Chương 42: Ham muốn
Giữa thiên địa vạn vật dường như chỉ còn hai người bọn họ tồn tại. Khoé môi Sở Diễm giương lên một độ cong hoàn mỹ, từ trên cao hạ mắt nhìn nàng.
Mặc dù trải qua sinh tử, Thẩm Thiên Dao, nàng vẫn như cũ chưa từng thay đổi, vẫn kiêu ngạo không ai bì nổi. Mà hắn, lại cứ thích nàng ngạo mạn cùng quật cường như vậy.
Trong một gian phòng khác, Sở Hạo ngồi ở trước bàn, sau lưng là mấy tên tuỳ tùng một tấc cũng không rời.
Thông qua cửa sổ mở lớn, hoàn toàn có thể nhìn thấy Thiên Dao biểu diễn ở trên đài. Tiếng hát nhẹ nhàng như có như không kia, thật giống như muốn lấy đi linh hồn của người khác, dễ dàng câu đi tâm cùng hồn hắn. Chỉ một cái nhìn, hắn liền biết, nàng chính là nữ nhân mà kiếp này hắn muốn.
"Vương gia, có cần phái thuộc hạ động thủ?" Tuỳ tùng bên người khom người dò hỏi.
Sở Hạo lắc đầu bật cười, lạnh nhạt trả lời. "Không cần!"
Mạnh mẽ đoạt lấy bất quá cũng chỉ là thân thể của một nữ nhân mà thôi, cái hắn muốn chính là tâm của nàng. Nữ nhân này với hắn mà nói, rất đặc biệt.
Lầu dưới đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, một nam nhân thân hình cao lớn, say khướt lắc lắc người đi lên đài, nhìn Thiên Dao bằng ánh mắt si mê dơ bẩn. Khuôn mặt nam nhân này cũng không xa lạ gì, Binh bộ Thượng thư Thích Uy. Hắn ở Doanh Châu nổi danh là tửu quỷ, sắc quỷ. "Mỹ nhân này, tối nay bản đại gia muốn." Mồm miệng bị rượu cồn làm tê dại, hắn mơ hồ không rõ khạc ra một câu.
"Cái gì gọi là ngươi muốn, nàng là bản đại gia nhìn thấy trước." Một giọng nam khác vang lên, chủ nhân của thanh âm này là một nam nhân gầy, một thân hoa phục cao quý, thân phận dĩ nhiên bất phàm. "Bổn thiếu gia ra một vạn lượng mua mỹ nhân này một đêm."
Doanh Châu thủ phó Vạn gia công tử, ra tay rộng rãi. Cũng thật là một đêm ** trị giá nghìn vàng a.
Mắt thấy cục diện có chút mất khống chế, ma ma trên mặt một tầng phấn dầy cộm vừa cười vừa nói. "Thích tướng quân, Vạn công tử, hai vị nghe lão thân giải thích, A Dao cô nương là người bán nghệ không bán thân."
"Này, thôi thôi..." Vạn gia công tử ngược lại thương hương tiếc ngọc, chẳng qua chỉ đưa ra bộ mặt tiếc hận. Mà Thích tướng quân say rượu tức miệng mắng to.
"Vào cửa Xuân Phong lầu, không phải là bán ư! Cái gì mà bán nghệ không bán thân, đã làm kỹ nữ còn đòi giữ trinh tiết, đại gia tối nay chính là muốn ngủ với nàng, xem ai dám ngăn cản!"
Trong nhã gian trên lầu, người hầu khom người cúi đầu nói. "Vương gia, có muốn hay không..."
"Không cần." Sở Hạo cười một tiếng, nụ cười lúm đồng tiền lộ vẻ nghiền ngẫm. Hắn cũng muốn nhìn một chút, nàng còn có thể khiến hắn ngạc nhiên thế nào.
Lời Thích tướng quân càng mắng càng khó nghe, vẻ mặt Thiên Dao cũng không chút thay đổi, mắt điếc tai ngơ. Nàng cầm tỳ bà trong tay đặt một bên, nhanh nhẹn đứng dậy, tính rời đi. Lại bị Thích tướng quân đưa ra cánh tay tráng kiện cản đường.
Thiên Dao cười nhạt một tiếng, rất là khinh thường, chậm rãi mở miệng nói. "Vị tướng quân này, người uống say rồi, không bằng tiểu nữ tử giúp tướng quân giải rượu." Vừa dứt lời, Thiên Dao vung tay áo, bưng qua bầu rượu bích ngọc ở một bên, toàn bộ đổ lên mặt Thích tướng quân.
