Chương 75: Trầm luân trong bể dục
Vào phủ Tấn vương, Diệp Vũ xông lên người hầu đi theo nàng. Sở Minh Hiên từ phòng đi ra, nhướng mày dắt tay nàng, “Vũ Nhi, nàng vẫn chưa khỏi hẳn, sao lại đi ra thế?”
“Lâm Trí Viễn đâu?”
“Hoá ra nàng vì hắn ta mà đến” Hắn buông tay nàng ra, gần như rất thất vọng,
“Ngài đem huynh ấy sao rồi?” Nàng tức giận hỏi, nhận định hắn đang tr.a tấn Lâm Trí Viễn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt thanh bần đảo quan, mọi người hầu đều xám xịt tránh người. Hắn nói lạnh lùng, “Hắn đã đi rồi”
Diệp Vũ không tin tưởng, “có đúng không?”
Đột nhiên Sở Minh Hiên cất cao giọng, “Nàng quan tâm nhạc công lầu Tiêu Tương như vậy sao? Có lúc nào nàng quan tâm tới bổn vương không?”
Giọng cao vút xen lẫn lửa giận. Nàng sửng sốt một chút rồi có phản ứng, hắn ghen, tức giận, nhưng hắn tức cái gì chứ? Ghen gì chứ? Nàng không thể bị cơn tức của hắn chặn lại, nếu không sau này rất khó trở mình, “Vương gia cứ thế mà không tin ta sao? Ngài cứ hỏi thẳng ta không tốt hơn ư, còn bắt huynh ấy làm gì chứ?”
“Bổn vương không bắt hắn!” Hắn tức giận tới mức mắt nổ đom đóm, lửa giận trong mắt bốc lên.
“Thế huynh ấy đâu rồi? Ta muốn gặp huynh ấy!”
“Bổn vương đối đãi nàng tốt như vậy thế mà không ngờ nàng chỉ vì một nhạc công mà gào thét với bổn vương, khiến mặt đỏ tía tai” Hắn thất vọng cười lạnh, mắt cau lại, hình như có vẻ đau xót, “Bổn vương ở trong lòng nàng tới tột cùng có mấy phần?” Vấn đề này nàng biết trả lời sao đây?
Nàng đối với hắn không có tình yêu nam nữ, chỉ có “phụng mệnh làm việc” nên không thể nói là rất áy náy khó nói nên lời, có lỗi thật sự.
Dù là thế cũng phải diễn cho tới hết, Diệp Vũ kêu lên, “Ta uống rượu với huynh ấy, thì sao nào? Hắn là nhạc công, ta là biên đạo múa, chúng ta hợp tác rất vui vẻ, là bạn, Chẳng lẽ ta và bạn uống rượu cũng không được sao?”
Dưới cơn thịnh nộ, Sở Minh Hiên không để ý tới từ nàng dùng: hợp tác. Hắn trừng mắt lườm nàng, lửa dục bốc lên. Nàng không cam lòng yếu thế, đón nhận ánh mắt băng hoả nảy lửa của hắn, trong lòng hạ quyết tâm: nhất định phải thu phục được hắn!
Bốn mắt trừng nhau, hai người giằng co, hắn mạnh mẽ, nàng càng mạnh mẽ hơn. Mắt hắn sáng quắc như ngọn đuốc, đôi mắt lặng lẽ tĩnh tại, tựa như ngọn lửa đen, thổi quét qua đem nàng nuốt sạch.
Ngay sau đó, hắn giật nàng vào trong lòng, nàng giãy dụa kịch liệt… Ngay lúc họ đang quấn quít si mê, thật ra lúc đánh giặc, xuất hiện một giọng, “Vương gia…”
Hai người không hẹn mà cứng đờ, Diệp Vũ sợ sệt giây lát, lấy lại tinh thần, xấu hổ đẩy hắn ra, lại không biết đẩy ra thế nào.
Sở Minh Hiên vẫn không chịu buông nàng ra, cố ý ôm nàng trước mặt Lâm Trí Viễn, làm ra cử chỉ vô cùng thân thiết. NHưng nàng nổi giận thật sự, thế mà định cắn hắn, hắn không thể không buông nàng ra.
