Chương 37: Không hiểu phong tình
Tàn nhang theo vạt áo rơi xuống đầy đất, vẩn đục bạch y như tuyết. Vẻ mặt Thiên Dao hờ hững, hoàn toàn bất vi sở động. "Tư Đồ Phong, chúng ta đi." Nàng nhàn nhạt mở miệng, xoay người lại, thấy Sở Diễm đứng cách đó không xa, phía sau còn có vài thị vệ theo cùng.
Ánh mắt ngắn ngủi giao nhau trong không gian, con ngươi hắn thâm thuý, sâu thẳm, lãnh mạc. Thiên Dao hờ hững không quay đầu lại, tiếp tục bước đi, hướng đường phía trước mà đi. Mà sau lưng Doãn Hàm Tuyết cũng không chịu buông tha. Nàng bước nhanh ngăn ở trước người nàng, bắt được cánh tay Thiên Dao, dùng sức lắc.
"Tại sao ngươi có thể xuất hiện ở nơi này? Là ngươi hại ch.ết tỷ tỷ, tỷ ấy vẫn coi ngươi là người tri kỷ. Ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy!" Hai mắt của nàng đỏ ngầu, thân thể lúc này không ngừng run rẩy. Trái ngược với thái độ cuồng loạn của nàng, Thiên Dao trước sau như một vẫn tỏ ra hờ hững.
"Ta không có!" Trong tiếng nói nhàn nhạt lại kèm theo tiếng tát tay thanh thuý. Trong cơn giận, Doãn Hàm Tuyết vung tay tát mạnh vào mặt Thiên Dao.
Thật không có cách nào tưởng tượng được, một tiểu nữ nhân như vậy lại có lực đạo như thế. Dấu năm ngón tay ở trên gương mặt trắng nõn của Thiên Dao hết sức rõ ràng.
"Doãn Hàm Tuyết, tên điên nhà ngươi." Tư Đồ Phong không thể nhịn được nữa, sải bước tiến lên, ngăn ở trước người Thiên Dao. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàm Tuyết.
Doãn Hàm Tuyết cánh tay run rẩy đưa ra, lớn tiếng chất vấn chỉ trích. "Ngươi hại ch.ết tỷ tỷ, sau khi tỷ ấy ch.ết công khai chiếm đoạt hết thảy những thứ vốn là của tỷ ấy. Thẩm Thiên Dao, ngươi còn có lương tâm không? Ngươi trả tỷ tỷ lại cho ta, trả tỷ tỷ lại cho ta." Nàng khóc nháo, lần nữa nhào lên, bắt lấy Thiên Dao mà đánh.
Tư Đồ Phong mặc dù ngăn ở trước người Thiên Dao, nhưng nàng vẫn như trước bị Hàm Tuyết đã mất đi lý trí đả thương gương mặt. Dưới cơn thịnh nộ, Tư Đồ Phong bắt lấy cánh tay Doãn Hàm Tuyết, dùng sức đem nàng đẩy ra.
Hàm Tuyết lảo đảo mấy bước, ngã xuống trên mặt đất cứng rắn, thê lương khóc thút thít, đáng thương gọi Sở Diễm. "Điện hạ..."
Sở Diễm đi tới, cũng không quá vội vàng, động tác êm ái kéo nàng ôm vào lòng. Doãn Hàm Tuyết dựa vào lồng ngực bền chắc của hắn, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Thiên Dao.
Thiên Dao đưa tay tuỳ ý lau đi vết máu dính trên mặt, khoé môi gợi lên một chút cười khổ. Trong đầu đột nhiên thoáng qua lời nói của Tư Đồ Phong: Doãn Hàm U ch.ết, ai là người được lợi nhiều nhất? Người kia chính là hung thủ. Chẳng lẽ... Không, không thể nào. Nàng rất nhanh bỏ đi suy nghĩ này. Huyết mạch chí thân, nhất định không phải là Hàm Tuyết hại ch.ết Hàm U, huống chi, nàng cũng không có bản lãnh này.
"Thái tử điện hạ, xin trông nom tốt nữ nhân của người, đừng khiến nàng giống như chó điên cắn loạn." Tư Đồ Phong cắn răng khạc ra mấy chữ, đưa tay ra ôm Thiên Dao vào trong lòng. Ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Mắt phượng Sở Diễm híp lại, chợt loé lên chút lạnh lùng. Trong giây lát, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một nụ cười, quả thật còn nhanh hơn đổi mặt. "Tư Đồ Phong, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì cùng bổn vương nói những lời này?"
"Ngươi..." Tư Đồ Phong tức giận gầm lên, bàn tay ẩn trong ống tay áo đã siết chặt thành quyền, có thể nghe thấy tiếng xương va chạm vào nhau kêu răng rắc.
Thiên Dao cả kinh, theo bản năng kéo lấy một bên vạt áo của hắn, mi tâm siết chặt, nhìn hắn lắc đầu một cái.
Tư Đồ Phong hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cúi người đem nàng ôm lấy, xoay người rời đi.
