Chương 38: Cởi áo vì bổn vương
Sở Minh Hiên đẩy ngửa nàng ra, ôm lấy bờ mông tròn của nàng, vùi sâu vào bộ ngực no đủ củanàng, một mùi thơm ngan ngát của cơ thể chui vào mũi…Máu chảy xuống, hắn cố sức không chế mới nổi, ɭϊếʍƈ đỉnh sen hồng…
Cả người nàng thật đẹp thật hoàn mỹ, thật mê người, dù hắn duyệt vô số mỹ nữ, cũng chưabao giờ thấy mất kiểm soát và say mê như bây giờ.
Cảm xúc hươngvị mềm mại ngọt ngào, khiến hắn rốt cuộc chống đỡ không nổi, cô gái tựtực tự cường, kiều diễm quyến rũ này, đã chạm vào huyết mạch của hắn…Hắn cởi quần áo lụa của nàng, nói khàn khàn. “Vũ Nhi, cởi áo vì bổnvương nào…”
Nghe được thế, Diệp Vũ biết nếu không ngăn lại, hậu quả chắc không tưởng nổi.
Nàng nói bình tĩnh, “Nếu vương gia lúc này muốn ta, sau này ta biết dung thân đâu đây? Đối mặt với Vương gia thế nào đây?”
Hắn cứng đờ người, chẳng hôn nàng nữa.
Ngây người một lát, hắn mặc lại quần áo cho nàng, nàng rời khỏi sự ôm ấp của hắn, ôm gối ngồi, nhìn đống lửa.
Lửa nóng và kích tình của Sở Minh Hiên chậm rãi lui dần, cũng nhìn ngọn lửa bốc lên tuỳ ý, im lặng không nói.
Nàng nói đúng, giả sử hắn không cho nàng được danh phận, hoặc là nàng khôngmuốn hắn cho danh phận, hắn sao có thế cưỡng ép nàng chứ?
***
Họ ở sông Tần Hoài qua một đêm.
Sáng hôm sau, có thuyền đi qua, mang họ trở về.
Sở Minh Hiên đưa nàng tới trước cửa nhà, nắm tay nàng, lưu luyến không rời, trong mắt hình như có muốn ngàn lời nói.
Diệp Vũ bảo hắn mau trở về, nếu không phủ Tấn vương chắc muốn tung trời rồi.
Hắn cười, bảo ngày khác tới tìm nàng, sau đó lên xe ngựa rời đi.
Lúc về phòng rửa mặt chải đầu, nàng bất giác nhớ tới đêm qua hắn tuân thủnghiêm ngặt chuyện nam nữ, có thể thấy hắn rốt cuộc cũng tôn trọng ýnguyện của nàng.
Màn múa mới thành công, lại lần nữa làm nổ tung toàn trường, khiến cho khách tới không ngừng.
“Hồ Ngạn Bân, Táng Anh Hùng và ca khúc “Hồng nhan” có sự liên hệ kỳ diệu, cũng hình thành sự đối lập mãnh liệt.
“Hồng Nhan” là hai nữ một nam, còn “Táng anh hùng” là một nữ sáu nam, người múa dẫn đầu là Lăng Vô Hương, hát là Phan Vũ.
Hôm nay hết hạn, đã có bốn màn ca múa, “Thanh Hoa từ” “Tiêu Tương vũ”,“Hồng Nhan” và “ Táng anh hùng”, bất giác thời gian trôi qua, Diệp Vũtạm dừng diễn xuất “Thanh Hoa từ”. Hơn nữa, diễn liên tục như vậy, khách nhìn nhiều cũng nhàm, để sau diễn lại.
Màn múa mới bắt đầu, hai mặt cổ đại vang lên như sét đánh chấn động lòng người.
Sáu vũ nam cầm trong tay trường kích, vung lên đồng loạt, mạnh mẽ có lực.Mặc dù họ mặc áo đen, áo choàng cũng đen, biểu hiện lại đầy khí thế anhhùng hào kiệt, họ đều đeo mặt nạ quỷ màu trắng, tăng thêm mấy phần thầnbí.
Cùng với mấy tiếng kêu ngắn “rống rống”, trường kích vung lên toả ra hào khí nam nhân, nhiệt huyết anh hùng tuôn trào, người nhảynhiệt huyết sôi trào, người xem cũng nhiệt huyết trào sôi.
Tiếp đó, họ hạ trường kích xuống, tiếng trống nhanh hơn, họ lại nhảy múa đầy nóng bỏng.
Tư thế đều nhau, cùng một bước múa, tiết tấu sống động, kỹ thuật nhảy độcđáo, kỹ thuật múa tỷ mỷ, khiến cho người ta có cảm giác mới mẻ. Đây làca khúc nóng bỏng mà thế kỷ hai mươi mốt đang thịnh hàng, đó là ThiếuKính ca.
Cuồng dã nóng bỏng, kích thích, sôi động.
Kích tình như thế bắn ra bốn phía, làm khán giả nhìn tràn đầy cảm xúc, khiến cả sảnh đường ồn ào, không khí tưng bừng vọt lên.
Màn múa nóng bỏng chấm dứt, họ đứng ở sáu vị trí trên vũ đài, bày ra đủ mọi tư thế, tiếp đó lên sân khấu dĩ nhiên là Lăng Vô Hương.
Tối nay, nàng ấy mặc quần áo tím múa, thên trên ngực bó sát, phần dưới quần xoèra rộng thùng thình, lộ ra hình rốn hoàn mỹ và trắng nõn, vòng eo mảnhmai. Giai điệu “Táng anh hùng” cất lên chậm rãi, thanh thoát, sau lànđiệu mạnh mẽ là giọng ca Phan Vũ trầm thấp, thuần hậu, “Tham nhất danhThế Anh, nga truy mây khói quyền quý…”
Nàng ấy xuất hiện, có hàng loạt tiếng vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.
Diệp Vũ tỷ mỉ bố trí điệu nhảy này, kết hợp múa cổ diển với hiện đại, sángtác ra một loại vũ đạo riêng, vừa có sự mềm mại cổ điển, lại có cả sựmạnh mẽ của hiện đại, quan trọng nhất là nghệ thuật và thị trường hợpnhất, khiến người xem thưởng thức nghệ thuật vũ đạo đẹp tuyệt, có sứclàm người múa nhiệt huyết dâng trào, muốn ngừng mà không được.