“Lâm công tử, huynh không sao chứ” Nàng cảm thấy hai má và cổ nóng bừng, giống như quả cà chua vậy.
“Ta không sao” Lâm Trí Viễn nói nhạt như gió thoảng, ‘Vương gia mời ta đến phủ, có hỏi về chuyện đêm đó ta uống rượu cùng cô, nhưng do vương gia quá quan tâm đến cô, cô đừng nghĩ nhiều”
Nàng trừng mắt liếc Sở Minh Hiên một cái, thế mà hắn sao lại nói Lâm Trí viễn đã rời đi rồi?
Lâm Trí viễn ôm quyền thi lễ, “Lầu Tiêu Tương có chuyện cần làm, ta đi trước”
Diệp Vũ nói vội, “Ta cũng đi lầu Tiêu Tương, cùng nhau đi”
Sở Minh Hiên đưa tay ra túm nàng lại, ôm vào trong lòng rất bá đạo. Lâm Trí Viễn cười khẽ, đi mất.
Nàng nói phải về, lại đi không được, bị Sở Minh Hiên cờng ngạnh lôi đến thư phòng. Nàng thở phì phì đẩy hắn ra, dựa vào thư án, hai tay khoanh trước ngực, nhìn trừng trừng một bên.
Tức giận mà vẫn còn cười nhạt, lãnh ngạo, hắn lần đầu tiên gặp, lửa giận trong cơ thể đột nhiên biến mất sạch sẽ.
Hắn cười làm lành nói, “Bổn vương công tử Lâm tới là chỉ hỏi chuyện đêm đó xảy ra, vì sao nàng uống rượu ở quán với hắn, vì sao nhiễm lạnh, thế thôi”
Nàng không nói, ngếch cằm lên, mắt nhìn gian tà. “Nàng cho là bổn vương sẽ đối phó hắn sao? Bổn vương là loại người bụng dạ hẹp hòi sao?” Hắn cầm chặt tay nàng.
“Vừa rồi nàng gần đây chất vấn bổn vương, muốn gặp hắn, cứ như bổn vương đem hắn ăn sống nuốt tươi vậy. Vũ Nhi, nàng quan tâm hắn như vậy, bổn vương… bổn vương nhớ rõ, ngươi chưa quan tâm tới bổn vương như thế bao giờ” Hắn nói bất mãn, mày cau lại, trông ra thật sự có mấy phấn uất ức.
“Tức giận thật sao?”
“Nàng nói thật một câu đi” Sở Minh Hiên nóng nảy.
Chưa dỗ người, chưa bao giờ ăn nói khép nép, chưa bao giờ nhân nhượng một cô gái như vậy, thế mà hắn cái gì cũng làm cả, nàng thế mà lại một tấc còn muốn tiến một thước, chẳng nói chữ nào! Hắn rất tức giận!
Mắt hắn xầm xuống, “Nàng tới tột cùng muốn bổn vương thế nào?”
Diệp Vũ cố kéo dài giọng, “Ngài là Vương gia, ta biết làm thế nào chứ?”
Mắt hắn nổi lên tầng sắc lạnh, “Mới rồi ở trước đình, nàng tranh chấp cùng bổn vương, ào ào với bổn vương, thật chẳng có quy củ gì, không đáng một cô gái nên có…”
Nàng reo lên, “Ta thì không quy củ như thế đó! Vương gia không quen nhìn thì thôi đi!”
Dứt lời nàng hất tay ra, định mau chóng trốn xa nơi này – màn diễn này nàng không muốn diễn nữa.
Nàng rất mâu thuẫn, biết rõ mình đang diễn trò, nhưng giữa tình nhân cãi vã laà tổn thương người ta như vậy mà không cần nghĩ, nàng có khống chế cũng khống chế không nổi. Rất kỳ lạ. Nhưng nàng vừa đi tới trước cửa đã bị hắn tóm lại.
Sở Minh hiên ép nàng lên cánh cửa, vây chặt nàng, hôn mạnh nàng. Nàng giãy dụa, hắn ép tới, nàng phản kháng, hắn giam chặt; nàng nhu nhược, hắn mạnh mẽ.
