Chương 60: Ta sẽ không để chàng mất mặt
"Nàng hy vọng là ai? Tư Đồ Phong ư?" Hắn tà mị cười một tiếng, ngữ điệu khinh bạc, nhưng cũng không có ý tức giận.
Thiên Dao im lặng, cũng không phản bác lại.
Sở Diễm mỉm cười, từ bên hông tháo xuống ngọc bội đưa tới trước mặt nàng. "Chàng?"
"Lâm Lang hoàn bội tại sao lại ở trong tay chàng?" Thiên Dao có chút kinh ngạc, đưa tay đón lấy, không ngờ, hắn lại đột nhiên thu tay về. Mắt phượng tà mị đầy ý cười, ánh mắt lạnh nhạt rơi vào trên hoàn bội.
"Lòng ta như đá không thể chuyển dời, lòng ta như chiếu không thể cuốn đi. Hoàn bội này là tín vật định tình."
Thiên Dao hơi không hiểu nhìn hắn, chỉ thấy hắn lại đem hoàn bội đeo vào trên hông, không có ý tứ muốn trả lại. Suy tư chốc lát, Thiên Dao mới chậm chạp hiểu ra, hắn là đòi nàng tặng tín vật. Nghĩ đến đây, gò má Thiên Dao không khỏi ửng hồng.
"Chàng nếu thích, vậy cứ giao cho chàng bảo quản đi. Lâm Lang hoàn bội là di vật của mẫu thân ta, hy vọng chàng hiểu tầm quan trọng của nó mà quý trọng." Giọng nói Thiên Dao ấm áp, nhàn nhạt nói.
Sở Diễm cười khẽ, đầu ngón tay cưng chìu vuốt ve trán nàng. Sau đó kéo nàng cùng hắn nằm xuống. "Trời sắp sáng rồi, cùng Bổn vương ngủ một chút đi."
Cánh tay có lực đem thân thể ôn mềm của nàng ôm vào trong ngực. Gò má Thiên Dao dán chặt vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của hắn. Sự ấm áp của hắn bao quanh nàng, ngay cả hơi thở hít vào thở ra cũng là mùi của hắn, mùi mực trúc nhàn nhạt.
"Tại sao không đến phòng Phương Phỉ? Điện hạ là bồi nàng về thăm nhà cơ mà." Thiên Dao chôn trong ngực hắn, nhẹ giọng nói.
"Nàng hy vọng Bổn vương đi không?" Hắn tà khí cười, đầu ngón tay nâng cằm nhỏ của nàng lên, cúi đầu, in xuống một nụ hôn trên môi nàng. Thiên Dao trợn to đôi mắt sáng như ngọc, lẳng lặng ngắm nhìn hắn, sau đó, chậm rãi lắc đầu. Lòng của nữ nhân đều rất nhỏ, người nào lại nguyện ý đem nam nhân mình yêu giao cho nữ nhân khác.
Khoé môi Sở Diễm nở nụ cười lúm đồng tiền sâu hơn, cánh tay lần nữa siết chặt, thật giống như muốn đem nàng hoà tan vào trong người. "Nàng trái lại rất thành thực."
Thiên Dao trầm mặc, cánh tay mềm mại ôm lấy eo hắn. Đỉnh đầu lần nữa vang lên giọng nói trầm thấp từ tính của hắn. "Nàng ấy không cần Bổn vương, mà Bổn vương trước mắt cũng không cần nàng ấy."
Mi tâm Thiên Dao nhíu lại, con ngươi trong suốt mang theo nhàn nhạt lạnh lẽo cùng ưu thương.
Tư Đồ Phương Phỉ, lại thêm một nữ tử đáng thương.
Ở một nơi khác, vườn riêng của phủ Tư Đồ, một góc vắng.
Tư Đồ Phương Phỉ ngồi yên bên cạnh giường, trên giường là một phụ nhân bị bệnh nặng quấn thân. Mặc dù đã có tuổi nhưng lại loáng thoáng có thể thấy được từng là một mỹ nữ. Bên trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dốc cùng ho khan của phụ nhân.
"Nương nương, thuốc của phu nhân đã nấu xong rồi." Thị nữ bưng một chén nước thuốc đen đặc vào trong phòng.
"Đưa cho ta." Tư Đồ Phương Phỉ bưng chén thuốc, kiên nhẫn thổi. Sau khi nguội mới đưa tới bên môi phụ nhân. "Mẫu thân, uống thuốc đi."
Thân thể phụ nhân yếu ớt tựa vào đầu giường, cố hết sức vươn tay đẩy chén thuốc ra. "Thân thể hư nhược này của mẫu thân cũng chống đỡ không được bao lâu nữa. Thuốc này có uống cũng vô dụng thôi."
