Chương 8

Sắc trời sáng sủa, nhưng khí hậu vẫn lành lạnh khiến người cảm thấy lạnh lẽo, vẫn còn sương mù giăng khắp.


Bóng người màu đen cao lớn bước qua sương trắng, giày dẫm sương không hề phát ra một chút âm thanh nào, thẳng tắp tiêu sái vào tiểu lâu. Cửa phòng nghỉ đang mở, nhưng hắn chỉ đứng ở ngoài phòng khách, không vào trong.


Tối hôm qua, thiên hạ được hắn ôm vào đến, trải qua một đêm nghỉ ngơi, đã sớm tỉnh, đang được nha hoàn hầu hạ, trang điểm ở tiểu hiên cửa sổ.
Con ngươi đen u ám nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhân bên cửa sổ.


Nàng đã thay một bộ trang phục xanh nhạt thanh lịch thanh lệ. Ánh nắng xuyên thấu qua song cửa, ánh lên mi của nàng, mắt của nàng, môi của nàng, làm cho nàng càng mị hoặc, mắt càng dịu dàng, môi càng hồng nhuận, da thịt phấn mềm trong trắng hồng hồng, giống như vô cùng mịn màng, một đầu tóc dài như suối chảy, được nha hoàn chải vuốt mềm mại.


Nha hoàn khéo tay, đem tóc đen dài thành song kế thanh lịch, còn mang tới một cây trâm bạch ngọc, cài lên cho nàng.
“ không cần đâu, ta tự mình làm là được rồi.”


Mãn Ý nhẹ giọng nói, tiếp nhận cây trâm bạch ngọc, nhìn vào gương cẩn thận cài trâm vào tóc. Tay nhỏ bé từ trên trán lướt đến bên tai, đẩy ra vài ngọn tóc mái, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trước gương hơi hơi nghiêng trái nghiêng phải, xác định dung nhan hoàn mỹ không sai sót.


available on google playdownload on app store


Nha hoàn nhu thuận cúi đầu rời khỏi, đi đến bên cạnh bàn thu hồi đồ ăn sáng vừa dùng xong mang đi. Nhưng mà, nàng mới quay người lại, thình lình nhìn thấy một đại nam nhân đang đứng bên cạnh, sợ tới mức phát ra một tiếng hô nhỏ.
“ a!”
Tầm mắt của Mãn Ý bị tiếng hô nhỏ kia dẫn đi qua.


Thấy trương khuôn mặt nghiêm khắc kia, những gì xảy ra đêm qua từng chút từng chút nảy lên trong lòng. Nàng vội vàng đứng dậy, chỉ cảm thấy khí nóng nảy lên hai gò má, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ hồng.


“ Thiết đại hiệp, chào buổi sáng.” nàng nhẹ cầm váy, khuôn mặt buông xuống, trong lòng vụng trộm đoán không biết hắn đứng ở nơi đó đã bao lâu.
Thiết Tác đứng ở nơi đó, nhìn hết bộ dáng nàng trang điểm sao?


Tuy nói, so với chuyện bị hắn cởi đi áo chữa thương tối hôm qua thì chuyện này còn kém xa, nhưng độ ngượng ngùng lại chỉ có tăng không giảm. Cứ nghĩ đến cặp con ngươi đen kia, ở lúc nàng không phát hiện, nhìn hết từng cử động của nàng, tim nàng liền đập loạn, xấu hổ đến mức lại muốn trốn vào ổ chăn.


“Vết thương của nàng thế nào?”
Tiếng nói trầm thấp vang lên, nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện Thiết Tác đã bước vào.


“ ách……đã không sao rồi……” nàng nhỏ giọng trả lời, hai tay nắm chặt cổ áo, cảnh giác nhìn hắn, chỉ sợ hắn sẽ lại lột xiêm y “nhìn” vết thương của nàng.
Cũng may sau khi Thiết Tác nghe xong câu trả lời của nàng, chỉ hơi gật đầu, không bá đạo giống tối hôm qua cởi xiêm y của nàng –


Hai tròng mắt trong suốt xuyên thấu qua mi mắt dài, vụng trộm nhìn về phía nam nhân bên cạnh, có chút xấu hổ, có chút khiếp sợ, nhưng không yên lại nhiều hơn.


