Chương 6: Một đêm bùng nổ
Diệp Vũ nói cường điệu, “”Diệp Vũ cháu đây luôn nói một là một, lầu TiêuTương làm ăn phát đạt hay suy sút là do dì nghĩ thôi, dì hiểu rõ rồichứ?”
Đôi mắt Lãnh Tiêu Tương đảo nhanh, kéo tay nàng, cười quyến rũ với Lưu đại gia, “Lưu đại gia à, ngài chờ cho một lát, ta khuyên nhủ cô nương chút, cam đoan cho ngài vừa lòng”
Lưu đại gia không ngăn lại, Diệp Vũ thuận lợi rời đi.
***
Anh rể của Lưu đại gia kia làm quan trong triều, nhưng đối phó với loạingười cáo mượn oai hùm này chỉ cần hai ba đả kích là thành.
Tuynói dân không cùng quan đấu, nhưng mà Lãnh Tiêu Tương thân là bà chủ, có người bợ đỡ, cũng có thể tìm được một hai vị làm quan giúp đỡ.
Diệp Vũ đi vào trong tẩm phòng của Lãnh Tiêu Tương, trong lòng đã có tính toán.
“Ngồi đi” Bà ta ngồi xuống trước bàn trà, tự rót uống, “Vừa rồi ta chỉ nợ nửa cái nhân tình của mẹ ngươi, ngươi không cần cám ơn ta đâu”
“Dì Lãnh không tin cháu nói sao?” Diệp Vũ biết, bà ấy mặt lạnh mà tâm nóng, nói năng chua ngoa mà lòng bồ tát.
“Ta biết Diệp đại tiểu thư mới là kẻ có sắc đẹp tuyệt vời, lại không biếtngươi biết cách kinh doanh nữa cơ đấy” Lãnh Tiêu Tương nhấp một miếngnước trà, “Lãnh Tiêu Tương ta hiểu biết rộng, hôm nay cũng coi như đượcnghe một người thú vị biết đùa”
Diệp Vũ mỉm cười, “Tuy cháu ở lầu Tiêu Tương này mới chỉ có ba bốn ngày thôi, nhưng mà cũng thấy rất rõ,lầu Tiêu Tương làm ăn cũng không được tốt, bất kể là cô nương hay làkhách, đều kém so với lầu Thiên Hương, quán Ỷ Hồng, các Quần Phương. Nếu dì Lãnh tin tưởng cháu, lầu Tiêu Tương sẽ trở thành một lầu nổi tiếngsố một tại thành Kim Lăng, tiền tiêu như nước”
Bà động lòng, hỏi lại, “Vậy sao? Thế ngươi có cách gì tốt đây?”
Diệp Vũ cười nhẹ nhàng, “Trước tiên cháu sẽ đưa ra cách làm, chỉ cần dựatheo cách của cháu, cháu cam đoan, nửa tháng sau, Lăng Vô Hương cùng lầu Tiêu Tưởng sẽ từ một đêm bùng nổ, trở thành sự kiện mà già trẻ toànthành bàn tán xôn xao”
Lãnh Tiêu Tương khỏ hiểu hỏi lại, “Bùng nổ ư?”
Diệp Vũ không muốn giải thích chỉ nói, “Dì có thể không tin cháu, nhưng dì sẽ mất đi một cơ hội phát tài đó”
Bà nâng ly trà lên, nhấp môi, lâm vào trầm tư. Mãi một lúc sau, bà cười sảng khoái bảo, “Được, ta sẽ tin ngươi một lần”
“Sau khi thành công, cháu muốn một nửa số tiền mà lầu Tiêu Tương kiếm được”
“Hả?” Lãnh Tiêu Tương càng kinh ngạc hơn, Diệp đại tiểu thư năm ấy mười tám, giọng điệu quá lớn rồi, dã tâm cũng không nhỏ.
“Cháu chỉ có một điều kiện này, nếu dì Lãnh không đồng ý, cháu đây đành tìm lầu Thiên Hương…”
“Được! Ta đồng ý với ngươi”
Đôi mắt đen đẹp trong trẻo thoáng loé lên tia tự tin, “Lăng Vô Hương mới có hai mươi lăm tuổi, tinh thông ca múa, đàn hát, cháu sẽ cố sức huấnluyện cho nàng ấy. Mặt khác, cháu còn cần hơn mười vũ nam, mười vũ nữ,một nhạc công tinh thông các loại nhạc khí”
Tuy Lãnh Tiêu Tương không biết nàng yêu cầu vấn đề này có lợi chỗ nào, lại vẫn nhớ kỹ, “Còn muốn cái gì, ta sẽ đáp ứng hết”
Diệp Vũ bảo, “Vẫn còn cần khá nhiều thứ nữa, đợi khi nào cháu liệt kê danhsách ra, sẽ nói rõ với dì. Đúng rồi, đại đường cần phải chỉnh sửa, cháumuốn tạo ra một vũ đài…Chính là dựng đài cao để khiêu vũ, cụ thể chỉnhsửa thế nào, ngày mai cháu sẽ nói với dì”
Càng nghe nàng nóikhông ngừng, Lãnh Tiêu Tương lại càng không nhớ nổi, cũng cảm thấy hơicó chút kỳ quái, vì sao vị Diệp đại tiểu thư này nói có một số từ, mộtsố câu lại khó hiểu như vậy chứ?