Chương 17: Đại hôn ngày 15
Sở Diễm vẫn khoanh tay đứng như cũ, trong ánh mắt lóe lên thần sắc phức tạp.
Dừng chưởng thức, Thiên Dao đã chống đỡ không nổi, nửa quỳ trên đất. Trên ngực sa y trắng như tuyết bị máu đỏ thấm một mảng. “Hai người đi trước đi.” Nàng lạnh giọng nói với phụ tử Thẩm Ngạo Phong ở phía sau.
“A Dao….” Thẩm Đông Thần bước chân do dự, sắc mặt Thẩm Ngạo Phong lại càng lạnh lùng không chút ấm áp.
Mạo phạm thiên hạ là tội lớn, lại không có cách nào đưa nàng rời đi.
“Điện hạ từng nói, nếu Thiên Dao còn mạng thì có thể rời đi.” Nàng đùa cợt nhếch khóe môi, kiêu ngạo ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của hắn. “Nơi này chỉ còn cách cửa cung bất quá một trăm thước, điện hạ cảm thấy, Thiên Dao có thể sống mà rời khỏi? Hay là lưu lại một cỗ thi thể?”
Nàng lảo đảo đứng dậy, từng bước gian nan đi về phía cửa cung, phía sau, vết máu tươi kéo lê đến chói mắt.
“A Dao!” Thẩm Đông Thần thống khổ rống lên, tiến lên muốn ngăn cản nàng, mà một bóng dáng trắng bạc lại nhanh hơn hắn.
Thiên Dao chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, cơ thể đã dựa sát vào lồng ngực ấm áp của Sở Diễm. Hắn nhíu mày nhìn nàng, khóe môi hiện nụ cười nghiền ngẫm. Giống như diều hâu gặp con mồi giảo hoạt, dạt dào hứng thú.
“Bách Hoa hoàn của bổn vương, xem ra bị lãng phí rồi.” Giọng điệu hắn ngả ngớn, nghe không ra được chút tiếc thương nào.
Thiên Dao hờ hững không nói.
Hắn cười tươi như hoa, lại nói. “Thánh chỉ đã hạ, ngày 15 tháng sau là ngày đại hôn, bổn vương sẽ ở đây cung kính đợi Thẩm tứ tiểu thư.”
Mười lăm! Đại hôn! Trong đầu Thiên Dao ù ù, chung quy, vẫn không thể chạy thoát, là…. số mệnh sao!
--- ----
Mười lăm tháng tám âm lịch, ngày lành, thích hợp để kết hôn. Đế đô Doanh Châu hoa bay đầy trời, ngược lại càng tăng thêm không khí vui mừng.
Thiên Dao im lặng ngồi trước gương đồng, trên dung nhan tao nhã sạch sẽ lại không có một chút vui mừng e thẹn mà một tân nương nên có. Một mái tóc đen được buộc ở phía sau, bàn tay ngọc ngà của Tam phu nhân cầm chiếc lược gỗ, lần lượt chải mái tóc dài của nàng, trong miệng còn lẩm bẩm không ngừng.
“Một chải đến cùng, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy nhà…..” Nói tới câu cuối, lại biến thành một tiếng thở dài thườn thượt. Thái tử Sở Diễm không phải người lương thiện, huống chi lại vô cớ vì chuyện của Doãn Hàm U mà gây ra sự việc kia, Thiên Dao gả đi, ngày tháng sau này chỉ sợ không dễ sống.
“Hôm nay là ngày đại hỉ muội muội xuất giá, tam nương vì sao lại than ngắn thở dài.” Nhược Y đẩy cửa vào, bàn tay cầm hộp gỗ đàn hương lớn, bên trong là cây trâm cài tóc bằng ngọc xanh, chạm trổ tinh tế, ngọc khí ấm nhuận, đúng là cực phẩm. Nhược Y động tác nhẹ nhàng cầm trâm cài vào tóc Thiên Dao. Tóc đen như mực, trâm ngọc xanh trắng, lại vô cùng đẹp.
Thiên Dao theo bản năng đưa tay chạm vào trâm ngọc ấm lạnh đang cài trên tóc, nhất thời hoảng thần. Nửa năm trước, đại ca trong lúc vô ý có được một mẫu ngọc xanh Thập Cát Nhĩ, tự tay điêu khắc một cây trâm.
Nàng nhớ hắn từng nói: Trâm ngọc xanh cài tóc, tặng cho người yêu thương nhất. Thiên Dao vốn cho rằng đại ca sẽ tặng cho Lam Hinh cô nương, không ngờ xoay xoay chuyển chuyển, lại cài trên mái tóc của mình.
“Trâm này…..”
“Đại ca nói là lễ vật đại hôn tặng muội.” Nhược Y lại cười nói, cũng lấy ra giá y hoa lệ tuyệt mỹ choàng lên vai Thiên Dao.