Tuy rằng trong thời gian ngắn ngủn xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng bị trói, được cứu, còn bị thương nhẹ, được Thiết Tác ôm đến trang viên này chữa thương ngủ lại. Nhưng nàng không quên hết thảy nguyên nhân là bởi vì nàng cự tuyệt Long Vô Song “an bài”, mạo hiểm trốn khỏi khách sạn Long Môn, mới có thể gặp mấy chuyện nguy hiểm chỉ mành treo chuông đó.


Vì trốn đi, nàng còn dùng rượu cùng thuốc mê, thật vất vả mới làm cho Thiết Tác say. Nàng đến nay còn nhớ rõ lúc bước ra cửa phòng ngoái đầu nhìn lại thấy biểu cảm trên mặt Thiết Tác dữ tợn rất dọa người……
Ưm, có phải hắn vẫn còn tức giận không?


Nghi vấn ở trong lòng nàng bay qua bay lại, nàng nâng lên con ngươi, dò xét khuôn mặt mạnh mẽ kia.


Thiết Tác lạnh lẽo mở mắt, tuy rằng im lặng không hé răng, nhưng ánh mắt cũng không có giận dữ. Nàng nhìn lén sau một lúc lâu, trong lòng có chút không yên, cái miệng nhỏ nhắn mở lại nhắm, mấy lần như thế, lại vẫn là không thể quyết định là nên cảm ơn, hay là giải thích.


Ngay tại lúc nàng chần chờ, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Thiết Tác nhìn lại, hơi nheo mắt mở miệng.
“ ai?”
“ Thiết huynh, là ta.”
“ mời vào.”


Nam nhân mặc trang phục tay áo to đi vào tiểu lâu. Phía sau là hai hạ nhân ăn mặc sắc xanh đen đi theo, tay đang cầm trà thơm nóng, sau khi đặt xuống bàn liền cúi đầu thối lui đến cạnh cửa.


“ Bao cô nương, xin chào, tại hạ Trầm Phi Ưng, tổng quản Đại Phong đường của La gia.” nam nhân lời ít mà ý nhiều, nói thẳng rõ thân phận, nhìn Mãn Ý rồi hơi hơi gật đầu. “Vết thương của Bao cô nương không sao chứ?”


“ đa tạ trầm tổng quản đã quan tâm, Mãn Ý đã không sao rồi.” nàng đỏ mặt trả lời, quẫn bách không nâng nổi đầu lên, tay nhỏ bé nắm chặt váy.


Nếu nam nhân này đã biết nàng bị thương thì hẳn tám phần cũng biết tối hôm qua nàng toàn thân ướt đẫm, quần áo không chỉnh bị Thiết Tác ôm vào. Nói không chừng, hắn còn biết là Thiết Tác tự mình chữa thương cho nàng……
Huhu, xong đời, rốt cuộc còn có bao nhiêu người biết chuyện này?


Nàng cắn môi phấn, thẹn đến mức muốn chui xuống đất, thậm chí bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên lao ra trực tiếp nhảy vào kênh đào lớn tự sát cho xong.


“ không sao là tốt rồi.” Trầm Phi Ưng lại vẫn như thường, nhìn về phía Thiết Tác bên cạnh. “trang viên trong thành Song Đồng, ta đã an bài thỏa đáng, Bao cô nương tùy thời có thể khởi hành, đi vào trong đó định cư.” hắn ung dung nhã nhặn, nói chuyện gì cũng đều có trật tự rõ ràng.


Nghe thấy từ miệng nam nhân xa lạ này nhắc tới nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn xấu hổ của nàng lại hiện lên hoang mang, mắt đen to chớp chớp, đầu tiên là nhìn nhìn Trầm Phi Ưng, sau đó lại ngược lại nhìn về phía Thiết Tác.
Quái, sao nàng không biết, mình muốn đi thành Song Đồng?


Nàng nhớ rõ thành Song Đồng ở phương bắc, cách kinh thành có khoảng gần ngàn dặm, trong thành chẳng những cường thịnh, hơn nữa cả đồ vật và dân cư phong phú. Nàng từng nghe qua không ít về chuyện thành Song Đồng, nhưng chưa bao giờ đi vào tòa thành kia.