Lời hắn như đao thương, rạch trên mặt, trên cổ…nàng, môi thấy hơi đau, khắp nơi đều đau, nàng biết hắn dưới cơn thịnh nộ sẽ làm ra chuỵện không tin nổi… Hắn khẽ cắn thuỳ tai nàng, phà hơi thở nóng rực, làm tổn thương nàng.
Ở đằng sau nàng càng phản kháng, hắn lại càng muốn chinh phục nàng, bởi vậy, nàng thông minh lựa chọn chấp nhận.
Quả nhiên hắn không còn lỗ mãng, thô bạo như vậy nữa, đem vòng eo mềm mại của nàng ép sát thân mình, hôn thâm trầm môi nàng.
Diệp Vũ híp mắt lại nhìn hắn say mê nhắm mắt, sắc mặt hắn nổi lên tia dụa hoàng hành, môi hắn ngập tràn ma lực, hôn mình choáng váng đầu óc, hồ đồ, mơ hồ không rõ… Cả người mềm nhũn, đứng không vững, chỉ đành mặc hắn…
“Không phải là bổn vương thuphục nàng, mà là nàng thu phục bổn vương” Giọng hắn khàn khàn trầm trầm.
Nàng hoàn hồn, phát hiện ra mình đang ôm cổ hắn, thân hình say mê quấn quít một chỗ với hắn, trầm luân trong bể dục mà không biết. Tại sao lại vậy chứ?
Sở MInh Hiên khẽ hôn khoé môi nàng, cúi đầu cười, “Bản vương sẽ cố đợi đến đêm động phòng hoa chúc đó”
Nàng hừ lạnh, “Ta còn chưa chắc đã gả cho ngài đâu”
Hắn nóng lòng vuốt vẻ eo nàng, “Không lấy chồng cũng được, chỉ cần sinh con cái cho bổn vương là được”
Nàng nguýt môi, “đừng mơ!”
“Cũng chẳng phải do nàng nghĩ! Bổn vương nhất định cho nàng sinh ra một đứa con lỗi lạc tuấn mxy như bổn vương, một con gái yêu kiều quyến rũ như nàng”
“Vương gia đây đang mơ mộng hão huyền quá nhỉ”
Hắn lại hôn môi nàng, cười, “Mẫu hậu biết nàng bị bệnh, để nàng lành bệnh chút rồi tiến cung cho mẫu hậu nhìn một cái, lúc này cũng nên tiến cung rồi” Diệp Vũ không muốn tiến cung, nhưng tránh không được. Lúc này đây, hắn có thể cầu xin Tôn Thái hậu tứ hôn không nhỉ?
***
Vì tránh phức tạp, Sở Minh Hiên cam đoan, sẽ không rời nàng nửa bước, không để nàng bị thương tổn gì. Hắn còn nói, mẫu hậu trừng phạt Tô Hoàng hậu rồi, bắt bà ta ở trong phật đường, chép kinh thư một tháng, xem như trừng phạt răn đe.
Diệp Vũ cười lạnh trong lòng, trừng phạt này cũng quá nhẹ rồi.
Tôn Thái hậu hỏi han bệnh tình của nàng, thưởng cho nàng mấy vị thuốc bổ dưỡng, bảo nàng cố gắng điều dưỡng cho tốt, đừng coi thường.
“Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trắng như tờ giấy, thật đáng thương” Bà nắm tay Diệp Vũ, trước mắt thương tiếc, chuyển sang trách con, “Hiên Nhi, Vũ Nhi vẫn chưa khỏi hẳn, sao con lại mang nàng ra hứng gió thế?”
“Thái hậu yên tâm, thần nữ không yếu ớt như vậy đâu, đã khoẻ lắm rồi ạ” Diệp Vũ nói nhanh.
“Mẫu hậu, nhi thần quyết định, sau này sẽ chăm sóc thật tốt cho Vũ Nhi, mong mẫu hậu tứ hôn cho vi thần và Vũ Nhi” Sở Minh Hiên nói thành khẩn. Diệp Vũ ngẩn ra, thé mới biết bị hắn lừa.