Mọi người trong lầu không khỏi hít một hơi khí lạnh, âm thầm đổ mồ hôi hột vì nàng.
Thích tướng quân trong nháy mắt thanh tỉnh hơn nhiều, khuôn mặt đỏ lên, đã sớm tức giận tới cực điểm. "Con kỹ nữ thối, muốn ch.ết sao!" Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, vung bàn tay lên trước mặt Thiên Dao mà nàng vẫn im lặng đứng tại chỗ, không có chút ý tứ tránh né. Con ngươi trong suốt giống như xuyên qua không gian và thời dan, rơi vào bóng dáng Sở Diễm ở lầu trên. Nàng bất lực cười khổ, a, lại đang mong đợi gì đây? Thế nhưng lại lấy mạng của mình làm tiền đặt cược.
Mắt thấy bàn tay sắp rơi vào trên mặt Thiên Dao, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy, ống tay áo Sở Diễm nâng lên, một cánh hoa quỳnh bay ra khỏi ống tay áo, trong chốc lát đã ngay tắp đâm vào bàn tay đang giơ lên của Thích tướng quân, đi kèm theo đó là tiếng gào thét thống khổ thê lương.
Mũi chân Sở Diễm khẽ nhún, phi thân xuống, bóng dáng màu nguyệt sắc giống như tiên nhẹ nhàng đáp xuống. Hắn bay xuống bên cạnh Thiên Dao, cánh tay vừa chuyển động, đã đem nàng ôm vào trong ngực.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nhiệt độ lạnh lùng trong trẻo trong ngực lại chân thật như vậy. Trong lúc này, trái tim đột nhiên xuất hiện cảm giác mừng như điên khi mất đi mà tìm lại được. Mặc dù biết sự xuất hiện của nàng tất nhiên có ý đồ trong đó, mặc dù biết mục đích nàng trở lại bên cạnh hắn cũng không đơn thuần, nhưng giờ khắc này, hắn sẽ không buông nàng ra.
"Đã chịu trở lại?" Vẫn là ngữ điệu tản mạn như trước, hắn tà khí khẽ nhếch môi.
Lần nữa bị hắn vây trong ngực, gối lên lồng ngực bền chắc của hắn, nghe được tiếng tim đập có lực, trong lòng Thiên Dao nhất thời nhiều cảm xúc phức tạp. Nàng rất muốn hỏi hắn một câu: Khi đó, hắn làm thế nào lại buông tay!
Suy nghĩ hồi lâu, nàng dùng sức cắn môi dưới, nhàn nhạt đáp lời. "Ừ." Lời kia, vẫn không hỏi ra miệng.
Ánh mắt Sở Diễm lạnh lùng quét về phía Thích tướng quân bên kia, không nóng không lạnh nói "Thích Uy, nữ nhân này Bổn vương muốn, ngươi có điều dị nghị?"
Thích Uy lảo đảo té quỵ xuống đất, cũng không biết là bởi vì đau đớn hay là sợ đến mất mật, thân thể không ngừng run rẩy. "Mạt tướng ngu độn lại dám giành người với điện hạ, mong điện hạ thứ tội."
--- ------ ------ ---
Bên trong một gian phòng ở trên, sắc mặt Sở Hạo đã sớm xanh mét.
"Vương gia, đây là...." Tuỳ tùng bên cạnh thấp thỏm khom người, chờ đợi chỉ thị của hắn.
Sở Hạo nắm ly rượu trong tay, từ từ bóp chặt lại, trong giây lát, một tiếng thanh thuý vang lên, ly rượu trong tay đã vỡ vụn, mảnh sứ sắc bén đâm vào lòng bàn tay, máu đỏ tươi nhỏ giọt chảy ra. Mu bàn tay Sở Hạo từng đường gân xanh nổi lên, cho thấy hắn đang cực độ tức giận cùng ẩn nhẫn.
--- ---------
Đông cung, Lăng Tiêu điện.
Sở Diễm một cước đá mở cửa phòng, sải bước mà vào.
Đây là lần đầu tiên Thiên Dao tiến vào điện của hắn, bên trong điện bày trí hết sức đơn giản, trên giá sách cao lớn chất đầy sách muôn hình vạn trạng. Ánh nến cháy lùng bùng trên chiếc bàn gỗ liêm, ánh lửa theo gió khẽ nhúc nhích tạo ra ánh sáng lờ mờ, mông lung mập mờ trong điện.
