Chương 7: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ (2)

Thiên Dao khẽ bực, nam nhân này, thật đúng là……. tự phụ gần ch.ết.


Ngón tay đang cầm châm đúng lúc này chợt loé ngân quang, ngân châm mảnh nhỏ bất ngờ đâm vào huyệt kinh cừ(1) trên cổ tay nam tử. Nếu là người bình thường sớm đã thống khổ không muốn sống, vậy mà nam tử này chỉ khẽ chau mày, nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng.
“Ngây thơ.”


Thiên Dao nhún vai, cũng cảm thấy hành động của mình có chút buồn cười, nhanh chóng rút ngân châm về, dìu nam tử đứng lên, từng bước từng bước khó khăn đi về phía trước.


“Nhà của ta ở ngay phía trước, dư độc trong cơ thể ngươi vẫn chưa hết, còn nữa, mắt của ngươi…..” Thiên Dao muốn nói lại thôi, độc xâm nhập vào từ hai mắt, đây là mới là vấn đề nan giải nhất.


Đi qua một cây cầu gỗ dài, giày gấm giẫm lên trên phát ra tiếng ma sát cọt kẹt. Phía cuối cây cầu gỗ thấp thoáng có thể nhìn thấy một căn phòng gỗ nhỏ mộc mạc, là nơi nghỉ ngơi thường ngày lúc Thiên Dao hái thuốc.


Nàng dìu hắn đến bên giường, cảm giác mềm mại dưới thân làm hắn không khỏi nhíu mày. Lại có thể dùng đến da bạch hổ làm nệm giường, nữ tử này ruốt cuộc là ai!


available on google playdownload on app store


Bên tai truyền đến tiếng va chạm chai lọ leng keng, một lúc sau, Thiên Dao lại trở lại bên cạnh hắn, động tác nhẹ nhàng cởi áo giáp trên người hắn xuống. “Có thể hơi đau, ráng nhịn một chút.”


Thuốc bột màu trắng bôi trên ngực, trong nháy mắt cùng máu loãng hoà vào miệng vết thương, thực sự vô cùng đau đớn. Bàn tay ẩn dưới ống tay áo của nam tử đã nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay từng sợi nhô lên. Trên trán hắn từng giọt mồ hôi lớn rơi ra, nhưng vẫn như trước không hề kêu đau một tiếng.


Thuốc nàng cho hắn dùng, đích thực là loại thuốc tốt nhất đối với vết thương do dao kiếm gây ra, còn có……. bột thuốc mê.
“Ngươi…..” Nam tử mẫn cảm phát hiện, chỉ là đã quá muộn. Hắn chỉ kịp thốt lên một tiếng, thân mình cao lớn liền gục xuống.


Thiên Dao cười nhàn nhạt, “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không còn đau nữa.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.
--- ---


Không nhớ rõ rốt cuộc đã bao nhiêu năm rồi hắn mới lại có thể an tâm mà ngủ như vậy. Lúc tỉnh lại, phía trước một mảng tối đen, không biết từ khi nào hai mắt đã bị lụa trắng bịt kín. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, ngoài phòng trời đang mưa tầm tã, mưa rơi vào mái hiên phát ra tiếng lộp bộp.


Thiên Dao thoải mái đứng trước cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi ào ạt. Nàng mở lòng bàn tay trắng nõn ra, bên trong là một con chim sơn ca bảy màu đang sợ hãi co tròn thân thể.


“Hôm nay là Kinh chập (ngày 5-6/3), mưa đương nhiên lớn hơn một chút, đồ nhát gan.” Thiên Dao giễu cợt, quay đầu lại đã thấy nam tử trên giường ngồi dậy.
“Tỉnh rồi? Uống thuốc thôi.” Giọng nói êm nhẹ từ bên tai vang lên. Thiên Dao bước qua, đặt chén thuốc vào lòng bàn tay hắn.


Nam tử bưng bát lên, uống một hơi cạn sạch nước thuốc đen đặc.
“Không sợ ta hạ độc trong thuốc sao?” Thiên Dao cười đùa cợt.
“Nếu ngươi muốn giết ta, hà tất phải chờ đến bây giờ.” Hắn lạnh lùng nói.


Mà sự thật chứng minh, Thiên Dao đích thực có động tay động chân trong thuốc. Uống thuốc không được bao lâu, hắn liền một lần nữa ngủ thiếp đi.


Tỉnh lại lần nữa, ngoài trời sương mù đã dày đặc. Thiên Dao ngồi trên tảng đá lớn bóng loáng phía đầu cầu gỗ, đôi chân trần bạch ngọc tung tăng nghịch nước. Mà không biết từ khi nào, nam nhân đã đến phía sau nàng.


“Ừm, tỉnh lại sớm hơn so với ta tưởng tượng.” Tiếng cười như chuông bạc vang lên, tràn đầy ý đùa cợt.
“Đang làm gì?” Hắn lạnh nhạt hỏi một câu, vạt áo khẽ động, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Ngắm sao.” Thiên Dao ngửa đầu, thuận miệng nói một câu. Bầu trời sau cơn mưa, sao rất ít ỏi.


(1) Huyệt nằm ở rãnh (cừ) mạch quay và gân cơ tay, giống như cái rạch ở giữa 2 đường kinh, vì vậy gọi là Kinh Cừ.






Truyện liên quan