Tôn thái hậu cười bảo, “Không vội không vội. Con đã có vợ rồi, muốn cưới sườn phi, còn phải báo cho Tấn vương phi nữa”
Diệp Vũ phụ hoạ theo, “Thái hậu nói đúng ạ, chuyện này không thể gấp được”
Nghe vậy, hắn càng thấy nóng ruột, “Vũ Nhi chưa vào cửa ngày nào, lòng nhi thần lại càng không yên tâm, chỉ sợ có chuyện xảy ra”
Tôn thái hậu nói thấm thía, “Ai gia biết con thích Vũ Nhi, cười nàng vào phủ dĩ nhiên phải làm long trọng, không thể qua loa, nóng vội. Như vậy đi, ai gia trước tiên xem hoàng lịch đã, cùng bệ hạ chọn một ngày hoàng đạo, mới tứ hôn cho các con”
Lời này chẳng khác nào đồng ý hôn sự của họ, Sở Minh Hiên lòng lúc này mới thả lỏng xuống. Diệp Vũ nghe ra, cũng có tâm sự khác, cảm thấy Tôn thái hậu cố ý kéo dài thời gian. Chẳng lẽ Tôn thái hậu không tán thành hôn sự của nàng và Sở Minh Hiên chăng?
Tiếp đó, Tôn thái hậu hỏi vào ngày hai mươi tám tháng sáu này chuẩn bị yến Thiên Thu ra sao, Sở Minh Hiên bảo đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi.
Diệp Vũ bỗng nhớ tới mình có đồng ý tặng lễ cho bà vào ngày sinh nhật mà vẫn chưa bắt đầu chuẩn bị được gì cả.
Tôn thái hậu hỏi nàng đành phải nói là đã chuẩn bị phần lễ khá ổn rồi, nhất định sẽ không để cho thái hậu thất vọng. Ngày này họ cùng dùng bữa tối với Tôn thái hậu rồi mới ra cung.
Ban đêm, nàng nằm trên giường, ngẫm nghĩ xem nên nhảy điệu múa gì trên yến tiệc Thiên Thu của Thái hậu cho thích hợp, Tôn Thái hậu bảo nàng không cần để ý tới cái nhìn của người khác, muốn nhảy gì thì nhảy, như vậy…. Nàng sẽ nhảy một điệu khiến cho mọi người được mở to mắt về thế giới vũ đi.
Hạ quyết tâm rồi nàng quyết định ngày mai đi tìm Lâm TRí viễn. Hôm sau dùng xong bữa sáng, nàng đang đi đi lầu Tiêu Tương, lại gặp gã sai vặt ở cửa phủ Hữu tướng.
Gã sai vặt phụng lệnh Thẩm Chiêu, đưa tới một bức thư hoạ, đề trên đó “Không thuý”
Có thể nhìn ra, Thẩm Chiêu dùng hết tâm tư để hoạ ra bức này: xa xa núi non trùng điệp ẩn hiện, trước mặt nước biếc xa xôi, bố cục bức tranh hài hoà hợp lý, bút phát lưu loát, ý cảnh cao siêu. Dưới đề hai câu sơn thuỷ hữu tình, ý thơ hoạ đồng nhất hỗ trợ lẫn nhau.
Văn như người mà hoạ cũng như người, ngực mang trí lớn, lạnh nhạt như nước.
Diệp Vũ viết một bức thư, giao cho gã sai vặt đưa tận tay cho Thẩm Chiêu. Sau đó nàng ngồi trên một thuyền hoa thượng đẳng trên sông Tần Hoài đợi hắn đến.
Thẩm Chiêu chỉ đến muộn một chút, nàng cất giọng trêu đùa, “Thẩm tướng người khiêm tốn, thế mà lại để cho nữ tử đợi ngài đại giá quang lâm”
“Trong phủ có chuyện quan trọng, ra cửa cũng đã muộn, thật có lỗi” Giọng hắn thản nhiên, hất áo choàng lên ngồi xuống, “Không biết Diệp cô nương có chuyện quan trọng gì không?”
“Uống ly trà đi đã” Nàng đưa hắn một ly trà nóng, mặt mày trong veo, Hắn nhận chén ngọc khéo léo tinh xảo, thổi nước trà, chậm rãi nhấm nháp.