Tư Đồ Phương Phỉ cắn chặt môi dưới, ánh mắt không tự chủ đỏ lên. "Mẫu thân, đừng bi quan như vậy."
"Thân thể của ta, ta rõ nhất. Mẫu thân chống đỡ không được bao lâu, nữ nhi, chỉ là uỷ khuất cho con rồi." Phụ nhân liên tiếp thở dài. "Nếu không phải mẫu thân liên luỵ con, con cùng Yến công tử, đã sớm cao bay xa chạy..." Lời còn chưa dứt, phụ nhân lại liều mạng ho khan.
"Mẫu thân, đừng nói nữa. Đây là mệnh của con. Có trách, chỉ trách con cùng chàng hữu duyên vô phận." Vẻ mặt Phương Phỉ không khỏi ảm đạm mấy phần.
"Nương nương." Thiếp thân thị nữ Bội Tâm xuất hiện ở cạnh cửa, ánh mắt nhìn phụ nhân trên giường muốn nói lại thôi.
Tư Đồ Phương Phỉ hiểu ý, ưu nhã đứng dậy. "Mẫu thân, ngày mai nữ nhi lại tới thăm người."
"Ừ." Phụ nhân lạnh nhạt gật đầu, vô lực nằm lại trên giường.
Đi ra ngoài viện vắng lặng, Phương Phỉ mới dừng cước bộ, đối với thị nữ sau lưng dò hỏi. "Thế nào?"
"Nương nương, Yến công tử bên kia truyền đến tin tức." Bội Tâm giảm thấp giọng trả lời.
"Yến đại ca thế nào?" Giọng nói Tư Đồ Phương Phỉ có chút run rẩy.
"Yến công tử biết được nương nương gả vào Đông cung, bi phẫn không chịu nỗi, ngày hôm trước đã lên đường chạy về đế đô."
"Cái gì?" Sắc mặt Tư Đồ Phương Phỉ đại biến.
Không chịu làm tri phủ Dương Châu lại cứ phải chạy về kinh giao du với mấy kẻ xấu, Yến Nam Phi, chàng sao lại ngốc như vậy. Nàng đã không còn là Tư Đồ Phương Phỉ trước đây nữa rồi.
"Nương nương chẳng lẽ không ngăn cản Yến công tử sao?"
Tư Đồ Phương Phỉ cười khổ, tính khí kia của hắn, ai có thể ngăn được. "Quên đi, là phúc không phải hoạ, là hoạ không tránh khỏi."
"Nương nương..."
"Còn có việc?"
Bội Tâm như tên trộm liếc nhìn chung quanh, giọng nói đè ép tới cực thấp. "Nghe nói, vào đêm có người xông vào Vô Ảnh lâu."
"Ồ, đã bắt được chưa?"
Bội Tâm lắc đầu một cái. "Nghe thị vệ bên cạnh tiểu Hầu gia nói, cũng không mất thứ gì."
Tư Đồ Phương Phỉ cau mày như có điều suy nghĩ. "Vô Ảnh lâu là cấm địa của Tư Đồ gia, mặc dù không mất món gì, đối với phụ thân, chỉ sợ đại ca không tiện giải thích."
"Ta giải thích với phụ thân thế nào, cũng không liên quan gì tới ngươi, Tư Đồ Phương Phỉ." Tuấn nhan Tư Đồ Phong trước sau như một lạnh băng cùng khinh thường.
Mẫu thân Phương Phỉ là ca cơ trong cung, là do Văn Đế ban thưởng làm nữ nhân Tư Đồ Hầu gia, không chỉ có thân phận hèn mọn, thậm chí còn bị hoài nghi là tai mắt nằm vùng của Văn Đế. Ngày tháng mẫu tử Phương Phỉ ở trong phủ cũng không tốt đẹp gì.
"Phương Phỉ không dám." Nàng hèn mọn cúi người, thấp giọng trả lời.
Cẩm giày màu trắng của Tư Đồ Phong giẫm trên đường mòn đá xanh cũng không nhuộm chút bụi bẩn. Hắn thẳng tắp đứng trước người nàng, cơ hồ là từ trên cao cúi đầu nhìn nàng, ngạo mạn đó cùng khinh thường như thế cũng không chút nào che giấu. "Đừng quên thân phận của mình, nếu không ngoan ngoãn nghe lời, nữ nhân bên trong kia tuỳ thời đều có thể không thấy được mặt trời mọc ngày mai."
"Phương Phỉ cẩn tuân đại ca dạy bảo." Hàm răng Tư Đồ Phương Phỉ cắn chặt, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn cố sức ẩn nhẫn.