Dưới ánh mắt hoang mang nhìn chăm chú của nàng, Thiết Tác mở miệng, nhưng không nhìn nàng.
“ không cần.”
Trầm Phi Ưng nhíu mày.


“ mấy ngày trước đây, Thiết huynh truyền tin cho ta, không phải là muốn ta giấu giếm Vô Song cô nương, tìm nơi cách kinh thành hơi xa, an bài Bao cô nương đi định cư một đoạn thời gian sao?” sắc mặt hắn không thay đổi, như đang thảo luận hỏi.
“ Phải.”
“ Thiết huynh cho rằng an bài của ta không ổn?”


“ không phải.”
Hai nam nhân nói chuyện có qua có lại, Mãn Ý nghe vào trong tai, tuy rằng im lặng không lên tiếng, nhưng đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy váy, nắm càng lúc càng chặt.


Thì ra, Thiết Tác tuy rằng bị lời hứa quản chế, phải nghe lệnh Long Vô Song, nhưng cũng không phải là không có hạn độ. Sự tình liên quan đến chung thân đại sự, đương nhiên hắn có biện pháp đối phó, trước tiên tống nàng ra khỏi kinh thành, giấu đến nơi nào đó, làm cho tất cả mọi người không tìm ra, chỉ cần không có tân nương, là hôn sự có thể vô kì hạn.


Nếu một đêm kia nàng không chạy ra khách sạn Long Môn, lúc này có lẽ cũng đã theo an bài của Trầm Phi Ưng, trốn rất xa đến thành Song Đồng.
Mãn Ý nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng trong đối thoại của hai người, đoán ra tính toán của Thiết Tác.


Nói như vậy, hắn cũng không nguyện ý nghe theo Long Vô Song nối uyên ương, thành thân với nàng? Thì ra nam nhân đã ôm nàng, nhìn nàng, chạm nàng, thậm chí còn từng hôn nàng, thì ra không muốn kết hôn với nàng……


Hắn không muốn lấy nàng Hắn không muốn lấy nàng Hắn không muốn lấy nàng Hắn không muốn lấy nàng Hắn không muốn lấy nàng Hắn không muốn lấy nàng…. Hắn không muốn lấy nàng!


Một chuỗi câu dài đá qua đá lại trong đầu nàng khiến cổ họng nàng nghẹn lại; Khiến nàng khó thở; Khiến tim nàng như ngừng đập, vừa khổ sở vừa phiền muộn……
Đợi chút, phiền muộn?!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên sửng sốt, lộ ra vẻ mờ mịt.


Nàng đặt hai tay lên ngực, khó có thể tin phiền muộn đó chẳng những là hàng thật giá thật còn làm cho ngực nàng hơi hơi phát đau.


Vì sao khi nàng biết Thiết Tác không đồng ý hôn sự này, lòng của nàng lại khó chịu như vậy? Biết hắn và nàng đứng ở cùng trận tuyến, cũng không nguyện ý bị không trâu bắt chó đi cày, vội vàng gạt bỏ ý nghĩ hoang đường, nàng hẳn là phải cao hứng mới đúng!


Nhưng nàng lại không cao hứng nổi, uể oải như là có một tảng đá lớn đặt thật mạnh ở trong lòng của nàng, làm cho nàng không thở nổi.


Cảm xúc khó giải khó bỏ qua, giống như sóng triều bao phủ Mãn Ý. Nàng cúi cái đầu nhỏ xuống, hoang mang và uể oải, không nhận thấy được có đôi con ngươi đen vẫn luôn nhìn nàng.
Âm thanh của Trầm Phi Ưng như là từ nơi rất xa truyền đến.
“ vậy thì Thiết huynh cho rằng –”


“ ta thay đổi quyết định.” Thiết Tác lạnh giọng trả lời, âm điệu cứng nhắc không mang theo cảm xúc.
Cái đầu nhỏ cúi càng thấp.


Thay đổi quyết định? Hắn không muốn giấu nàng vào thành Song Đồng? Có phải là hắn cảm thấy chỗ đó quá xa, không muốn mang theo nàng đi xa như thế, cho nên muốn tìm một chỗ gần đây để dàn xếp nàng, ném nàng cho nhanh?


Tảng đá đặt ở ngực nàng như đột nhiên lại lớn thêm. Cổ họng nàng nghẹn, không biết như thế nào nhưng lại cảm thấy có chút đau khổ, so với lúc phụ thân buộc nàng đi còn khổ sở hơn.


