Chương 63

Sau khi Thái hậu đưa Chử Thiệu Lăng cất bước chỉ để lại một mình hoàng đế, hoàng đế khuyên Thái hậu sớm đi nghỉ tạm, Thái hậu lạnh lùng nói: “Không cần! Hôm nay ai gia thực có tinh thần, không đem chuyện này làm rõ ai gia cũng không ngủ được yên, truyền quản sự hành cung đến cho ai gia, còn có đem toàn bộ người có quan hệ cùng hai thái giám đã ch.ết kia đều gọi đến, ai gia ngược lại muốn nhìn một chút, ai có lá gan lớn như vậy, không xem ai gia vào mắt, muốn mưu hại hoàng tử!”


Lão Thái hậu đã lâu không phát uy, thật sự nổi giận lên hoàng đế cũng không có cách nào, chỉ phải nói: “Mẫu hậu muốn tự thân thẩm vấn cũng tốt, nhi tử cùng ngài là được.”
“Vậy sao.” Thái hậu lạnh giọng, “Không phải là sợ ai gia vu oan Nguyễn nhi sao.”


Trên mặt hoàng đế có chút sượng sùng, chỉ phải cười khổ: “Nhi tử chỉ sợ mẫu hậu mệt nhọc.”
Thái hậu lười nghe hoàng đế giải thích, sau khi cung nhân có liên quan bị áp đến trải qua thẩm vấn, không đợi tam hình ngũ mộc, những kẻ đó đã cung khai.


Nguyên lai thái giám Lý Xảo này nguyên là thái giám trong cung Thục phi, bởi vì phạm tội với Thục phi bị phạt đi về sở hạ nhân, Thục phi cùng Lệ phi nhìn nhau không vừa mắt đã lâu, sau khi Lệ phi biết liền dùng bạc chuộc Lý Xảo ra, vốn định đem Lý Xảo này giữ bên người vì mình bán mạng, chỉ là lúc ấy bị Thục phi nhìn thật chặt, Lệ phi chỉ phải đem Lý Xảo đuổi đến trong hành cung, một là vì tránh tiếng gió, hai là vì phòng khi có việc ở hành cung cần dùng đến, duyên phận đưa đẩy, không nghĩ đến hôm nay lại được trọng dụng.


Cung nhân còn lại kia là đồ đệ của Lý Xảo – Lý Lâm, đi tr.a phòng hai người tìm được không ít bạc, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Thái hậu nhìn về phía hoàng đế vỗ bàn cười to nói: “Ha hả, vất vả Lệ phi tốn nhiều tâm tư khí lực như vậy, từ bao nhiêu năm trước đã mai phục, tâm tư thật là tốt!”


Hoàng đế dù trong lòng tức giận Lệ phi, nhưng trên mặt cũng chỉ phải cười làm lành: “Mẫu hậu đừng giận, cẩn thận tổn hại thân mình.”


available on google playdownload on app store


Thái hậu lại hỏi đến Lý Xảo làm việc là kẻ nào giật dây kẻ nào trợ giúp, đem một chuỗi cung nhân đều giam lại, lại nói: “Các nô tài thẩm xong nên thẩm đến chủ tử, đem Chử Thiệu Nguyễn mang ra cho ai gia.”


Hoàng đế biết hôm nay lửa giận của Thái hậu không phát ra không được, chỉ phải đi theo nói: “Còn thất thần làm gì?! Còn không đem nghiệp chướng kia giải đến!”
Thái hậu tốt xấu còn để lại mặt mũi cho Chử Thiệu Nguyễn, cho mọi người lui xuống, cùng hoàng đế đích thân thẩm vấn.