Động tác hắn nhẹ nhàng chậm chạp đem nàng đặt xuống giường, sau một khắc, thân thể nặng nề liền đè lên. Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, đầu ngón tay hơi lạnh ma sát gương mặt trong suốt như ngọc của nàng.
"Thật đẹp." Hắn tà khí cười một tiếng. Hắn từng vô số lần tưởng tượng dung mạo chân thật của nàng, mà gương mặt trước mắt này lại vượt xa tưởng tượng của hắn. Hắn thừa nhận, nàng xác thực khiến hắn ngạc nhiên. Dung nhan tuyệt thế như vậy, thử hỏi thế gian, chỉ sợ không có một nam nhân nào có thể chống được sự hấp dẫn của nàng.
Ngọn lửa dục trong thân thể Sở Diễm điên cuồng cháy, huyết dịch toàn thân sôi trào thiêu đốt, liều mạng gầm thét muốn tìm nơi phát tiết.
Thiên Dao an tĩnh nằm ở dưới hắn, hô hấp từ từ hỗn độn, dồn dập. Nếu như nói bộ phận dễ dàng tiết lộ tâm tình chân thật nhất của một người thì đó chính là ánh mắt, như vậy, vào giờ phút này, nàng từ ánh mắt Sở Diễm thấy được, không có chút nào che giấu dục vọng.
"Xẹt" một tiếng giòn vang, y phục đã bị hắn xé ra. Dáng người tuyệt vời hiển lộ, một cái chớp mắt kinh diễm khiến cho hô hấp của hắn thoáng chốc dừng lại. Hắn vùi vào ngực nàng, hôn nàng.
Trong nháy mắt giống như bị sét đánh trúng, Thiên Dao chỉ không ngừng run rẩy, cắn chặc hàm răng, thừa nhận ham muốn của hắn.
Thân thể của nàng tuyệt mỹ như vậy, da thịt trong suốt trơn bóng, nơi tay chạm vào, mềm mại như tơ tằm, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được. Cánh tay có lực siết chặt ở eo nàng, những nụ hôn cuồng liệt rơi trên mỗi tấc da thịt của nàng. Hắn khẩn cấp tìm kiếm, động tác gần như thô bạo.
Mà thân thể của nàng vẫn lạnh, vô luận hắn vuốt ve như thế nào, cũng không đốt lên được nửa phần lửa nhiệt. Khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần không kiên nhẫn. Bàn tay di chuyển xuống phía dưới, thon dài đầu ngón tay, không chút báo trước chuyển động.
"A." Đau đớn khiến cho nàng không khống chế được mà thét thành tiếng, hai tay nắm chặt ga trải giường, theo bản năng thân thể khẽ cong, đôi con ngươi trong suốt từ từ mơ hồ, ướt át.
Thiên Dao trong lòng thê lương, nhưng không có nửa phần phản kháng, chỉ mong mỏi cơn ác mộng này có thể mau chóng kết thúc.
Thiên Dao mới quen chuyện ân ái, hắn cũng không sốt ruột, mà cúi người hôn cánh môi mềm mại của nàng. Trong lúc vô tình, lại đụng vào khoé mắt ướt át của nàng. Trong nháy mắt, toàn bộ dục vọng bị lửa giận thay thế.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập tức giận. "Bổn vương muốn nàng như vậy, có khác gì muốn một khúc khỗ đâu."
Hắn đột nhiên lật người, nhanh chóng phủ thêm áo choàng.
Sức nặng trên người đột nhiên biến mất, Thiên Dao cả kinh, hốt hoảng ngồi dậy, bắt được cánh tay hắn, vội vàng nói. "Sở Diễm đừng đi."
Hắn xoay người lại, bàn tay nâng lên cằm khéo léo của nàng, mắt phượng híp lại, tà mị nhìn nàng.
Bởi vì thấp thỏm, ngực nàng kịch liệt phập phồng, một đôi mắt sáng như ngọc, tràn đầy nước mắt uỷ khuất. Thanh âm run rẩy, lần nữa nói. "Sở Diễm đừng đi."
Hắn hừ lạnh một tiếng, "Thẩm Thiên Dao, đã có việc cầu xin Bổn vương, vậy cũng nên có chút thành ý, đúng không?"