Bỗng dưng, một bàn tay to vươn đến cầm tay nàng, nàng sợ hãi lập tức phục hồi tinh thần lại, lực mạnh lôi kéo nàng đi ra ngoài.
“ đi.”
Thiết Tác chỉ bỏ xuống chữ này, liền lôi kéo nàng rời đi.
Hắn khẩn cấp như vậy, muốn xuất phát nhanh để đá nàng đi cho nhanh sao?


Mãn Ý cắn môi, cố gắng nuốt xuống uể oải so với rượu kém còn khó nuốt, cố gắng đuổi kịp bước chân của Thiết Tác. Nhưng người ta cao to chân dài, nàng gần như phải chạy mới đuổi kịp, hơn nữa trước ngực nàng có thương tích, đi nhanh như vậy khiến miệng vết thương lập tức đau giống như lửa thiêu.


“ a, đau quá!” nàng thấp kêu một tiếng.
Thân hình cao lớn phút chốc cứng ngắc như đá, bước chân đang bước nhanh về phía trước cũng ngừng trong nháy mắt.


Con ngươi đen nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của nàng, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng, sau đó khi hắn bước tiếp, bước chân lại trở nên chậm đi rất nhiều, ngay cả nàng cũng có thể dễ dàng đuổi kịp.


Nhưng vừa mới đi đến trước cửa tiểu lâu, còn chưa bước qua cửa, Mãn Ý như là nhớ tới cái gì, vội vàng ngẩng đầu lên.


“ a, Thiết đại hiệp, xin đợi đã, ngừng, dừng lại –” nàng nhẹ hô, vốn không ôm hy vọng gì, lại thấy hắn thật sự dừng lại, khẽ nhấc mày rậm, nhìn nàng từ trên xuống dưới. “Mời Thiết đại hiệp buông tay đã, ta, ta phải nói lời cảm ơn với Trầm tổng quản mới được.” tuy rằng trong lòng uể oải, nhưng nàng vẫn chưa quên cấp bậc lễ nghĩa.


Trong con ngươi đen hiện lên sự không kiên nhẫn, cằm hắn cứng lại, như là đang cực lực áp lực gì đó. Một lát sau, bàn tay to buông ra, hắn xoay người đi ra ngoài, ở ngoài cửa chờ giống như môn thần đứng đó, nhíu mày.


“ cám ơn Trầm tổng quản thu lưu, Mãn Ý cảm động và nhớ cảm kích trong lòng.” nàng xoay người lại, nehj cầm váy hơi cúi với nam nhân trong tiểu lâu, thành tâm thành ý nói lời cảm ơn.


“ Bao cô nương đa lễ.” Trầm Phi Ưng trả lời, trong mắt cất giấu một tia mỉm cười. “ sau này còn gặp lại, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”
“ đa tạ.”


Nói xong lời khách sáo sau, nàng mới nhấc lên làn váy xoay người ngoan ngoãn đi ra. Mới vừa ra tiểu lâu, bàn tay to lại vươn đến, kéo nàng đi xuống cửa hiên, đi qua vài đạo cửa tròn, không chút do dự đi ra bên ngoài.


“ Thiết đại hiệp, ngươi không cần nắm tay ta, ta sẽ không lại trốn nữa.” nàng vừa đi, còn thử kéo kéo bàn tay to kia, nhỏ giọng nói.


Nếu nàng đã biết hắn không muốn lấy nàng, sao nàng còn phải trốn đi nữa? Hơn nữa, lúc này không có rượu cũng không có thuốc mê, hắn tỉnh táo như vậy, cho dù nàng thật sự muốn chạy trốn thì cũng sẽ lập tức bị hắn dùng khinh công lôi trở về, hắn thật sự không cần nắm tay nàng không buông ra!


Thiết Tác lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi tiếp, thậm chí cầm tay nàng còn chặt hơn.
“ ách — vậy, vậy– Thiết đại hiệp, xin hỏi, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” nếu không thể “rời tay”, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thay đổi vấn đề.
Trầm mặc.
“ Thiết đại hiệp?”
Vẫn trầm mặc.