Chử Thiệu Nguyễn cả người rũ rượi bị kéo đến, Thái hậu đem cung khai của những cung nhân kia ném đến trước mặt Chử Thiệu Nguyễn làm cho hắn tự mình nhìn xem, Chử Thiệu Nguyễn thấy cả chuyện năm đó của Thục phi cũng bị Thái hậu đào ra, chỉ biết là xong rồi, lúc này hắn đã hiểu được chính mình lại bị Chử Thiệu Lăng tính kế, nguyên bản Chử Thiệu Nguyễn nghĩ muốn đem chuyện của Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích cũng giũ ra, cá ch.ết lưới rách, nhưng hiện giờ Lý Xảo cùng Lý Lâm đã ch.ết, chính mình muốn cũng không nói được, nếu lại lôi kéo Chử Thiệu Lăng vào sẽ chỉ càng làm Thái hậu sinh khí….


Chử Thiệu Nguyễn cân nhắc một lúc, trong lòng có hận đến mức nào cũng chỉ phải nuốt xuống, chỉ dập đầu không ngừng: “Tôn nhi đáng ch.ết, là Tôn nhi nghe lầm những người đó xúi giục, Tôn nhi đáng ch.ết, Tôn nhi đáng ch.ết….”


Đồng lõa đền tội, hung thủ nhận tội, Thái hậu không nghe Chử Thiệu Nguyễn vô nghĩa, trực tiếp cho người đưa hắn trở về.
Đã là nửa đêm, thái hậu uống một ngụm trà, yên lặng một lúc lâu, nói: “Việc hôm nay hoàng thượng dự định làm như thế nào?”


Hoàng đế cũng cảm thấy thực hỗn loạn, hôm nay Chử Thiệu Nguyễn cùng Lệ phi lần lượt làm hắn mất thể diện, hoàng đế tức giận, muốn nghiêm trị, nhưng vừa nghĩ đến mấy năm tình nghĩa cùng Lệ phi cùng kỳ vọng của mình đối với Chử Thiệu Nguyễn, hoàng đế lại do dự.


Giống như trên triều hiện giờ chuyện lập trữ liên tục bị nhắc đến, tiếng hô cao nhất là hai hoàng tử Chử Thiệu Lăng cùng Chử Thiệu Nguyễn, nếu lúc này chính mình trừng phạt Chử Thiệu Nguyễn, vậy trữ vị liền gần như là của Chử Thiệu Lăng, nghĩ đến đây, tâm tình của hoàng đế cũng giống như ăn trúng ruồi bọ.


Thái hậu lạnh lùng nhìn hoàng đế, hiểu con không ai bằng mẹ, nàng biết trong lòng hoàng đế nghĩ cái gì, chậm rãi nói: “Không phải hoàng thượng lại muốn bao che Chử Thiệu Nguyễn cùng Lệ phi đi?”
“Mẫu hậu nói gì vậy.” Hoàng đế vội nói, “Nhi tử vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý thế nào.”


Tâm tình Thái hậu hôm nay bị tác động rất lớn, lúc này cũng lười cùng hoàng đế làm một bộ hư dĩ ủy xà, trực tiếp nói: “Tâm tư hoàng đế ai gia hiểu được, làm cha mẹ, không khỏi có chuyện bất công, ai gia có nhiều nhi nữ như vậy, nói thật, hiểu rõ nhất cũng là ngươi….”


Hoàng đế buông mi mắt nói: “Mẫu hậu từ ái, nhi tử hiểu được.”


“Ai gia không nói vì cái này.” Trong mắt Thái hậu lướt qua một tia trào phúng, lạnh lùng nói, “Ai gia thương yêu ngươi nhất bởi vì trong tất cả nhi nữ chỉ có ngươi là ai gia sinh ra, tiên đế có mười mấy hoàng tử, ngươi không phải trưởng nhưng cũng là đích, cho nên sắc phong ngươi làm Thái tử, khi hầu hết cựu thần lập ngươi làm hoàng đế cũng thiếu rất nhiều phân tranh, liều mạng bất quá là vì bốn chữ “danh chính ngôn thuận” mà thôi, hiện giờ hoàng đế ngồi vị trí này đã lâu, đã quên mất chuyện ngày đó sao?”


