Chương 100: Chịu tội thay

Sở Diễm mỉm cười, nhưng cũng không làm khó dễ nàng, chỉ duỗi cánh tay mềm nhẹ ôm nàng vào lòng. “Bổn vương bế nàng về lều lớn nghỉ ngơi. Yên tâm, nếu như nàng không nguyện ý, bổn vương sẽ không cứng rắn làm tới.”


Thiên Dao gật đầu, tuỳ ý hắn ôm nàng về lều. Hắn như thường ngày ôm nàng vào trong ngực, Thiên Dao không buồn ngủ một chút nào.
“Điện hạ tính toán an trí Doãn Hàm Tuyết như thế nào, chẳng lẽ cứ như vậy lạnh nhạt nàng sao?”


“Chẳng thế thì sao? Dao Nhi hy vọng thế nào?” Sở Diễm tà mị cười, cánh tay đặt trên eo nàng càng siết chặt. Hàm Tuyết đã đến, đích xác sẽ tạo nên chút phức tạp. Nàng với Thiên Dao không giống nhau, Thiên Dao ít nhất còn có năng lực tự bảo vệ mình, mà Hàm Tuyết lại là nữ tử tay trói gà không chặt.


“Nàng là nữ nhân của điện hạ, Thiên Dao không nên xen vào.” Nàng khép lại cặp mắt sáng, xoay lưng đi, không tiếp tục mở miệng. Sở Diễm cũng không giận, từ phía sau bò tới, đem nàng ôm vào ngực, thoả mãn khép lại mắt phượng. Chẳng biết từ lúc nào hắn đã hình thành nên thói quen này, chỉ có ôm nàng mới có thể an ổn đi vào giấc ngủ.


——— ———–


Giờ ngọ ngày hôm sau, Mông Cổ Vương tổ chức yến hội chào mừng các tướng lĩnh từ Trung Nguyên xa xôi đến, nâng cốc nói cười. Trên yến hội, nữ tử Mông Cổ vừa múa vừa hát, công chúa Tháp Na toàn thân hoa phục tinh mỹ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, dưới ánh lửa bập bùng càng lộ vẻ quyến rũ. Nàng một bên khiêu vũ, một bên choàng tặng khăn ha-đa* cho chúng tướng sĩ. Khi đi tới bên người Sở Diễm, nguyên nhân là vì thê tử của hắn là A Dao, Tháp Na liền nán lại nhìn hắn lâu một chút. Có thể do rất ít khi nhìn thấy nam tử anh tuấn như vậy, Tháp Na nhất thời ngại ngùng, đôi má ửng đỏ, cúi đầu lui xuống.


available on google playdownload on app store


Mà hành động này trong mắt Mông Cổ Vương lại có ý tứ sâu xa khác, ông cao giọng mà cười, giơ ly rượu trong tay hướng về phía Sở Diễm. “Điện hạ đường xa mà đến, lại vì sự tình ở Mông Cổ ta mà vất vả, bổn vương cùng bộ tộc Mông Cổ cảm kích vô cùng.”


“Mông Cổ Vương khách khí, bộ lạc Mông Cổ đối với Đại Hàn xưng thần, Đại Hàn hoàng triều ta đương nhiên phải bảo hộ.” Sở Diễm cũng giơ ly rượu lên, khách sáo đáp lễ.


Chẳng qua Mông Cổ Vương khách sáo, nhưng là khéo léo dẫn dắt vế sau, ông sang sảng cười, cho gọi công chúa Tháp Na. Tháp Na giống như con chim nhỏ, khoác lên người bộ lông vũ màu sắc rực rỡ, vui vẻ đi tới bên cạnh phụ thân, khoát tay ông. “Phụ vương.” Nàng thanh thuý gọi.