"Tư Đồ Phong!" Thiên Dao ngạc nhiên, vừa muốn giãy giụa, lại nghe thanh âm trầm thấp của hắn vang lên trên đỉnh đầu.
"Nếu như vậy mà hắn cũng không quan tâm, muội nên sớm ch.ết tâm đi."
Thiên Dao ở trong ngực hắn từ từ yên tĩnh lại. Nàng thừa nhận, đối với Sở Diễm, nàng vẫn còn ôm chút hy vọng. Chỉ tiếc, hắn lại một lần nữa đập tan giấc mộng của nàng.
Cho đến lúc bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Sở Diễm vẫn như cũ không nhúc nhích.
Hàm Tuyết vùi ở trong ngực hắn thấp giọng khóc thút thít, "Điện hạ, là Tuyết Nhi nhất thời mất khống chế. Nhưng mà tỷ tỷ...."
"Bổn vương hiểu." Sở Diễm cắt đứt lời nàng, mỉm cười dịu dàng, ở trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn, coi như là an ủi.
Trên đường trở về, Sở Diễm cũng không đi cùng, hắn giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, đối với việc này Doãn Hàm Tuyết sớm đã thành thói quen. Bên trong xe ngựa rộng lớn xa hoa, thiếp thân tỳ nữ Như Ý nửa quỳ ở trước mặt nàng, cẩn thận bôi dược trong lòng bàn tay nàng.
"Nhẹ một chút, ngươi làm đau ch.ết ta a." Doãn Hàm Tuyết cau mày khiển trách.
"Nô tỳ đáng ch.ết." Như Ý trong lòng run sợ, cái trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Thuở nhỏ nàng đi theo hầu bên người Doãn Hàm Tuyết, đối với tính tình của nàng nàng hiểu rất rõ. Tiểu thư nhà nàng, cũng không phải giống như biểu hiện ngoài mặt ôn uyển hiền lương như vậy.
Lòng bàn tay Doãn Hàm Tuyết cũng sưng đỏ một mảng, có thể tưởng tượng được, Thiên Dao bị một tát kia sẽ đau như thế nào.
"Nương nương đừng trách nô tỳ lắm mồm, hôm nay thật không nên ở trước mặt điện hạ mất khống chế."
"Ngươi thì biết cái gì." Doãn Hàm Tuyết hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không muốn ở trước mặt Sở Diễm tự huỷ đi hình tượng, nhưng điệu múa kiếm mê hoặc kia của Thẩm Thiên Dao... Ánh mắt Sở Diễm nhìn nàng, không thể không khiến Hàm Tuyết nghi ngờ.
Trở lại biệt viện Già Diệp tự, Doãn Hàm Tuyết liền phân phó nô tỳ chuẩn bị nước tắm rửa thay y phục, ăn vận tỉ mỉ. Hôm nay nàng bị uỷ khuất, buổi tối, Sở Diễm xong công vụ nhất định sẽ tới bồi nàng.
Nhưng đã hơn nửa đêm, Sở Diễm vẫn không xuất hiện. Doãn Hàm Tuyết trông mòn con mắt, chờ được cũng là tin tức hắn qua đêm ở viện của Thẩm Thiên Dao.
Cung nhân cùng nô tỳ quỳ đầy đất, từng người một đều run sợ trong lòng. Bên trong phòng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét bén nhọn của nữ nhân cùng tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn tang.
--- -------
Ở một nơi khác, Tây Sương biệt viện.
Thiên Dao bước vào trong vườn, đập vào mi mắt là thân thể đơn bạc của Tử Y đang quy củ quỳ gối trên nền tuyết lạnh băng.
"Tử Y, tại sao ngươi lại quỳ ở chỗ này? Xảy ra chuyện gì?" Thiên Dao cúi người ở bên người nàng, tú mi khẽ cau.
Ý thức Tử Y đã bắt đầu mơ hồ, đôi môi bị đông lạnh đến tím bầm, thân thể run rẩy lợi hại, "Chủ tử đừng lo lắng, nô, nô tỳ còn chịu được."
"Vậy sao?" Đỉnh đầu truyền đến giọng nói biếng nhác của nam nhân, chẳng biết từ lúc nào Sở Diễm đã đi tới sau lưng Thiên Dao, ánh mắt lãnh ngạo nhìn nàng. "Nàng ta đã quỳ suốt năm canh giờ, nàng nghĩ xem nàng ta còn có thể chống đỡ được bao lâu?"
Bàn tay ẩn trong ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, Thiên Dao đột nhiên đứng dậy, mở to hai tròng mắt nhìn chằm chằm hắn, "Không biết Tử Y đã phạm phải lỗi gì mà điện hạ muốn trừng phạt nàng?"
Sở Diễm cười một tiếng, vân đạm phong khinh. Mạng của nàng ta, đối với hắn cũng như cỏ rác mà thôi.
