Chương 86

Lưu Xuân Hầu phát nghẹn, sau đó cười ha ha: "Vương phi phong hoa như vậy, cũng khó trách Vương gia chướng mắt những dung chi tục phấn." Nói rồi vẫy vẫy tay, cho hai nam đồng đang hoảng sợ đi xuống.


"Ăn nhiều sơn trân hải vị, cũng nên đổi cháo trắng rau xào thanh đạm mà." Cừ Nghĩa bá ngồi một bên nháy mắt nói: "E là Vương gia không gặp được tâm ý chân chính, ta nghe nói gần đây Phất Lục Các có tuyệt sắc đầu bảng tới, mới mười tám tuổi, nõn nà tựa nước. Còn có giọng nói hay, không bằng gọi y đến hát một khúc trợ hứng cho Vương gia?"


Tiêu Chỉ Qua có chút không kiên nhẫn mà "hừ" một tiếng, không nhẹ không nặng đặt chén rượu lên bàn: "Lưu Xuân Hầu mời bổn vương tới uống rượu, không nói muốn tìm chuyện vui. Phu nhân nhà các ngươi không thèm để ý thì không sao, Vương phi của ta rất hay ghen, để y biết trong lòng sẽ khó chịu, bổn vương phải đến thư phòng ngủ mấy ngày, các ngươi chớ có hại bổn vương."


Nam tử sợ vợ, phu cương không vượng, không phải lời dễ nghe, nhưng hắn nói rất tự nhiên, không chỉ không cảm thấy mất mặt, trái lại còn có một tia đắc ý.


Nhất thời các vị đại nhân không biết nên nói tiếp thế nào, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám trêu ghẹo Bắc Chiến Vương vậy mà sợ vợ. Trao đổi ánh mắt, ăn ý mà vẫy lui mỹ nhân hầu hạ, khó được đứng đắn mà uống rượu.


Lúc này là Lưu Xuân Hầu làm chủ, tất nhiên không để tình cảnh lạnh xuống, cười gượng hai tiếng nịnh nọt: "Tình cảm của Vương gia và Vương phi thật khăng khít."


available on google playdownload on app store


Ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ Bắc Chiến Vương phi thế mà dễ ghen như thế, Bắc Chiến Vương hung danh hiển hách cũng phải kiêng kị, vậy hơn phân nửa là tính tình của Vương phi không tốt như bề ngoài.


"Đó là tất nhiên." Nào biết Tiêu Chỉ Qua lại xem lời nịnh nọt kia là thật, cẩn thận gật đầu, đắc ý nói: "Lúc trước chiến sự Nhạn Châu gấp gáp, lương thảo khô kiệt, là Vương phi gom góp lương thảo xin lệnh phụ hoàng, chở lương thảo đến Nhạn Châu giải nguy cơ. Tình ý như thế, dĩ nhiên bổn vương phải trân trọng."


"Trong nhà nhiều cơ thiếp thì sao? Người họ nhìn trúng không phải ngươi, hoặc vinh hoa phú quý, hoặc quyền thế địa vị, nếu một ngày nào đó không có những vật bên ngoài này, những người này còn nhẹ nhàng tươi cười chào đón sao?"


Tiêu Chỉ Qua nhìn sắc mặt những người đang ngồi, cười nhạo nói: "Hoa trên gấm dễ đến, than trong tuyết khó cầu. Dễ dàng cùng phú quý, cùng hoạn nạn khó khăn. Vương phi và bổn vương mưa gió cùng thuyền, một đường làm bạn. Sao bổn vương sẽ vì hưởng lạc nhất thời tổn thương lòng y?"


Thấy mọi người lộ vẻ ngượng ngùng, Tiêu Chỉ Qua ngừng lại, bưng chén rượu nói: "Hồi kinh chưa đến một tháng, trong kinh đã đồn đãi bốn phía. Vương phi lười để ý, bổn vương lại nghe chói tai, chỉ là không tìm được những kẻ nói linh tinh kia xả giận, chỉ có thể tới uống rượu giải buồn."


Ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén, cười như không cười nói: "Chư vị đại nhân đều là người thông minh, sẽ không làm mấy chuyện tặng nữ nhi cầu vinh ngu dốt đâu nhỉ?"


Trong lòng mọi người "lộp bộp" một cái, rốt cuộc hiểu vì sao Bắc Chiến Vương lại đồng ý lời mời của Lưu Xuân Hầu. Uống rượu là giả, mượn cơ hội châm biếm mới là thật. Trong bọn họ, có ai dám nói mình chưa từng có suy nghĩ tặng người vào vương phủ?


Chỉ là hiện giờ Bắc Chiến Vương nói rõ ràng như thế, bọn họ còn tiếp cận, không phải kết thiện, mà là kết thù. Lập tức chỉ có thể rối rít ngừng tâm tư, nặn nụ cười nói: "Đó là đương nhiên. Tình cảm của Vương gia Vương phi kiến cố như vàng, tặng người vào phủ, không phải hành vi tiểu nhân sao?"


Mọi người nâng chén cung kính: "Bọn ta tuyệt không làm chuyện tiểu nhân như vậy!"
Tiêu Chỉ Qua được kính rượu, gương mặt lãnh ngạnh cũng hòa hoãn xuống: "Như vậy rất tốt."