Mông Cổ Vương cười, từ ái vuốt ve đầu nữ nhi, lại nghiêng đầu nhìn về phía Sở Diễm. “Thái tử điện hạ đối với Mông Cổ ta có ân tái tạo, bổn vương không cách nào hồi báo, nữ nhi Tháp Na của ta là viên minh châu chói mắt nhất thảo nguyên chúng ta. Bổn vương nguyện đem hòn ngọc quý này dâng tặng cho thái tử điện hạ. Hy vọng bộ tộc Mông Cổ ta cùng Đại Hàn hoàng triều kết duyên Tần Tấn, hai nước vĩnh viễn hoà bình.”


“Tâm ý Mông Cổ vương bổn vương xin nhận. Bổn vương đã có phi tử, không nghĩ muốn uỷ khuất công chúa Tháp Na.” Sở Diễm mỉm cười, thuận thế đem người Thiên Dao ở bên cạnh kéo vào trong ngực. Ý tứ của hắn tự nhiên là muốn Thiến Dao giải vây, thông minh như nàng, lại như thế nào không hiểu ý tứ của hắn. Mà nàng vẫn cúi đầu, lạnh nhạt trầm mặc, hoàn toàn là bộ dáng của người ngoài cuộc.


Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, ánh mắt rơi vào trên người nàng lộ ra vài phần nguy hiểm.


Mông Cổ Vương đem nữ nhi yêu thương như lễ vật hai tay dâng lên bất quá là chính sách dụ dỗ mà thôi. Tình thế Mông Cổ bây giờ lửa sém lông mày, đại quân Sở Diễm gia nhập, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, liền có thể tháo gỡ tình thế hiện nay của Mông Cổ Vương. Ông chủ động cầu thân cũng chẳng có gì lạ. Nếu như đổi lại là ngày xưa, Sở Diễm xuôi dòng đẩy thuyền, đáp ứng thật cũng chẳng sao. Chỉ là hiện giờ, hắn đã mất đi chút hứng thú kia. Huống chi, không có công chúa Tháp Na dệt hoa trên gấm, hắn cũng có thể nắm bộ lạc Mông Cổ trong lòng bàn tay.


Mông Cổ Vương cũng cười sảng khoái, hơi hơi xua tay. “Lời đã nói ra làm sao có thể thu hồi được, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Tâm ý bổn vương đã quyết, điện hạ không cần từ chối.”
“Phụ vương.” Tháp Na nhút nhát gọi, mi tâm xinh đẹp cơ hồ nhíu chặt lại một chỗ.


Bởi vì Mông Cổ Vương và Sở Diễm nói chuyện với nhau bằng tiếng Mông Cổ, cho nên hai người Sở Dục cùng Vân Kiếm đều mờ mịt, ngược lại Doãn Hàm Tuyết ở sau lưng bọn họ đã đoán được vài phần manh mối. Nàng là nữ nhân, lại là nữ nhân của Sở Diễm, đối với loại sự tình này vô cùng mẫn cảm. Theo biểu tình của Mông Cổ Vương và Sở Diễm, lại thêm công chúa Tháp Na nũng nịu, nàng cơ hồ xác định ý nghĩ trong lòng.


“Nếu Hàm Tuyết đoán không sai, Mông Cổ Vương muốn gả công chúa Tháp Na cho điện hạ.” Nàng trong trẻo mà lạnh lùng mở miệng, bàn tay nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo, đầu ngón tay sớm đâm vào da thịt.


Vương tử A Lang ngồi ở một bên hơi sững sờ, mỉm cười cúi đầu, lời nói ra lại lưu loát tiếng Trung Nguyên. “Không thể tưởng được Vân đại nhân lại có một người hầu thông minh như vậy.”
“Vương tử A Lang quá khen.” Vân Kiếm ngại ngùng chắp tay đáp lễ.
——— ————–


Yến hội vất vả lắm mới kết thúc, Thiên Dao đạm mạc đi về phía lều. Nàng chán ghét những khuôn mặt giả dối này, lại càng không nhẫn tâm nhìn thấy bộ dáng uỷ khuất của công chúa Tháp Na, đau xót cho nàng bị người khác bài bố vận mệnh.


