Chương 68: Tàn nhẫn yêu (2)
Giọng nói nàng khẽ run, một giọt nước mắt rơi trên gương mặt hắn, xuống trên da thịt, sau đó lăn xuống.
Thiên Dao mặc thêm sa y, từng bước hướng ngoài điện mà đi, cũng là cẩn thận từng bước. Đối với hắn, nàng cuối cùng không cách nào dứt bỏ, nhưng không thể không buông tay. Sở Diễm không có nàng, vẫn là một thái tử điện hạ cao cao tại thượng, nhưng Tư Đồ Phong không có nàng, sinh mạng cũng không còn.
Trên người của nàng có tẩm mê hương, lúc mới hoan ái xong, sẽ xâm nhập thân thể hắn. Trước khi mặt trời mọc, hắn chắc chắn sẽ không tỉnh dậy, mà nàng muốn thừa dịp này cứu Tư Đồ Phong ra.
Một lần cuối cùng, thật sâu ngắm nhìn hắn, nàng ở trong lòng nói với hắn: "Sở Diễm, hẹn gặp lại, hoặc có lẽ, không bao giờ.... gặp nhau nữa."
Kèm theo tiếng cửa mở ra đóng vào, bóng dáng tuyết trắng của Thiên Dao biến mất ở trong phòng. Mà nam tử vốn nên ngủ say trên giường lại chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sáng tỏ.
--- ------ ------ ----
Lúc Thiên Dao xuất hiện ở địa cung, Tư Đồ Phong cơ hồ là không thể tin được. Hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu mới tức giận rống lên một câu. "Ai cho muội đến đây, mau rời đi, nếu không muội sẽ không thể trở về bên cạnh Sở Diễm được nữa."
Bộ dáng Thiên Dao có chút chật vật, sa y tuyết trắng nhuộm một màu đỏ tươi chói mắt. Muốn đi vào địa cung không phải là chuyện dễ dàng, nàng ít nhiều bị chút vết thương ngoài da. Mà một đôi mắt trong suốt lại tản ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng.
"Kể từ khi ta biết trên người mình chảy dòng máu của Tư Đồ gia, ta đã không thể trở về được nữa rồi." Ánh mắt nàng trầm xuống, nâng tay lên, hàn khí màu trắng lạnh như băng phá huỷ nhà tù bằng sắt thép cứng rắn.
"Muội... muội đã biết rồi." Tư Đồ Phong khiếp sợ nhìn nàng, thật lâu không nói.
Kèm theo tiếng "loảng xoảng", mấy cây cột sắt ầm ầm gảy lìa, Thiên Dao bước vào phòng giam, cởi trói cho Tư Đồ Phong. "Nơi này không phải chỗ nên ở lâu... đại ca."
Một tiếng đại ca này khiến cho Tư Đồ Phong cảm khái ngàn lần.
Nếu có thể xông vào địa cung, như vậy rời đi đối với Thẩm Thiên Dao mà nói cũng không phải chuyện khó khăn lắm. Mà lúc bọn họ ra khỏi địa cung, một nhóm lớn Ngự lâm quân đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài. Sở Dục đứng đầu, vẻ mặt đùa cợt hoàn toàn là bộ dáng xem kịch vui. Mà bên cạnh hắn, Sở Diễm đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng.
"Đêm hôm khuya khoắt, thất tẩu không ở trong Y Lan điện nghỉ ngơi, chạy đến nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ, Thất ca chưa thoả mãn tẩu cho nên mới tới đây tìm kiếm an ủi?"
"Sở Dục, ngươi câm miệng. Nàng cuối cùng vẫn là nữ nhân của thái tử, còn chưa tới phiên ngươi có quyền bình phẩm." Tư Đồ Phong giận dữ quát lớn.
Sở Dục lơ đễnh hừ cười, ánh mắt hài hước quét qua bên người Sở Diễm. "Thất ca, huynh thua. Nữ nhân này bắt đầu từ bây giờ giao cho đệ xử trí."
Phượng mâu Sở Diễm híp lại, trầm mặc không nói. Mà hắn trầm mặc, ở trong mắt Sở Dục chính là đồng ý.
Ở phía xa, ánh mắt Thiên Dao như nước chuyên chú rơi vào trên người hắn, ánh mắt thư thái. Nàng đau lòng bởi vì hắn bỏ qua nàng, nhưng mà nàng không cách nào trách cứ hắn. Nàng biết Sở Diễm đã cho nàng cơ hội, chẳng qua là, nàng không cách nào đón nhận được.