Lời này nói đến tư tâm, hoàng đế ngồi không yên, vội vàng đứng dậy nói: “Nhi tử không dám, ngày đó vài vị lão Vương gia như hổ rình mồi, mẫu hậu che chở nhi tử như thế nào, nhi tử vĩnh viễn không dám quên.”


Mấy năm nay hoàng đế không quá thân thiết với Thái hậu, nhưng năm đó khi hoàng đế vẫn còn là hoàng tử, khi Thái hậu còn là hoàng hậu, hai mẹ con cũng đã từng sống nương tựa lẫn nhau, cũng từng sợ hãi dìu nhau qua từng cửa ải khó khăn, nói đến chuyện năm đó tâm cả hai người đều mềm mại ba phần, Thái hậu trầm mặc một lúc lâu, thở dài nói: “Khó khăn hoàng đế còn nhớ rõ, ai gia chỉ cho rằng hoàng đế đã quên hết.”


Hoàng đế nhìn một đầu tóc bạc của Thái hậu, trong lòng khó chịu, cúi đầu nói: “Không dám quên dù chỉ một khắc.”


Thái hậu đưa tay nâng hoàng đế dậy để hắn ngồi bên cạnh mình, chậm rãi nói: “Ngày đó nghịch vương Kiệt vương còn có Lệ vương thì sao dám không đem ngươi cùng phụ hoàng ngươi để vào mắt? còn không phải vì hoàng đế Nhân Tông quá mức sủng ái vài thứ xuất Vương gia sao? Sủng bọn họ đến vô pháp vô thiên, phụ hoàng ngươi đi rồi còn muốn đoạt vị trí của ngươi! Tình hình ngày đó còn ở trước mắt, ai gia cho rằng trong lòng hoàng thượng biết rõ, cho nên không nguyện ý nói đến việc này, hiện giờ xem ra, ai gia vẫn nên nói thôi, hoàng thượng thực vẫn muốn lập Nguyễn nhi làm Thái tử?”


Hoàng đế dừng một lát, chậm rãi nói: “Nhi tử… kỳ thật vẫn luôn chưa quyết định được, luận thân thế Lăng nhi đứng nhất, luận văn thải Nguyễn nhi tất nhiên tốt nhất, luận võ nghệ không ai bằng Mạch nhi, vài hoàng tử thành niên mỗi người một vẻ, thật sự là khó chọn ra.”


“Lời này nói trái lương tâm.” Thái hậu nhìn vào mắt hoàng đế, “Ai gia chưa từng nghe nói qua lập Thái tử còn phải khảo võ nghệ văn thải, hôm nay ai gia đem tất cả đều nói ra, hoàng thượng lại còn muốn có lệ ai gia sao?!”


Hoàng đế dừng một lát, nói: “So với ngự nhân tâm thuật, so với tâm tư thâm trầm lại chặt chẽ chu đáo, Lăng nhi so với những hoàng tử khác đều vượt trội, Nguyễn nhi tất cả đều so ra kém hắn, nhưng vô luận Nguyễn nhi như thế nào, trẫm liếc mắt nhìn liền có thể hiểu được hắn, Lăng nhi…. Không dối gạt mẫu hậu, trẫm vẫn luôn chưa từng nhìn thấu được hắn, đem trữ vị này giao cho hắn như vậy, trẫm lo lắng.”


Thái hậu nhắm mắt, thản nhiên nói: “Lăng nhi cùng ngươi không thân thiết, vì cái gì trong lòng hoàng thượng so với ai gia hẳn còn rõ ràng, thôi, ngày mai ai gia đem Lăng nhi gọi đến trước mặt ngươi, ngươi lo lắng cái gì liền nói cái gì, dù sao cũng là phụ tử, ai gia không tin có gì nhìn không thấu, cho dù vẫn nhìn không thấy, sau khi nói ra rõ ràng ngươi cũng không cần đề phòng hắn như phòng tặc vậy.”


Hoàng đế lộ vẻ xấu hổ, nói: “Mẫu hậu nói quá lời.”
Thái hậu lắc đầu: “Án tử này ai gia đã ở trước mặt ngươi thẩm rõ ràng, xử trí thế nào ngày mai hoàng đế tự mình cùng khổ chủ Chử Thiệu Lăng thương nghị đi, ai gia mệt, ngươi đi đi.”