“Thẩm Thiên Dao.” Cổ tay đột nhiên bị người từ sau cầm lấy, ngay sau đó, thân thể ngã vào một khuôn ngực cứng rắn.
Thân thể bị đụng trúng phát đau, mà Thiên Dao chỉ nhẹ chau mày lại, sau đó liền khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ giọng mở miệng. “Điện hạ có việc?”


Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, tay to nâng cằm nàng lên, bức bách nàng đối diện với chính mình. “Thẩm Thiên Dao, đừng có giả bộ với bổn vương, nàng thông tuệ như vậy nhất định đoán ra vừa rồi Mông Cổ Vương cùng bổn vương nói gì. Dao Nhi của bổn vương thật là rộng lượng, lại khẩn trương đem phu quân của chính mình giao cho nữ nhân khác.” Phượng mâu của hắn lạnh lùng nheo lại, ngón tay không dấu vết dùng lực làm đau Thiên Dao, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại quật cường không chảy xuống.


Nàng cười thanh lạnh, dùng tiếng Mông Cổ lưu loát đem từng chữ Mông Cổ Vương vừa nói một lần nữa lặp lại không sót chữ nào.
Ánh mắt Sở Diễm chợt loé lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự lạnh lùng, nhàn nhạt hừ cười. “Hoá ra nàng biết tiếng Mông Cổ.”


Thiên Dao yên lặng, nhìn ánh mắt của hắn, dần dần ngỡ ngàng. “Thiên Dao nói không cần là có thể ngăn cản Tháp Na trở thành nữ nhân của điện hạ sao? Thiên Dao nói không muốn, giữa người và ta có thể không còn người khác sao?” Nàng cười khổ, lệ rốt cuộc vẫn tràn mi, rơi vào trên mu bàn tay sạch sẽ của hắn, mang theo nhiệt độ băng lãnh.


Ánh mắt Sở Diễm càng trầm xuống, yên lặng nhìn nàng thật lâu sau, mới mở miệng lần nữa, giọng điệu cũng đã nhu hoà rất nhiều. “Đi theo bổn vương, Dao Nhi cảm thấy uỷ khuất đúng không?” Hắn ôn nhu đem nàng ôm vào lòng, đầu ngón tay tuỳ ý xuyên qua mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng nói. “Bổn vương sẽ không lấy Tháp Na.”


Thiên Dao tựa đầu trên ngực hắn, lạnh nhạt gật đầu. “Nàng là con diều hâu tự do bay lượn trên thảo nguyên, nếu bẻ gãy cánh, giam cầm trong nhà giam hoàng cung, nàng sẽ ch.ết rất nhanh.”
Sở Diễm nhẹ cười, đầu ngón tay tuỳ ý ma xát khuôn mặt nàng. “Dao Nhi của bổn vương thật là thiện lương.”


Thiên Dao nhíu mi, trong lòng suy nghĩ: Mông Cổ Vương đã ở trước mặt hoàng thân Mông Cổ cùng tướng lãnh Đại Hàn tuyên bố hôn sự, há lại có thể để cho Sở Diễm nói huỷ hôn liền huỷ hôn sao. Nếu là bởi vì vậy mà ảnh hưởng hoà khí của hai nước, ngược lại mất nhiều hơn được.


Thiên Dao ở trong ngực hắn trằn trọc, cơ hồ một đêm không ngủ, mà sáng sớm hôm sau tỉnh lại, tất cả những băn khoăn của nàng cũng không còn là băn khoăn nữa. Bởi vì lúc màn đêm buông xuống đã xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa. Công chúa Tháp Na làm chuyện gian ɖâʍ ngay trong lều của mình.