"Nàng tự mình rời đi Già Diệp tự, chính là tội lớn." Đầu ngón tay thon dài của hắn tuỳ ý nâng cằm nàng lên, khoé môi không đứng đắn khẽ nhếch, "Bổn vương không nỡ phạt nàng, không thể làm gì khác hơn là phạt nô tài bên cạnh nàng."
Đôi mắt trong suốt của Thiên Dao nhuốm đầy tức giận, môi mím chặt. "Sai lầm của Thiên Dao làm sao có thể để người khác gánh chịu, ta nguyện nhận trừng phạt. Xin điện hạ tha thứ cho Tử Y." Lời vừa nói ra, Thiên Dao khuất phục quỳ gối trước mặt hắn, thân thể lại thẳng tắp, cái quỳ này, thật sự rất có khí phách.
"Chủ tử, người đừng xen vào chuyện của Tử Y. Nô tỳ mệnh tiện, không đáng giá." Tử Y lảo đảo bò tới, phủ phục ở dưới chân nàng.
Thiên Dao cười khổ, vạn vật sinh ra đều ngang hàng, mệnh chỉ có một, làm sao phân biệt được đắt rẻ.
Sở Diễm ở trên cao nhìn xuống quan sát nàng, con ngươi đen cô độc lạnh lùng, hoàn toàn bất vi sở động. "Thẩm Thiên Dao, bổn vương từng nói qua, thủ đoạn như thế này chỉ có thể dùng một lần. Nếu muốn quỳ liền quỳ đi."
Hắn xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.
Gió đêm lạnh thấu xương, Thiên Dao mặc bộ y phục đơn bạc mỏng manh, an tĩnh quỳ gối trong vườn, giống như một pho tượng.
Cái quỳ này, quỳ suốt một đêm. Mà bên trong phòng ngọn đèn dầu ảm đạm cũng sáng suốt một đêm, Sở Diễm vẫn lật xem sách, hay có thể nói, hắn vẫn đang chờ, chờ nàng mở miệng cầu xin tha thứ. Nhưng nàng quá mức quật cường, làm sao chịu cúi đầu khuất phục.
Ánh mặt trời đầu tiên ở phía chân trời phía Đông ló dạng, Sở Diễm đẩy cửa phòng ra, trong viện, bóng dáng nhỏ xinh vẫn như cũ cứng ngắc quỳ tại chỗ.
Ánh mắt hắn chợt gợn sóng, hai bước cũng thành ba bước đi tới bên nàng, cởi xuống áo khoác lông cáo bao lấy thân thể sớm đã lạnh như băng của nàng.
Ý thức Thiên Dao vẫn còn thanh tĩnh, một đôi mắt trong suốt không chút sợ hãi nhìn hắn, sau đó nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài như có như không.
"Muốn nàng cúi đầu, thật sự khó như vậy sao."
Hắn quả thực nóng giận với nàng, nhưng cũng không phải bởi vì nàng tự ý rời đi, mà.... bởi vì Tư Đồ Phong.
Thiên Dao xụi lơ tựa vào trong ngực hắn, khoé môi gợi lên nụ cười nhẹ với lúm đồng tiền. Sở Diễm, chàng đang đau lòng sao?
Hắn cúi người, đem nàng ôm lấy. Thân thể của nàng vô cùng mềm, cũng rất nhẹ. Cơ hồ không có chút sức nặng.
"Sở Diễm." Nàng yếu ớt mở miệng, hàng mi dài như cánh bướm rung động mấy cái. "Ngươi có nghe, thanh âm hoa nở."
Sở Diễm dừng lại cước bộ, lúc này có gió thổi qua, cuốn rơi vài cánh hoa. Trong viện, hồng mai nở đỏ rực trong tuyết, xinh đẹp phóng khoáng. Rất đẹp, vô cớ lay động mắt người.
"Không phải là thấy được sao, hoa nở không phải là nghe được, mà là phải dùng mắt nhìn."
Thiên Dao bất đắc dĩ cười khẽ, muốn thấy hoa nở thì cần phải chờ đợi, mà hắn từ trước đến nay không có kiên nhẫn.
"Ngươi coi như, là thói quen của ta đi." Khoé môi Thiên Dao hiện lên vài tia khổ sở, nhàn nhạt nói. Thanh âm hết sức yếu ớt, đến cuối cùng bất tỉnh ở trong ngực hắn.
Thiên Dao cảm nhiễm phong hàn, sốt cao không hạ, lại dẫn phát bệnh cũ, ở trong biệt viện điều dưỡng mấy ngày, thân thể mới có chút khởi sắc.
Mà Thái tử quốc sự bề bộn, tự nhiên cũng không thể ở phật môn thanh tĩnh quá lâu. Một đạo thánh chỉ, triệu Sở Diễm lập tức hồi kinh. Thái hậu đồng tình, mệnh Đông cung phi tử tất cả theo hồi cung.
Thái hậu tự mình đưa tiễn. Ở trước mặt Hoàng tổ mẫu, Sở Diễm hết sức nhập vai, hắn dắt tay Thiên Dao cùng nhau ngồi vào xe ngựa, các phi tần khác lại được tỳ nữ dìu vào trong xe của mình.