Chương 47: Nhưng mà, ta muốn (2)
Rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, cũng giống như muốn lấy mạng vậy. Chỉ có duy nhất một chiếc chăn mỏng, bên trong ngay cả một chút bông cũng không có, làm sao có thể dùng để chống lạnh. Chỉ mới mấy ngày, tay chân nàng vì lạnh mà sưng đỏ một mảnh, thậm chí còn bị nứt da.
Tử Y đau lòng hỏi, "Chủ tử, đau không?"
Thiên Dao lắc đầu, "Không đau."
Chỉ với câu này, hốc mắt Tử Y liền đỏ ửng, nói không đau, ai tin.
"Ngày mai, ta phải tới Thái Y viện lấy một chút cao trị thương do giá rét." Tử Y cẩn thận vén tay chân Thiên Dao bỏ vào trong chăn mỏng.
“Nha đầu ngốc, cần gì phải tự tìm phiền phức." Giọng nói của nàng, nhỏ đến mức cơ hồ không nghe thấy.
Tử Y nhất thời lòng chua xót.
--- ------
Qua buổi trưa sẽ có người bưng cơm tới. Cơm trưa là một chén cháo, bên trong chỉ có vài miếng rau, mà hai người lại chỉ có một chén.
"Chủ tử, ăn cơm đi."
Thiên Dao cười yếu ớt, trước sau như một lắc đầu. "Ta không đói bụng, ngươi ăn đi."
Nàng ăn, ít nhất còn có thể chịu đựng qua mùa đông này, còn có thể, sống sót mà trở ra.
Hai tròng mắt Tử Y đầy lệ, một chén cháo kia, cuối cùng, không người nào ăn.
Giữa trưa ánh mặt trời rất ấm, Thiên Dao tựa vào trước cửa sổ sưởi ấm. Nàng khép hờ mắt, cánh môi rung động mấy cái, buồn bã nói: "Đi ra đi, nếu tới, cần gì lén lút."
Trong giây lát, hai bóng dáng màu bạch y nhanh nhẹn từ trên mái nhà nhảy xuống. Tử Y kinh hãi, nhĩ lực của nàng luôn không tệ, thế mà lại không cảm giác được sự tồn tại của hai người này cho thấy võ công của họ không thể khinh thường. Nàng không dấu vết che chắn trước người Thiên Dao.
"Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ." Ngoài dự liệu, hai người này lại quỳ một chân xuống đất trước mặt Thiên Dao.
"Đã lâu không gặp, Như Băng, Tư Băng." Thiên Dao chậm rãi mở mắt, tuỳ ý mà cười. Sau đó quay đầu nhìn về phía Tử Y, "Ngươi đi xuống trước đi."
Tử Y do dự một chút, nhưng thấy hai người kia cũng không có địch ý, mới yên tâm ra ngoài.
Tỷ muội hai người đứng dậy, ánh mắt lơ đãng liếc thấy chén cháo trên bàn, gương mặt xinh đẹp khẽ cau lại, lạnh lùng nói: "U Minh Thiếu chủ của chúng ta, thân phận tôn quý bậc nào, lại bị đối đãi như thế."
Thiên Dao im lặng không nói, ngồi ở chỗ đó tựa như một pho tượng đá.
Tỷ muội hai người nhìn nhau, Tư Băng không nén được khom người nói. "Chúng thuộc hạ cung thỉnh Thiếu chủ hồi cung."
Thiên Dao híp mắt lại, trầm giọng cười. "Các ngươi đi đi, ta sẽ không rời đi."
Nếu muốn rời khỏi đây, có mấy người có thể cản được nàng. Nhưng, mạng của đại ca, mạng của Tử Y, mạng của mọi người ở Vu Hằng điện này đều ở trong tay nàng, nàng sao có thể tiêu sái rời đi.
"Cung chủ phân phó, nếu không thể thỉnh Thiếu chủ trở về, tỷ muội chúng ta phải đưa đầu tới gặp." Như Băng lần nữa khom người cúi đầu.
"Việc đó có quan hệ gì tới ta đâu?" Thiên Dao cười khẽ. Như Băng cùng Tư Băng rất được lòng sư phụ, đưa đầu tới gặp, bất quá chỉ là thuận miệng mà nói thôi.
"Xem ra chủ ý của Thiếu chủ đã định!" Như Băng khẽ nhíu mày, "Vậy tỷ muội chúng ta xin đắc tội."
Muốn động thủ? Thiên Dao lạnh lùng cười một tiếng, "Bằng các ngươi cũng muốn uy hϊế͙p͙ ta!"
Nếu là ngày thường, tỷ muội hai người đương nhiên không phải là đối thủ của Thiên Dao, chỉ là nàng của bây giờ bộ dạng ốm yếu bệnh tật không có gì để nói.