Tư Đồ Phong hừ lạnh một tiếng, đối với câu trả lời của nàng coi như hài lòng. "Nếu là ngươi có nửa điểm dị tâm với Tư Đồ gia, ta bảo đảm ngươi nhất định sẽ ch.ết rất khó coi." Hắn nói xong, lạnh lùng xoay người, lại như nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng bước. "Nữ nhân tranh đấu chốn hậu cung ta mặc kệ, nhưng ngươi nếu dám làm tổn thương Thiên Dao, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Dạ, Phương Phỉ hiểu." Nàng hèn mọn cúi đầu, cho đến khi bóng dáng Tư Đồ Phong biến mất trong tầm mắt.
Bội Tâm đi tới, dìu cánh tay nàng. "Nương nương, người không sao chứ?"
Tư Đồ Phương Phỉ nhàn nhạt lắc đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới, cơ hồ cắn ra máu. Lửa giận kia vô luận như thế nào cũng không che dấu được.
"Nương nương dù thế nào cũng là muội muội của tiểu Hầu gia, mà Thẩm Thiên Dao bất quá chỉ là một ngoại nhân mà thôi. Tiểu Hầu gia vì sao phải che chở nàng ta như thế chứ?" Bội Tâm tức giận, bất bình nói thầm.
Nghe thấy lời ấy, Tư Đồ Phương Phỉ giễu cợt cười một tiếng. "Một người nam nhân muốn bảo hộ một nữ nhân, cho tới bây giờ đều không cần lý do."
--- --------
Hạ triều, Sở Diễm liền trở lại thư phòng Đông cung, tay cầm bút lông sói, nghiêm túc phác thảo trên giấy. Sở Dục đẩy cửa vào, trên mặt vẫn là nụ cười bất cần đời như trước. "Ngày mai là sinh thần của Thái Hậu, Từ Ninh cung lại sắp náo nhiệt đây."
Sở Diễm cười một tiếng, hoàn toàn không để tâm. "Sau khi Nhị ca hồi kinh, Từ Ninh cung vẫn luôn rất náo nhiệt."
"Chỉ sợ náo nhiệt không chỉ có Từ Ninh cung, còn có triều đình." Sở Dục cà lơ phất phơ ngồi ở một bên, như muốn ám chỉ điều gì.
Hôm nay trọng thần trong triều như đang đánh cược, do dự giữa Thái tử cùng Vinh thân vương. Sở Diễm trong tay có mười vạn Ngự Lâm quân đế đô, mà Sở Hạo lại có Thái Hậu cùng Tư Đồ nhất tộc làm hậu thuẫn, thế lực hai vị hoàng tử ngang nhau.
"Ngày mai là sinh thần của Hoàng tổ mẫu, lễ mừng đã chuẩn bị xong xuôi?" Sở Diễm đạm thanh hỏi, ưu nhã thả bút lông sói trong tay xuống.
"Hàm Tuyết tự mình đốc thúc, hao phí đại lượng kim ngân, nhưng vẫn là những món đồ hào nhoáng bên ngoài mà thôi. Hoàng tổ mẫu khi nào lại quan tâm quá những thứ này, bất quá chỉ hùa theo diễn mà thôi" Sở Dục hừ nhẹ, tuỳ ý nhún vai một cái.
Sở Diễm lạnh nhạt không nói, cầm giấy Tuyên Thành chưa khô mực đưa cho Sở Dục. "Dùng vàng ròng chế tạo, sai người mau chóng làm xong. Có lẽ, rất nhanh sẽ cần đến."
Sở Dục nhận lấy, ánh mắt toát ra mấy phần vui mừng. Thất ca luôn luôn đã gặp qua liền không quên được, lần này mạo hiểm lẻn vào Vô Ảnh lâu, mục đích chính là tấm Hổ phù này.
"Lão hồ ly Tư Đồ Tẫn kia quả thật xa xỉ, lại dùng vàng ròng chế tạo Hổ phù. Bất quá, có vật này, chúng ta có thể điều động trăm vạn hùng binh."
Sở Diễm mỉm cười không nói, thắng không kiêu bại không nản, hỉ giận không hiện ra mặt, đó mới là đạo lý chân chính của một vị vua. Đây chính là lời dạy bảo của nam nhân cao cao tại thượng kia.
--- ---------
Sinh thần của Thái hậu, chung quanh Từ Ninh cung giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Quần thần hành lễ, hậu cung phi tần càng thêm ăn mặc lộng lẫy, mượn cơ hội khó được để nịnh hót.
Thiên Dao vẫn mặc một bộ cung trang trắng thuần như trước, cùng bốn phía màu sắc chói mắt hoàn toàn không phù hợp. Bên người, Sở Diễm một thân triều phục màu hạnh hoàng, hắn cực ít ăn mặc trịnh trọng như thế, mà hôm nay cũng không hề thua kém