Hoàng đế hầu hạ Thái hậu nghỉ ngơi xong mang đầy cõi lòng tẩm sự trở về tẩm điện của mình.
Ngày thứ hai Thái hậu quả nhiên đem Chử Thiệu Lăng gọi đi từ sớm, dặn dò nửa ngày mới khiến Chử Thiệu Lăng đi thỉnh an hoàng đế.


Chử Thiệu Lăng đến có chuẩn bị, hoàng đế cũng đã sớm có bố trí, trong chính điện một cung nhân cũng không có, Chử Thiệu Lăng thầm cười lạnh, bọn họ phụ tử hiện giờ nói nói mấy câu cũng phải muốn Thái hậu an bài từ trước, cần phải hưng sư động chúng như vậy sao.


Hoàng đế cân nhắc cả đêm, trước tiên lên tiếng: “Chuyện tối hôm qua trẫm cùng Thái hậu đã thẩm tr.a rõ ràng, đúng là hành vi của Nguyễn nhi.”
Chử Thiệu Lăng một bộ thản nhiên: “Phụ hoàng anh minh.”


Hoàng đế giống như một quyền đánh vào bông, yên lặng nhìn sắc mặt Chử Thiệu Lăng một lúc lâu, cơ hồ chỉ là vì muốn nhìn đến thần sắc biến hóa của Chử Thiệu Lăng, cố ý nói: “Nguyễn nhi bởi vì việc này nhận tội, ngươi lại càng gần trữ vị một bước, trong lòng hẳn là vui vẻ đi?”


Chử Thiệu Lăng buông mắt: “Nhi thần cũng không có.”
Lời này nói không trái lương tâm, trữ vị vốn là của hắn, hắn có cái gì cần phải vui vẻ sao.


Hoàng đế thấy Chử Thiệu Lăng bất động thanh sắc, tiếp tục nói: “Không nói cái khác, trong các hoàng tử, nói như thế nào cũng là nên lập ngươi làm trữ, chính là tính tình ngươi quái gở, làm việc lại độc ác bất công…. Nếu có một ngày đi lên đại vị, sợ là chuyện đầu tiên chính là dùng thân phận đích tử đem toàn bộ các huynh đệ đều giải quyết, mỗi khi trẫm nghĩ đến chuyện đó trong lòng đều không khỏi do dự.”


Chử Thiệu Lăng cười nhạo trong lòng, trầm giọng nói: “Phụ hoàng cũng là lấy đích tử thân phận lên ngôi hoàng đế, nhưng nhi thần hiện giờ còn có hơn mười vị thúc phụ khỏe mạnh, có thể thấy được ngôi vị hoàng đế không cần thiết phải đem toàn bộ các huynh đệ đều giết.”


Hoàng đế cười lạnh: “Trẫm đối với huynh đệ của chính mình cũng không có được thủ đoạn như ngươi, khi trẫm vẫn là hoàng tử lúc ấy, hai tay vẫn thực sạch sẽ, không thể so với ngươi… tuổi còn nhỏ một tay đã nhiễm đầy huyết.”


Chử Thiệu Lăng buông mi mắt thấp giọng trả lời: “Đây là đương nhiên, mọi chuyện phụ hoàng đều so nhi thần cường, tiên đế như thế nào từ ái với phụ hoàng, Thái hậu lại che chở phụ hoàng như thế nào, phụ hoàng đương nhiên không cần phải tự mình làm những việc dơ bẩn đó.”


“Vô liêm sỉ!” Hoàng đế nghe vậy giận dữ, “Ngươi đang chỉ trích trẫm đối đãi ngươi không tốt?!”
Chử Thiệu Lăng một mực thản nhiên như trước: “Không dám, phụ hoàng đối đãi nhi thần như thế nào, đối đãi mẫu hậu như thế nào, phụ hoàng cùng nhi thần đều rất rõ ràng.”