Tư Băng đưa tay muốn kéo Thiên Dao, nữ tử thân hình hơi đổi, phi thân lên. Ba đạo bóng dáng trong nháy mắt dây dưa một chỗ.
Một chưởng hàn băng cơ hồ là dùng hết toàn lực, thân thể Thiên Dao run rẩy vịn vào cạnh bàn, một ngụm máu đỏ tươi không chút báo trước phun ra ngoài.
"Thật vô dụng!" Nàng tự giễu cười một tiếng, tiện tay lau vệt máu bên môi.
"Thiếu chủ đừng tiếp tục phí sức, cùng chúng ta rời khỏi nơi này đi!"
"Rời đi? Chỉ sợ các ngươi ai cũng không đi được!" Ở cửa điện, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một thân hình nam nhân cao lớn. Một thân cẩm bào màu đỏ tía, đứng chắp tay, tóc dài trong gió tung bay, hết sức đẹp mắt.
Nam nhân này lớn lên vô cùng đẹp, tỷ muội Như Băng Tư Băng không khỏi kinh diễm.
Thiên Dao vân đạm phong khinh cười một tiếng, mâu trung lại nhuộm chút ưu buồn. Có hắn ở đây, Như Băng Tư Băng muốn toàn thân trở ra, nói dễ hơn làm.
"Điện hạ đêm khuya tới đây không biết có gì chỉ giáo?"
"Bổn vương không có hứng thú chỉ giáo nàng, ngược lại đối với các nàng ấy hết sức tò mò." Hắn nhìn tỷ muội bạch y hai người, nụ cười lúm đồng tiền nơi khoé môi càng thêm sâu.
Mà Thiên Dao lại đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu.
"Ngươi chính là Thái tử Sở Diễm? Chúng ta muốn dẫn Thiếu chủ hồi Thiên Sơn, thức thời thì mau tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí." Trường kiếm trong tay Tư Băng thẳng tắp chỉ hướng Sở Diễm.
Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, mắt phượng híp lại, lộ ra tia nguy hiểm. Từ khi lọt lòng mẹ tới nay chưa có ai dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với hắn, nữ nhân này, chán sống!
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay hắn lại xuất hiện một ống tiêu bạch ngọc. Ống tiêu toàn thân trắng thuần, ở dưới ánh trăng lại tản ra vẻ lạnh lùng sáng bóng.
Hai tỷ muội Như Băng Tư Băng sơ sẩy, mà trong nháy mắt đó, chỉ thấy cổ tay hắn chuyển động, mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người, ngọc tiêu đột nhiên từ trong tay bay ra, phá không mà bay về phía hai người, phát ra một trận tiếng gió vèo vèo.
Bất quá chớp mắt một cái, trong ống tiêu lại bay ra vài ngọn phi đao, toát ra hàn quang lạnh lẽo. Tỷ muội Như Băng Tư Băng kinh hãi, liên tiếp lui về sau tránh né, mà phi đao kia như có mắt dài quấn lấy thân người hai tỷ muội.
Sở Diễm đột nhiên phi thân lên, một chưởng đánh về phía tim Như Băng, xuất thủ nhanh như chớp, lực đạo ngoan tuyệt, không lưu chút đường sống. Một chưởng này đánh xuống, mệnh của Như Băng xem như kết thúc.
Trong lòng Thiên Dao cả kinh, nhanh chóng xoay mình, đưa ra song chưởng nghênh đón. Trong lúc đó sấm sét vang trời, hậu quả của việc đón lấy một chưởng của hắn chính là thân thể bay thẳng ra ngoài.
Nàng té quỵ dưới đất, cắn chặt răng nuốt xuống ngụm máu vừa trào ra nơi cổ họng. Bị chưởng phong của hắn gây thương tích, ngực đau dữ dội.
Hắn cau mày, con ngươi trở nên sâu lãnh. Nữ nhân điên này, thật là không biết sống ch.ết. Nếu không phải hắn kịp thời thu hồi lực đạo, hiện tại nàng đã là một người ch.ết.
"Để các nàng rời đi." Giọng nói Thiên Dao yếu ớt, sau đó không nhịn được bắt đầu ho khan.
"Nàng còn chưa có tư cách ra lệnh cho Bổn vương." Hắn hừ lạnh một tiếng. "Hôm nay, bọn họ nhất định phải để mạng lại..." Chỉ bằng nàng mới vừa thay bọn họ nhận một chưởng kia, các nàng nhất định phải ch.ết.
Nhưng mà lời hắn nói còn chưa dứt, chỉ thấy trong tay Thiên Dao đột nhiên xuất hiện một thanh dao găm, đúng là phi đao trong ngọc tiêu của hắn bay ra.