Đây là mệnh, nàng tự biết.
"Thất tẩu, Sở Dục đắc tội." Cánh tay Sở Dục vung lên, nhóm lớn Ngự lâm quân như nước thuỷ triều trào dâng xông về phía trước.
Ánh mắt Thiên Dao không thay đổi, hoàn toàn bình tĩnh không giống với một nữ tử chỉ mới 16 tuổi. "Huynh đi trước đi." Nàng nói với Tư Đồ Phong ở sau lưng.
"Muội nói gì, ta làm sao có thể bỏ muội lại." Tư Đồ Phong có chút nóng nảy.
"Bây giờ không phải là lúc nên hành động theo cảm tính, còn tiếp tục trì hoãn, chúng ta ai cũng không đi được." Ánh mắt nàng kiên định, không cho phép kháng cự. "Muội cam đoan với huynh, muội sẽ sống sót."
Tư Đồ Phong suy nghĩ trong chốc lát, cắn răng một cái, phi thân bay ra ngoài cung.
"Ngăn hắn lại!" Sở Dục lạnh lùng mở miệng.
Ngự Lâm quân tay cầm trường kiếm đuổi theo phương hướng Tư Đồ Phong vừa mới bỏ chạy. Mà bóng dáng tuyết trắng của Thiên Dao lướt qua, ống tay áo khẽ phất, hàn quang hiện ra, dễ dàng ngăn bọn họ lại.
Mày kiếm Sở Dục chau lại, vỗ tay, lại có nhóm lớn Ngự lâm quân xông tới.
Khoé môi Thiên Dao nở nụ cười khinh thường, cánh tay nâng lên, ống tay áo tung bay. Trong nháy mắt, gió cuốn mây tan, mái tóc đen tung bay theo gió, quyến rũ xinh đẹp. Dòng nước lạnh như băng như sóng biển hết cơn này tới cơn khác ập tới, trong khoảnh khắc, đánh Ngự lâm quân tan rã.
Đây mới là uy lực chân chính của U Minh chưởng, thức thứ 9 - Kinh Đào Hải Lãng.
Ánh mắt Sở Dục chợt loé lên vẻ khiếp sợ, sau một khắc, phi thân lên, trường kiếm trong tay nhắm thẳng vào cổ họng Thiên Dao.
Váy Thiên Dao tung bay, dễ dàng tránh thoát thế công của hắn, cũng trở tay đánh một chưởng, hướng về phía tim Sở Dục. Chiêu thức lưu loát, tốc độ nhanh như chớp, hắn hoàn toàn không còn kịp tránh né.
Mà bàn tay nàng trước người hắn một tấc đột nhiên dừng lại. Chẳng biết từ lúc nào Sở Diễm đã ở phía sau nàng, một trưởng đánh vào giữa lưng. Một ngụm máu tinh ngọt không chút báo trước phun ra.
Thiên Dao quay đầu lại, không thể tin nhìn hắn. Tuấn nhan tuyệt thế kia, lạnh như băng không một chút nhiệt độ.
Bên môi nàng dính vết máu, khoé miệng câu lên nụ cười nhạt đùa cợt. Ở trước mặt hắn, thân thể từ từ xụi lơ. Nàng cố chống đầu gối, quật cường không chịu ngã xuống. "Chàng, thật muốn giết ta?"
Sở Diễm trầm mặc, từ trên cao nhìn nàng, quanh thân tản ra hàn khí kinh người.
Nụ cười khổ sở lan tràn bên khoé môi. Một chưởng này, hắn thật sự đã đả thương lòng nàng. Thức thứ 9 của U Minh chưởng, bởi vì lệ khí quá nặng, đả thương người 7 phần, đả thương mình 3 phần. Thời điểm Thiên Dao đang thi triển, kinh mạch đã bị tổn thương, một chưởng kia hướng Sở Dục căn bản sẽ không lấy mạng hắn. Hơn nữa, Sở Dục có năng lực né tránh, nhưng mà, hắn không có, hắn dùng phương thức như thế ép Sở Diễm ra tay.
Thiên Dao rốt cuộc nhận rõ, ở trong lòng Sở Diễm, nàng không bằng Sở Dục, thậm chí, không bằng cả Doãn Hàm Tuyết. Nàng bất quá chỉ là một trong số đông đảo nữ nhân của hắn, không hơn.
"Giải nàng vào địa cung." Thanh âm lạnh băng từ đỉnh đầu nàng vang lên, sau một khắc liền có thị vệ lôi nàng từ đất lên, giải vào địa cung.