“ Thiết đại hiệp, ngươi nghe thấy được không?”
Con ngươi đen nhìn nàng, môi bạc vẫn nhắm chặt.


Nàng nao núng nhìn, cuối cùng biết hắn không phải không nghe thấy mà là lười trả lời. Không có cảm giác say thúc giục, nam nhân này lại trở nên ít lời, hơn nữa lúc trước đã nói chuyện với Trầm Phi Ưng, miệng vàng của hắn hôm nay hình như đã dùng xong rồi.


Không có được câu trả lời, Mãn Ý rốt cục ch.ết tâm, nhắm miệng lại không hé răng, nhấc giày nhỏ thêu hoa nhận mệnh đi theo hắn, một đường đi ra trang viên La gia.


Sau khi rời khỏi trang viên, bọn họ lên xe ngựa tới trước bến tàu thành Thiệu Dương, rồi sau đó lên tàu thuyền của Nghiêm gia, một đường đi hướng bắc.


Thuyền thương nhân ngược gió mà đi, nàng được an trí ở khoang tốt nhất, mỗi bữa cơm đều từ Thiết Tác tự mình bưng tới. Hắn canh gác rất nghiêm, giống như cai ngục vậy, không hề rời tầm mắt khỏi nàng.
Ba ngày hai đêm sau, thuyền thương nhân cập bờ, hạ neo ở bến tàu ngoài kinh thành.


Mãn Ý bị mang rời thuyền, lại bị mang lên xe ngựa, ném vào trong xe, trong lòng hoang mang lại khiếp sợ, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.


Quái, nếu Thiết Tác muốn thoát khỏi nàng, sao lại không đem nàng ở lại thành Thiệu Dương, giấu ở cái trang viên kia là được, làm gì mà phải tốn tiền mang theo nàng tàu xe mệt nhọc, trở lại kinh thành?


Ưm, hay là hắn cảm thấy thành Thiệu Dương không đủ kín, quyết định thi hành khuôn vàng thước ngọc “ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” này, giấu nàng ở trong kinh thành?


Nàng ngồi ở trong xe ngựa, nhíu lại mày liễu, nghĩ lại nghĩ, đoán lại đoán, cái đầu nhỏ sắp toát ra khói, lại vẫn không đoán ra, đến tột cùng là Thiết Tác tính làm như thế nào? Lúc trước hắn chỉ nói thay đổi quyết định, lại chưa nói là sửa lại thành gì.


Tiếng vó ngựa đát đát đi phía trước, nàng ngồi ở trong xe, tâm phiền ý loạn không để ý ngoài cửa sổ, thẳng đến khi xe ngựa dừng lại, nàng mới như từ trong mộng mới tỉnh, vươn tay xốc màn lên nhìn ra bên ngoài –
Ánh vào mi mắt rõ ràng là cửa gỗ khắc hoa mười tám phiến vẽ chim vàng kim kia!


Cả người Mãn Ý đều choáng váng.
Khách sạn Long Môn!
Không, phải, chứ!
Bọn họ lại trở về?!


“ Thiết, Thiết Thiết Thiết Thiết Thiết đại hiệp, sao chúng ta lại trở lại?” khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, giọng nói phát run hỏi, thân mình liều mình rụt lui vào trong xe, chỉ sợ sẽ bị người nhìn thấy.


Thiết Tác không nói một lời, trong con ngươi đen thâm sâu lóe ánh sáng khó nói, bàn tay to với vào giống như diều hâu bắt con gà con, lôi nàng đi ra.
Sau đó, hắn lại nắm lấy tay nàng, đi thẳng vào cửa lớn khách sạn!


“ không muốn không muốn! Ta không muốn đi vào a! A — ta không muốn……” nàng không ngừng giãy dụa, giày nhỏ thêu hoa bị kéo trượt trên mặt đất, rốt cuộc vẫn không địch lại sức mạnh của nam nhân, chỉ có thể một đường bị kéo vào khách điếm.
Mới vừa vào cửa, lòng của nàng liền trầm xuống.


Khách điếm vô cùng náo nhiệt, nơi nơi giăng đèn kết hoa, vô số chữ hỉ đỏ thẫm, toàn bộ đại sảnh được bố trí thành hỉ đường hoa lệ, trên chủ vị chính giữa có các bài vị tổ tông, hai bên còn có hoa chúc long phượng. Mỗi bàn đều có khách quen ngồi đầy khách sạn, có người là dân chúng bình thường, có người là quan to quyền thế, thậm chí ngay cả cha mẹ của nàng cũng đến!


Tiếng nói mềm ngọt, từ lầu hai truyền xuống dưới.
“ cuối cùng đã trở lại.” Long Vô Song chậm rãi tiêu sái đi ra, cười khẽ một tiếng. “ta còn tưởng là thuyền đến muộn, đang định phái người đi bến tàu đón người!” nàng duỗi tay ra, nha hoàn lập tức bưng ly trà ngọc mài lên.


Mãn Ý sợ hãi, dưới ánh mắt của mọi người, nàng run run lui ra sau, vừa thẹn vừa sợ muốn tránh đến sau lưng Thiết Tác, mẫu thân cùng chúng bọn nha hoàn lại cùng lên lôi nàng ra.


“ nhanh lên nhanh lên, nếu không thay quần áo thì sẽ không kịp canh giờ!” Ngao Phượng Nghi chỉ huy nha hoàn, đẩy con gái ra sau đại sảnh. “ tiểu thúy, lấy áo cưới tân nương từ giá áo xuống, cẩn thận đừng làm nhăn. Phúc nhi, chuẩn bị mũ phượng tốt, nhanh lên!”


Bàn tay to và tay nhỏ bé đang nắm chặt bị tách ra, không có nhiệt độ thô ráp kia nắm giữ nàng, trong lòng nàng càng hoảng càng sợ hãi, cho dù bị mẫu thân càng đẩy càng xa, lại vẫn liên tục quay đầu, lo lắng nhìn Thiết Tác.


Huhu, tại sao có thể như vậy? “quyết định” của hắn đâu? Không phải là hắn muốn giấu nàng đi sao? Không phải là hắn cũng không nguyện ý thành thân sao? Vì sao còn mang nàng trở về “chui đầu vào lưới”? Hiện tại thế này là thế nào?


“ Thiết đại hiệp……” nàng kêu to, mắt đỏ lên, sắp khóc ra.
Long Vô Song lại cười đánh gãy nàng.


“ còn Thiết đại hiệp cái gì! Nên sửa miệng đi, gọi Thiết đại ca đi!” ngón tay thon dài của nàng kiều diễm niết nhẹ cái chén, nhẹ lắc ly trà. “À, không không không, đợi lát nữa nên sửa thành phu quân!”


Các tân khách nghe vậy đều cười to, trong tiếng cười ồ ồ, Mãn Ý bị đẩy đi phía trước. Tiến vào sương phòng sau đại sảnh, nàng thoáng nhìn sắc mặt phụ thân xanh mét, cứng ngắc ngồi ở trên chủ vị, giận mà không dám nói gì.


Vừa tiến vào sương phòng, mẫu thân cùng đám nha hoàn liền vây quanh nàng, ba chân bốn cẳng thay đồ cho nàng.
“ nương, con –” Mãn Ý muốn nói.
“ được rồi được rồi được rồi, nương đều biết nương đều biết. Nào, Tiểu Yến, mau giúp tiểu thư thay xiêm y!”
“ nương, con –”


“ nương đều biết nương đều biết. Tiểu Thúy, áo cưới tân nương đâu? Còn không mau lấy ra!” Ngao Phượng Nghi giương giọng hô, mắt sắc nhìn thấy trên da thịt của con gái có không ít miệng vết thương, sắc mặt lập tức có chút thay đổi. “con bị thương? Sao lại bị thương?” nàng vội vàng tiến lên, xác định miệng vết thương rất nhẹ, cũng đã được xử lý thích đáng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.


“khi con bị dân buôn lậu bắt cóc, ở trên thuyền bị thương.” nàng nhỏ giọng trả lời, áo ngoài đã bị cởi sạch, trên thân thể mềm mại chỉ còn lại áo yếm và khố mỏng manh. “ là Thiết đại hiệp đuổi theo, đã cứu con.” nàng vươn hai tay che trước ngực mềm mại, mặt nóng lên.


Ngao Phượng Nghi nheo mắt lại, biểu cảm của con gái rất lạ.
“ cũng là Thiết đại hiệp chữa thương giúp con?”
Không có biện pháp nói dối mẫu thân, Mãn Ý chỉ có thể gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào rất đẹp, không nhịn được hồi tưởng lúc Thiết Tác giúp nàng chữa thương.


Bọn nha hoàn nắm chắc cơ hội, giúp nàng mặc áo đơn màu trắng lên người trước, sau đó lại mặc vào áo cưới tinh xảo. Thẳng đến khi các nàng cầm khăn quàng vai muốn giúp nàng mặc vào, nàng mới hồi phục tinh thần lại, liều mình lắc cái đầu nhỏ, giãy dụa không chịu đi vào khuôn khổ.


“ nương, không được, đừng như vậy! Con, con không thể gả, con, con con con con……” nàng trốn trái trốn phải, không chịu mặc vào khăn quàng vai, chạy vòng vòng quanh trong sương phòng chạy trốn khỏi đám nha hoàn.
Ngao Phượng Nghi đảo cặp mắt trắng dã, không thể nhịn được nữa quát: “ bắt lấy nàng!”


Có mệnh lệnh của phu nhân, lá gan của đám nha hoàn cũng lớn hơn, có người nói thực xin lỗi, có người la hét thất lễ, bao quanh vây quanh lấy nàng, mạnh mẽ đè nàng đang giãy dụa không thôi, cuối cùng mặc vào chiếc khăn quàng vai kia.


“ huhuhu, buông, buông ra!” Mãn Ý khóc nức nở, bị đám nha hoàn áp chế, tuyệt vọng đá loạn chân.


“ con không lấy chồng?” Ngao Phượng Nghi đến gần, trừng mắt nhìn con gái một cái. “ con đã đi theo Thiết đại hiệp ở bên ngoài mấy ngày mấy đêm, ngay cả thân mình cũng bị hắn nhìn thấy, hiện tại con không lấy chồng cũng không được!”
“ nhưng mà — nhưng mà –”


“ đừng có nhưng! Mau! Đội mũ phượng, đừng để lỡ canh giờ, tất cả mọi người còn đang chờ bên ngoài!”
“ nương –”
“ còn nữa còn nữa, vòng tay nạm vàng này cũng phải đeo, đây chính là Ngao gia truyền gia chi bảo, ông ngoại con luôn dặn, khi con thành thân trăm ngàn phải cho con đeo.”


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vòng tay đã được đeo vào cổ tay nàng.
“ nương –”
“ khăn hỉ đâu? Mộng Mộng, còn không đem khăn hỉ lại đây!”
Khăn hỉ phủ xuống dưới, trước mắt nàng chỉ còn lại có một vùng màu đỏ.
“ nương –”
“ đưa nàng đi đi!”


“Huhu! Nương, nương, con không muốn –”


Không người nào để ý kháng nghị của nàng, dưới sự ‘lãnh đạo’ của Ngao Phượng Nghi, đám nha hoàn phụ giúp ‘trang bị đầy đủ’ hết cho tân nương tử ra sương phòng, bước vào đại sảnh ồn ào tranh cãi ầm ĩ, trực tiếp đi đến trước hỉ đường.


“ huhu huhu, con không muốn — như vậy không được — không được……” nàng kháng nghị khóc kêu, vào đại sảnh liền chuyển thành anh anh khóc nức nở, ở dưới khăn hỉ đỏ thẫm run rẩy khóc thút thít.


Da mặt của nàng mỏng, không dám ở trước công chúng khóc lớn kêu to. Nhưng mà, dù là khóc kêu hay là khóc thút thít, người bên ngoài căn bản không hề để ý tới, không khí náo nhiệt cuồn cuộn, muốn nhìn bọn họ bái đường thành thân.


Thân mình nhỏ đứng ở trước hỉ đường, cô đơn run run, sau đó lén lui ra sau, lui ra sau, vọng tưởng có thể cứ thế một đường rời khỏi đại sảnh đi. Gương mặt dưới khăn hỉ sớm đã khóc lê hoa mang vũ, giọt lệ như là trân châu, từng giọt từng giọt chảy xuống.


Huhu, như vậy không được! Thiết Tác lại không muốn lấy nàng, bọn họ không thể cưỡng ép Thiết Tác thành thân với nàng!


Tuy rằng nàng cũng không hiểu hắn bị uy hϊế͙p͙ hay là duyên cớ gì khác, sao lại muốn dẫn nàng trở về, nhưng mà nàng nhớ rõ ràng là hắn cũng không muốn kết hôn với nàng, lúc trước thậm chí còn ủy thác Trầm Phi Ưng, muốn gạt Long Vô Song giấu nàng đi.


Hắn không muốn lấy nàng hắn không muốn lấy nàng hắn không lấy nàng nàng……
Hắn, không, muốn, lấy, nàng!
Một chuỗi chữ dài kia lại toát ra, trong lòng nàng co rút lại, có chút phát đau, khóc thút thít lợi hại hơn, thân mình lại lui ra sau.


Bàn tay to ngăm đen thô ráp lại quen thuộc đột nhiên cầm tay nhỏ bé của nàng, ngăn cản nàng tiếp tục lui ra sau.


Nàng cắn môi đỏ mọng, khóc run lên ngẩng đầu, nhấc khăn hỉ đỏ thẫm lên, lộ ra khuôn mặt đầy lệ. Nàng nháy hai mắt đẫm lệ lờ mờ, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận nửa mở, đang muốn mở miệng bảo hắn mau mau trốn đi nếu không thì sẽ bị buộc thành thân với nàng.


Nhưng biểu cảm của Thiết Tác lại làm cho nàng quên ngôn ngữ trong nháy mắt.
Khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc kia không có một chút nào là không tình nguyện, không có một chút nào là không hề không vui, thậm chí không có một tia miễn cưỡng.


Hắn đứng ở trước hỉ đường bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi đen thẳng tắp nhìn vào trong mắt của nàng, tựa như đêm đó vì nàng lau đi nước mắt vậy, có chuyên chú nói không nên lời và kiên định.


Không biết vì sao, nước mắt của nàng liền ngừng, ngực vốn đau đớn cũng bởi vì hắn nhìn chăm chú mà lại lần nữa được hòa tan.


“ A, không thể lấy khăn hỉ xuống!” Ngao Phượng Nghi vội vã hô, từ chỗ chủ vị chạy tới, tự mình nắm lên khăn hỉ thay con gái đội lại, còn nhìn trái xem phải trong chốc lát, xác định sẽ không rớt xuống mới yên tâm trở lại chủ vị ngồi xuống.


Trước mắt Mãn Ý lại lần nữa bị phủ một vùng đỏ. Nhưng mà, tuy rằng không nhìn thấy cặp con ngươi đen kia, nhưng mà rung động trong lòng nàng vẫn còn, trong mắt hắn có lực lượng nào đó làm cho nàng đã quên khóc, đã quên phản ứng, đã quên hết thảy quanh mình.


Có một âm thanh từ nơi rất xa rất xa truyền tới.
“ nhất bái thiên địa.”
Nàng ngốc ở tại chỗ, cũng không nhúc nhích, thẳng đến khi một cái bàn tay to vươn đến nhẹ ấn cái gáy của nàng, đè nặng nàng cúi đầu.
“ nhị bái cao đường.”


Sắc mặt xanh mét Bao đại nhân mắt thấy giấc mộng phong tước vỡ tan, không thể bức con gái đi “vì nước quên mình”, rốt cuộc không kiềm chế được, kích động đứng lên.
“không được, ta không –”
“ khụ ừm!”


Chỗ hạng nhất tịch truyền đến một tiếng nữ tử ho nhẹ. Sắc mặt Bao đại nhân trắng bệch, như là con chuột nghe thấy mèo kêu, hoả tốc ngồi trở lại, cũng không dám kháng nghị nữa, sợ tới mức thiếu chút nữa sẽ quỳ xuống.
“ phu thê giao bái!”
Người chủ trì lại cao giọng hô.


“ đưa vào động phòng!” Long Vô Song cướp lời, mừng rỡ như là vừa nhặt được trân bảo, đắc ý dào dạt tuyên bố.” được rồi, từ nay về sau, muội chính là người của khách sạn Long Môn ta!”


Mãn Ý dưới khăn hỉ đỏ thẫm đột nhiên chấn động toàn thân. Lời nói của Long Vô Song như sấm đánh trong đầu của nàng, đến lúc này nàng mới chậm nửa nhịp tỉnh ngộ lại –
Nàng thành thân!






Truyện liên quan