Lưỡi đao sắc bén lạnh như băng liền dừng ở trên cổ mãnh khảnh, hơi lệch một chút, một vệt máu đỏ tươi xuất hiện. "Điện hạ muốn giết các nàng, trước hết phải bước qua xác của Thiên Dao."
"Nàng uy hϊế͙p͙ Bổn vương?" Mâu trung phát ra hàn quang lạnh thấu xương.
"Không phải là uy hϊế͙p͙, là khẩn cầu." Thiên Dao cười khổ một tiếng.
Sở Diễm đứng chắp tay, trên người tản mát hàn khí, hồi lâu, mới lạnh như băng khạc ra một chữ. "Cút."
Nghe thấy câu này của hắn, Thiên Dao cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía hai người Như Băng Tư Băng. "Còn không mau đi."
Hai người nhìn nhau, sau đó phóng qua Sở Diễm vội vã rời đi.
Bên trong nhà nhất thời lại rơi vào tĩnh mịch, nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi.
Thiên Dao lảo đảo từ dưới đất đứng dậy, lần nữa ngồi trở lại trên tháp, kéo qua chăn mỏng đắp lên thân thể. Lại không cách nào ngăn được thân thể run lẩy bẩy.
"Nàng rất muốn rời khỏi Bổn vương?" Ngữ điệu lười biếng, mang theo tức giận mơ hồ.
Thiên Dao thê lương cười một tiếng, trốn sao? Một khắc kia khi nàng rơi xuống vách núi, thế gian liền không còn Thẩm Thiên Dao. Nàng còn sống, bất quá chỉ là một cái xác mà thôi, ở đâu làm gì đã chẳng còn quan trọng.
Nàng suy yếu ngồi đó, thân thể vẫn như cũ không ngừng run rẩy, ý thức có chút rời rạc. "Đáy vực nước lạnh quá, ta liên tục chìm xuống, hít thở không thông cùng tư vị của sự ch.ết chóc, thật là đáng sợ." Tựa hồ như nhớ tới một chuyện hết sức thống khổ, nàng nắm chặt chăn mỏng trên người, đầu ngón tay co quắp một chỗ.
Thân thể Sở Diễm rõ ràng cứng đờ. Liên tục chìm xuống, ở đáy vực! Nàng thế nhưng bỏ qua việc cầu sinh. Ai cho phép nàng buông bỏ, cái đứa ngốc này!
"Sở Diễm, trò chơi, đã sớm kết thúc."
Trò chơi truy đuổi lần này, đã sớm kết thúc, nàng thua, thua hoàn toàn.
"Thẩm Thiên Dao, nàng đừng mơ tưởng." Hắn cũng không biết vì sao mình phải tức giận như thế, nhưng hắn đích xác là tức giận, bởi vì, nàng muốn buông tay.
"Nàng là nữ nhân của Bổn vương, cũng chỉ có thể ở bên người Bổn vương. Trừ phi, Bổn vương ch.ết." Con ngươi đen hằn tia máu đỏ, hắn tức giận gào thét, giống như con thú bị vây khốn.
"Nữ nhân của ngươi?" Thiên Dao mất khống chế cười, đột nhiên dùng sức xé rách sam y bên ngoài, thân thể gầy yếu nhẹ nhàng run rẩy trong gió, trên cánh tay trắng nõn, một viên chu sa chí hồng chói mắt.
"Sở Diễm, ta không phải là nữ nhân của ngươi, cho tới bây giờ cũng không phải."
Mắt phượng lạnh nhạt rơi vào chấm đỏ chói mắt kia, mâu trung dậy sóng. "Nàng muốn làm nữ nhân của Bổn vương? Được lắm, Bổn vương thành toàn cho nàng." Thân thể nặng nề của hắn áp tới, đem nàng gắt gao vây ở bên dưới.
"Buông ta ra, đồ cầm thú!" Thiên Dao dùng hết khí lực giãy giụa.
Hắn ngăn chặn hai chân đang vùng vẫy của nàng, tàn bạo xé rách váy, trong chốc lát, đơn bạc sa y của nàng trong tay hắn hoá thành mảnh vụn. "Cầm thú? Hôm nay Bổn vương sẽ cho nàng biết thế nào là cầm thú!"
Hắn vùi vào trong ngực nàng, dọc theo cần cổ gặm cắn thân thể nàng. Thiên Dao đau không ngừng giãy giụa kêu khóc, lại không thể tránh được. Ở chỗ này, ở Đông cung, người nam nhân này chính là thần, không người nào có thể cứu được nàng.
Bàn tay nóng bỏng của hắn kềm chế nàng, dùng sức giống như muốn đem nàng bóp vỡ vụn trong lòng bàn tay. Đầu của hắn chôn ở ngực nàng, cắn xé. Thiên Dao không ngừng run rẩy, hàm răng đem môi anh đào cắn đến chảy máu, giọt lệ khuất nhục theo khoé mắt chảy xuống.