìn Lý Xảo liếc mắt, cười khẽ: “Hắn còn nói cái gì?”
Lý Xảo mê man lắc đầu: “Vệ Kích đại nhân chưa nói cái gì… lúc Vệ Kích đại nhân đưa thứ này cho nô tài, trên mặt có chút xấu hổ, giống như đại cô nương, ha ha.”
Chử Thiệu Lăng cười cười: “Hắn da mặt mỏng, thôi, ta đi tìm hắn.”
Cùng lúc đó, trong Đào Hoa viện, Vệ Kích ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ khiến ta đi Lâm Khê lâu? Không phải điện hạ đang ở chỗ Thái hậu nương nương sao?”
Cung nhân hành cung cúi đầu nói: “Kia nô tài không biết, điện hạ cũng chưa xuất hiện, chỉ sai nô tài đến truyền những lời này…. Sợ là điện hạ một lát nữa sẽ qua đi? Nô tài không dám phỏng đoán, còn thỉnh Vệ đại nhân mau đi thôi.”
Vệ Kích đứng dậy, cung nhân kia quay đầu liền muốn lui ra ngoài, Vệ Kích đột nhiên gọi hắn lại, đứng yên liếc mắt nhìn cung nhân một cái, nói: “Ta mới đến không biết đường, ngươi dẫn đường đi.”
Cung nhân kia hiển nhiên không nghĩ đến Vệ Kích sẽ nói như vậy, dừng một lát, nói: “Vâng.”
Trên lầu xem diên một lát, Chử Thiệu Nguyễn đứng dậy cười nói: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi nghe nói hoa đào ở hành cung năm nay nở đẹp nhất, cảnh trí trên Lâm Khê lâu nhìn xuống lại càng thêm tuyệt vời, một đoạn “Mẫu Đơn đình” này nghe thật hay, dù sao cũng không xa, không bằng hoàng tổ mẫu di giá vài bước chân, lên Lâm Khê lâu nghe đi, tôn nhi cũng muốn dính chút quang.”
Thái hậu hôm nay tâm tình không sai, cười nói: “Đứa nhỏ này còn dám đánh chủ ý ta, ai chẳng biết ngươi thích nghe nhất nam kịch đâu, ngược lại sẽ ý kiến, thôi, hoàng thượng có đồng ý đi vài bước?”
Hoàng đế sao cũng được, gật đầu cười nói: “Khó được mẫu hậu hăng hái, vậy đi thôi, nguyên bản Lâm Khê lâu là nơi nghe diễn ngắm cảnh, cũng phương tiện.”
Thái hậu cười cười: “Bao nhiêu ngày không nhiều người tụ họp như vậy, ai gia cao hứng, thôi, đi thôi.”