Hoàng đế bị Chử Thiệu Lăng chọc giận đến ngực đau, nghe xong lời này lại không biết phải nói tiếp như thế nào.
Chuyện của Lăng hoàng hậu là một khối tâm bệnh của hoàng đế.


Năm đó hoàng đế có thể thuận lợi đăng cơ là nhờ phủ Tử Quân Hầu mạnh mẽ xuất lực, hoàng đế cũng từng hứa hẹn với Tử Quân Hầu, cả đời kính trọng hoàng hậu, chính là phi điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh, không vài năm sau khi đăng cơ hoàng đế bắt đầu sủng hạnh Lệ phi, hậu vị chỉ là thùng rỗng kêu to, ngày đó Lăng hoàng hậu đủ loại khó khăn khuất nhục hoàng đế cũng chính mình rõ ràng.


Cũng bởi vì hoàng đế tự biết mình có thẹn với Lăng hoàng hậu cho nên rất không thích người khác nhắc đến, Chử Thiệu Dương thì thôi, Chử Thiệu Lăng lại giống như, như có như không nhắc nhở hoàng đế việc trái lương tâm này, diện mạo của Chử Thiệu Lăng cực giống Lăng hoàng hậu, hơn nữa một cái chuyển động, một cái mỉm cười đều là Lăng hoàng hậu tự mình giáo dục, chỉ cần thấy Chử Thiệu Lăng, hoàng đế liền sẽ nhớ đến Lăng hoàng hậu, còn có bản thân hắn vẫn luôn không ngừng áy náy với Lăng hoàng hậu.


Hoàng đế suy sụp thở dài, nói: “Trong lòng ngươi vẫn luôn ghi hận trẫm không đối tốt với mẫu hậu ngươi sao?”
Chử Thiệu Lăng cúi đầu: “Nhi thần không dám.”


Chính là như vậy, dù là nói chuyện làm việc gì cũng sẽ không để người bắt lấy dù chỉ là một ít sai lầm, thậm chí hoàng đế còn cảm thấy chính mình ngồi trên long ỷ so ra khí phách trầm ổn vẫn kém Chử Thiệu Lăng đứng ở dưới kia, hoàng đế lại càng thêm bực tức, khoát tay nói: “Thôi, ngươi đi xuống đi, chuyện lần này trẫm đương nhiên sẽ cho ngươi một cái công đạo.”


Chử Thiệu Lăng khom người: “Phụ hoàng thánh minh.”


Chử Thiệu Lăng xoay người ra đại điện, hắn biết hoàng đế sẽ cho hắn một cái công đạo, nhưng không phải là cho hắn, mà là cho thế lực phía sau lưng hắn, vô cớ bị Chử Thiệu Nguyễn thiết kế khi nhục, chính mình mặc dù không truy cứu cũng sẽ có người thay mình truy cứu.


Trước khi ra chính điện, Chử Thiệu Lăng quay đầu nhìn thoáng vào bên trong, trong mắt hiện lên một tia trào phúng cùng thương hại, hắn cũng hiểu được bất an sao, mẫu hậu của hắn là nhất quốc chi mẫu, những năm trước khi mất kia lại chịu qua bao nhiêu khuất nhục, bút nợ nần này sớm muộn gì cũng sẽ phải trả đủ.


Trong điện, hoàng đế tựa trên long ỷ xoa ấn dướng, trong đại điện rộng lớn không một bóng người, nặng nề khiến tâm thần chán nản, Chử Thiệu Lăng bước ra đại điện, bên ngoài dương quang sang rực ánh vào trên người, dưới thềm đá bàn long cửu trọng, Vệ Kích hơi lo lắng nhìn chính mình, ánh mắt trong suốt của Vệ Kích rực rỡ như màu nắng chiếu sang tâm tình Chử Thiệu Lăng, đẩy lui hết thảy mâu thuẫn trong lòng, trong nháy mắt, đem trái tim ngàn dặm âm u của hắn kéo thành hư không.






Truyện liên quan