Nàng đánh giá hắn, hôm nay hắn không hề mặc áo trắng, quần áo xanh mộc mạc tự nhiên như ở nhà, nhìn ra được là mặc thường xuyên, giặt thường xuyên, lại khiến cho người ta cảm thấy khí độ và hắn hợp lại tăng lên sức mạnh, giống như ngọn trúc cao ngất vậy, bề ngoài cứng cỏi, bên trong bằng phẳng, trong veo lạnh lùng đầy ôn nhuận, trong màu xanh ẩn chứa tuấn tú.
Diệp Vũ châm trà thêm cho hắn, “Đại nhân sai người đưa bức hoạ tới, ta rất thích”
Thẩm Chiêu gật đầu, không nói gì. “Chuyện Tô hoàng hậu, ta xin đại nhân giúp cho, không rõ đại nhân đã nói với người thế nào rồi?”
“Chuyện này, ta rất xin lỗi” Giọng hắn thanh thanh chứa xin lỗi, “Ta là ngoại thần, không tiện tiến cung, sẽ đi tìm Tô đại nhân, xin hắn chuyển lời. Không biết Tô đại nhân có nói trái lời ta không, hay vẫn xuyên tạ với hoàng hậu, ép cô ch.ết non. Diệp cô nương, ta không làm tốt chuyện này, thật sự rất xin lỗi”
“Đại nhân xử xự khéo léo, thành thật sẽ không đắc tội với người, nghĩ đến chẳng qua là hoàng hậu hiểu sai ý đại nhân thôi” Nàng mỉm cười nói.
“Hoàng hậu trói cô lại, dùng mãng xà doạ cô, thủ đoạn tàn nhẫn. Thái hậu rất giận, răn dạy hoàng hậu, giao trách nhiệm cho hoàng hậu chép kinh ở trong phật đường, trong một tháng, xem như trừng phạt nhỏ răn đe”
LÒng Diệp Vũ lạnh lùng, chắc Tôn thái hậu không muốn Tô Thiên Sơn thất vọng đau khổ, nghĩ là vì ả ta với vi phạm lần đầu nên không phạt nặng.
Thẩm Chiêu lắc đầu bật cười, “NHư thế gọi là trừng phạt nhỏ răn đe, Tấn vương không phục, náo loạn một trận ở điện Từ Ninh, còn bị thái hậu dạy dỗ một chút”
Nàng tưởng tượng ra, Tấn vương không phục, không cam lòng, nhất định hận nghiến răng ken két.
“Lấy lòng dạ rắn rết của Tô hoàng hậu, chỉ e sau này không có ngày lành rồi, đại nhân nghĩ sao?”
“Chỉ cần Hoàng hậu biết, Diệp cô nương sẽ là sườn phi của Tấn vương, sẽ không làm khó dễ cô nữa” Hắn nhìn thẳng nàng, cố ý nhìn nàng như vậy, như có chuyện trong lời nói vậy.
“Có lẽ đó cũng là một cách hay” Diệp Vũ cười lạnh trong veo, “Đại nhân không phải không biết tâm tư của ta, vì ta đã nói qua rồi”
Hắn nhìn chén ngọc trên bàn không có cảm xúc gì, mày khẽ nhếch lên, “Tấn vương vì cô chống đối thái hậu, đắc tội hoàng hậu, tình thâm nghĩa trọng như thế, Diệp cô nương chớ phụ. Ta tin cô chỉ ở vị trí sườn phi tạm thời thôi”
Diệp Vũ hỏi chậm rãi, “Đại nhân đã làm cho ta thấy hâm mộ quá, còn để ý tới thân phận người sao?”
Thẩm Chiêu cười nhàn nhã, không đáp. Nàng thầm cân nhắc, hắn lúc nào cũng trong trẻo lạnh lùng ôn hoà, vui buồn không rõ, khiến người ta không nắm bắt được như thế. Do dự mãi, nàng hỏi ngay, “Theo đại nhân, Thái hậu sẽ tứ hôn cho ta và Tấn vương sao?”
Hắn cau mày, “Muốn nghe nói thật không?”
“Nếu không nói thật lòng, đại nhân cũng đừng có nói ra nữa”
“Tấn vương một lòng cưới cô, há cần phải được thái hậu cho phép sao”
*** Thẩm Chiêu nói vậy là ý gì? Thái hậu đến tột cùng có tứ hôn không? Ôi, ôi, lạnh lùng quá, cầu xin duy trì có thưởng…