Lúc đám người Sở Diễm, Thiên Dao đi tới, lều trại của công chúa Tháp Na đã bị trọng binh canh giữ. Mông Cổ Vương vẫn chưa đi vào, sắc mặt dị thường khó coi, Vương phi đứng ở bên cạnh ông, không ngừng lau nước mắt.


Mấy người dừng bước, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, trong lòng biết tình hình lúc này bọn họ không thích hợp đi vào. Sắc mặt Thiên Dao u trầm, mới vừa muốn tiến lên liền bị Vân Kiếm kéo cánh tay lại, hắn lắc đầu với nàng. Thiên Dao lại không nghe khuyên bảo, hất tay của Vân Kiếm đang chế trụ mình ra. Vân Kiếm muốn tiến lên, lại bị ánh mắt của Sở Diễm ngăn cản.


Thiên Dao đi tới trước lều, thi lễ với Mông Cổ Vương cùng Vương phi, sau đó, xốc cửa lều lên đi vào bên trong. Phía sau truyền đến tiếng hừ lạnh của Doãn Hàm Tuyết. “Quả thật không nhìn ra, Thẩm trắc phi lại là người thích xem náo nhiệt.”


Bên trong lều giống như ch.ết lặng, công chúa Tháp Na tựa vào trên giường, tóc tai hỗn độn, y phục nhăn nheo, như một cái tượng gỗ, chỉ có nước mắt không tiếng động lặng lẽ chảy xuống. Hai thị nữ phủ phục ở dưới đất, thân thể đều run nhè nhẹ. Vương tử A Lang ngồi ở bên giường nàng, cúi đầu, cũng ấp úng không nói. Chỉ có bàn tay hắn nắm chặt mới có thể nhìn ra sự phẫn hận cùng lửa giận của hắn.


Thiên Dao đờ đẫn nhẹ nhàng đi tới bên giường, nửa ngồi bên người Tháp Na, tay vuốt ve bàn tay nhỏ lạnh băng của nàng, đầu ngón tay không dấu vết đặt vào bên trong cổ tay nàng. Ánh mắt Tháp Na rốt cuộc có vài tia tiêu cự, trong mắt nàng, Thiên Dao thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình.


“Không phải chàng, thật sự không phải chàng. Ta làm sao có thể nhận sai người? Ta thật hận, thật hận bản thân ta…” Tháp Na nhỏ nhẹ nỉ non, mỗi tiếng lại càng yếu ớt hơn, cho đến khi lâm vào hôn mê.


Thiên Dao yên lặng đứng dậy, đôi mắt đã ẩm ướt, nàng nghĩ nàng có thể hiểu nỗi bi thương của Tháp Na. Trong cơ thể Tháp Na còn sót lại hợp hoan tán, một khắc kia nàng là bị mê hoặc, nam nhân trong mắt nàng là người trong lòng nàng, khi dược lực thối lui, tỉnh mộng, hiện thực lại vô tình xé rách tâm nàng… Là ai? Mà lại có thể tàn nhẫn như vậy.


Mông Cổ Vương giận dữ, thề phải tìm cho ra thủ phạm, đem hắn băm thây vạn đoạn. Sau đó, ba ngày sau, kỵ binh Mông Cổ tại vùng ngoại ô phát hiện thi thể hung thủ, độc phát bỏ mình. Cực kỳ hiển nhiên là bị người giết người diệt khẩu. Mọi người trong lòng đều rõ, chuyện công chúa Tháp Na thất thân cùng chuyện hứa hôn kia không thoát khỏi can hệ, trong lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thiên Dao, chỉ là, đau khổ vì không có chứng cớ. Mà trên đời này lưới trời thưa mà khó thoát, người Mông Cổ cũng không phải là đồ ngốc, nếu tiếp tục truy cứu nhất định sẽ tìm được dấu vết còn sót lại.


Chú thích
*Khăn ha-đa: là loại khăn được dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.






Truyện liên quan