--- ------ ---------
Hai tay hai chân bị gông xiềng khoá lại, xích sắt nơi mắt cá chân ma sát da thịt đến chảy máu. Sa y tuyết trắng nhuộm một mảng máu lớn, phá lệ chói mắt. Thiên Dao bị khoá trong nhà giam nước ở địa cung, nước lạnh như băng xấp xỉ vòng eo nàng. Thân thể nàng bị treo lên, giống như một cái tượng gỗ rách nát, không có sức sống.
Bị nhốt 3 ngày 3 đêm như thế. Đến sáng ngày thứ 4, kèm theo tiếng vang của xích sắt, cửa tù được mở ra, có thị vệ bước vào trong đem nàng kéo lên.
Thiên Dao xụi lơ trên đất, hơi thở mong manh, nhưng ý thức lại thanh tĩnh. Ánh mắt mờ sương hơi nheo lại, đập vào mắt chính là bóng dáng cao lớn của Sở Diễm. Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, khoé môi gợi ý cười đùa cợt, vô cùng chói mắt.
"Mùi vị nước tù như thế nào?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, không mang theo một tia nhiệt độ.
Thiên Dao cười một tiếng. "Điện hạ nếu muốn biết, sao không đích thân nếm thử." Cho dù là chật vật như thế, Thẩm Thiên Dao vẫn như trước kiêu ngạo không ai bì nổi.
Sở Diễm lãnh mị nhếch môi, trầm giọng hỏi. "Không có gì muốn nói với Bổn vương sao?"
Ánh mắt Thiên Dao trong trẻo, một mảnh thản nhiên, dịu dàng nói. "Không có."
“Nghĩ cho kỹ, Bổn vương chỉ cho nàng một cơ hội này thôi."
Trầm mặc một lát sau, Thiên Dao bật cười. "Điện hạ muốn từ trong miệng Thiên Dao biết chuyện gì?"
"Miệng thất tẩu vẫn còn cứng như vậy, xem ra không chịu chút nỗi khổ da thịt chắc là sẽ không nói thật." Tiếng cười hài hước của Sở Dục ở cách đó không xa vang lên, hắn tự nhiên bước vào đi tới cạnh Sở Diễm. Một lát sau, liền có thị vệ khom người cúi đầu đưa lên một chiếc roi sắt đặc chế, thân roi có gai nhọn, đánh vào trên người trong nháy mắt sẽ đâm thủng da thịt.
"Thất ca không đành lòng động thủ, không thể làm gì khác hơn là để thần đệ làm thay." Động tác hắn ưu nhã đón lấy roi sắt mà thị vệ đưa tới, mà Sở Diễm lại nhanh tay hơn hắn một bước, lấy ra trường tiên, tiếng "chát" thanh thuý, roi thẳng tắp rơi trên thân thể nhỏ bé của Thiên Dao.
Trong nháy mắt, sa y tuyết trắng nhuộm một vết máu thật sâu. Thiên Dao chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, đau đến đổ mồ hôi lạnh. Mà nàng quật cường không chịu kêu thành tiếng, một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Sở Diễm, là buồn bã, là tuyệt vọng. Đầu ngón tay trắng nõn bấu chặt mặt đất cứng rắn, trong chốc lát, móng tay gảy lìa, huyết nhục mơ hồ.
"Nữ nhân của Bổn vương, Bổn vương tự xử trí, không cần người ngoài nhúng tay vào." Ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua Sở Dục, tay nâng, roi rơi, một cái lại một cái rơi vào phần lưng của Thiên Dao.
Sở Dục không để ý lắm nhún vai, hai cánh tay khoanh trước ngực, bộ dáng xem kịch vui.
Roi rơi xuống trên người, đau đớn trong cơ thể Thiên Dao từ từ lan tràn, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt. Nước lạnh thấu xương đã làm tiêu hao hết thể lực của nàng, căn bản không cách nào sử dụng nội lực để giảm bớt đau đớn. Nóng lạnh giao tranh trong thân thể, Thiên Dao đau đến co rút người, không ngừng giãy giụa trên mặt đất lạnh như băng. Chẳng mấy chốc, mồ hôi đã thấm ướt cơ thể. Sa y tuyết trắng dán chặt vào thân thể, hiện ra đường cong quyến rũ.
Sở Diễm nửa đứng ở trước người nàng, ánh mắt lạnh băng di chuyển trên thân thể nàng. Ánh mắt lạnh lùng dần dần bị dục hoả xua tan. Sau đó hắn vươn tay, động tác chậm rãi cởi ra sa y trên người nàng, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực.