Chương 3: Tử tù trong thiên lao (3)
Một thùng nước muối lạnh như băng hắt xuống, dội tỉnh toàn bộ ý thức của Thiên Dao. Thân thể của nàng cuộn lại một chỗ, máu loãng pha lẫn nước muối lưu lại, nàng co thân thể, đau đến co rút thân mình. Gương mặt nhỏ nhắn sớm đã trắng bệch. Đau đớn đến tận cùng, nàng nặng nề thở dốc, thống khổ hít từng ngụm từng ngụm không khí.
Lông mi thon dài khẽ động vài cái, nàng chậm rãi mở hai mắt. Mặc dù bị tr.a tấn không còn bộ dạng gì nhưng đôi mắt vẫn như trước sáng lấp lánh như ánh sao.
“Tỉnh ngủ?” Lờ mờ, một giọng nói chế nhạo cất lên từ trên đỉnh đầu nàng. Sở Diễm một thân áo choàng đỏ tía, càng tôn lên vẻ thanh quý. “Đã nghĩ rõ ràng chưa? Thẩm tứ tiểu thư tự mình động thủ, hay là….”
“Thái tử điện hạ xin cứ tự nhiên.” Giọng Thiên Dao khàn khàn, thân thể khẽ nhúc nhích, cố gắng dựa sát vào vách tường thô ráp.
Khóe môi Sở Diễm khẽ cười, vẻ lãnh liệt trong đáy mắt nổi lên. Hắn hờ hững phất phất tay về phía sau. Không quá một khắc, trong thiên lao xuất hiện bóng dáng của năm sáu đại hán cường tráng quỳ rạp dưới chân Sở Diễm, đầu cúi xuống cực thấp.
“Nữ nhân này, ban cho các ngươi hưởng thụ.” Bên khóe môi hắn lộ ra nụ cười khinh thường ngả ngớn.
Mấy tên đại hán nhận lệnh, bò tới, vươn bàn tay ngăm đen dơ bẩn về phía Thiên Dao.
Thiên Dao co rút ở góc phòng, giống như con rối không có sinh mệnh, thậm chí không có chút phản kháng. Trong thiên lao tăm tối vang lên tiếng y phục bị xé rách, không lâu sau, y phục của nàng đã không đủ để che thân. Bờ vai mảnh khảnh, mượt mà mềm mại, hai chân thon dài trắng nõn…. mặc dù trên thân thể vết thương chồng chất đến chói mắt, nhưng lại không hề làm mất đi vẻ đẹp câu hồn này, thậm chí còn có thêm vài phần quyến rũ.
Sở Diễm khoanh tay đứng, mắt phượng tuyệt mỹ nheo lại, ánh mắt như đêm đen không một tia cảm xúc. Cho đến khi trong thiên lao truyền đến tiếng gào thét chói tai như heo bị giết thịt.
Mấy tên đại hán cường tráng giống như nhìn thấy quỷ, gào thét bò ra khỏi người nữ tử. Hai bàn tay chạm vào da thịt nữ tử từng chút từng chút đỏ tấy thối rữa, chảy ra nước mủ màu đỏ. Bọn họ hoảng sợ, trừng mắt nhìn bàn tay mình dần dần lộ ra xương trắng bên trong.
Thiên Dao cố sức ngồi dậy, chật vật, cố gắng dùng vải vụn che lấy thân thể. “Mùi vị của Thực Cốt Tán, điện hạ có muốn thử không?” Nàng cười giễu cợt, ánh mắt lại lóe lên tia sáng lấp lánh.
Đôi mắt Sở Diễm trầm xuống, khẽ vẫy cánh tay. Thị vệ đi vào, không lâu sau liền kéo mấy tên đại hán ra ngoài.
Bước chân tao nhã, hắn cúi người xuống trước người nàng, đầu ngón tay thon dài khẽ nắm lấy đỉnh cằm thon nhọn của nàng, “Thẩm Thiên Dao, ngươi hay lắm, rất hay.”
“Đa tạ thái tử điện hạ khen ngợi, thần nữ xin tiếp nhận.” Nàng ngửa đầu cười lạnh, không hề sợ hãi nghênh đón ánh mắt của hắn.
Trong đôi mắt tĩnh mịch của Sở Diễm chợt lóe lên sự tán thưởng, nhanh đến nỗi Thiên Dao căn bản không kịp nhìn thấy. “Đáng tiếc, sự thông minh của ngươi cứu không nổi mạng của ngươi.”
Thiên Dao nở nụ cười nhẹ, tựa hồ sớm đã nhìn thấu sinh tử. “Cho ta một lý do, để ta ch.ết được rõ ràng.”
Hắn hừ nhẹ, “Thẩm tứ tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, chẳng lẽ đoán không ra nguyên do trong đó?”
Mâu quang Thiên Dao vỡ vụn, giọng nói nhàn nhạt, lúc ẩn lúc hiện như từ phía chân trời, “Nay triều đình phân hai, binh quyền Định Viễn Hầu ở chỗ ta, ngoại thích của Thục phi can dự triều chính. Mà hai bên thế lực này lại áp chế và cân bằng lẫn nhau, trước khi chưa nắm rõ được tình hình mà hành động, sự cân bằng này không dễ gì phá vỡ.” Thiên Dao dừng lại, cười khổ, cười bản thân, cười vận mệnh.