Đánh tỉnh những người này xong, Tiêu Chỉ Qua không kiên nhẫn xã giao nữa, đứng dậy rời chỗ, thần sắc vẫn nhàn nhạt, nhưng nhìn kỹ, có thể nhìn ra một hai phần thoải mái: "Hôm nay đáp ứng Vương phi sẽ mang điểm tâm của Tam Vị Trai về, bổn vương đi trước một bước."


Mọi người đứng dậy tiễn hắn, chờ hắn đi rồi, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Lưu Xuân Hầu thở hổn hển một lúc lâu, oán hận nói: "Lời đồn thất sủng này là ai truyền? Ta thấy Vương gia hận không thể nâng người trong tay, đâu giống thất sủng?" Sớm biết Bắc Chiến Vương xem Vương phi như đôi mắt, bọn họ sẽ không đến mức đi tìm mất mặt.


Cừ Nghĩa Bá "haiz" một tiếng, hạ giọng nói: "Ta nghe nói, là trong cung truyền ra?"
Ông vừa nói vậy, mọi người không biết nói cái gì nữa. Hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, Lưu Xuân Hầu dẫn đầu nói: "Hôm nay giải tán đi, coi như ta có lỗi với các vị, lần tới ta lại làm chủ mời các ngươi tới uống rượu."


Đoàn người liền ai về nhà nấy, sau khi trở về tất sẽ phải dặn dò nội quyến, nếu sau này gặp phải Bắc Chiến Vương phi, tuyệt đối không được trễ nải coi khinh. Bắc Chiến Vương có đích tử đích nữ thì sao? Không phải nuôi dưới gối Vương phi hả? Địa vị của người ta vẫn vững chắc đấy!
***


Tiêu Chỉ Qua rời Vọng Tiên Lâu, đi vòng đến Tam Vị Trai. An Trường Khanh thích điểm tâm của Tam Vị Trai nhất, ở Nhạn Châu không ăn được. Trở về Nghiệp Kinh lại vì chuyện rắc rối không tiện ra cửa, hôm qua vẫn ở trong phủ nhắc mãi. Tiêu Chỉ Qua nghe thấy liền ghi tạc trong lòng, hôm nay đặc biệt đi mua.


Chưởng quầy Tam Vị Trai thấy hắn liền sáng mắt, sợ hãi trước đây đều quên sạch, dào dạt nhiệt tình đón hắn vào nội đường ngồi: "Vương gia hiếm khi đến, tới mua điểm tâm của Vương phi sao? Vẫn là mấy điểm lúc trước?"


Tiêu Chỉ Qua gật đầu: "Vương phi thích đều gói một phần. Còn có điểm tâm mới cũng gói một phần."
Miệng chưởng quầy đều sắp toét đến mang tai, xoa tay cười nói: "Đã cho người đi gói. Ngài ngồi đợi một lát."


Ngồi chốc lát, tiểu nhị liền nâng hai bao đồ ăn tới. Chưởng quầy nhận lấy tự mình đưa cho Tiêu Chỉ Qua, biết mỗi lần hắn đều cho bạc, liền nói: "Dưới bao này là điểm tâm trước đây Vương phi thường ăn. Còn bên trên đều là vị mới. Vương phi là khách quen, một bao này là chúng ta hiếu kính. Nếu Vương phi thích, lại sai người tới nói, ta tự mình đưa đến phủ."


Chưởng quầy thân thiện Tiêu Chỉ Qua cũng không ác cảm, nhận đồ ăn tính tiền, liền xoay người ra ngoài.
Vui cười hớn hở mà tiễn hắn ra cửa, chưởng quầy mới dặn dò tiểu nhị: "Mau đi, nói với nhà bếp một tiếng, làm nhiều điểm tâm mới kia một chút, trận này lại bận rộn rồi."


Đương nhiên Tiêu Chỉ Qua không biết chưởng quầy Tam Vị Trai xem An Trường Khanh thành cây rụng tiền, nhưng phàm là điểm tâm An Trường Khanh từng mua, bá tánh đều muốn mua theo nếm thử hương vị, căn bản không lo buôn bán.


Hắn cầm bao đồ ăn lên ngựa, đi được nửa đường, thấy có bán kẹo đậu phộng, lại mua một bao kẹo rồi về.
Trong vương phủ, An Trường Khanh ở sương phòng bên cạnh chơi đùa với hai đứa nhỏ.


Hiện tại hai đứa nhỏ hơn bốn tháng, nhũ mẫu đủ sữa, nuôi đến trắng trẻo mập mạp. Ngũ quan non nớt cũng càng thêm đẹp đẽ đáng yêu. Trước mắt ăn no bụng, được đặt trên thảm nhung dày mềm chơi với An Trường Khanh.


Giống trẻ con hơn bốn tháng chỉ có thể vẫy vẫy tay, nhưng hai huynh muội lớn nhanh, sức lực cũng không nhỏ, lúc này đã có thể giữ lấy cánh tay người lớn ngồi chốc lát. Đặc biệt là muội muội Tiêu An Châu, chắc nịch hơn ca ca nhiều, lúc An Trường Khanh chơi với ca ca, cô bé đều phải thở hổn hển mà lăn qua đè trên người Tiêu An Hoành, một bộ dáng tiểu bá vương.


Tiêu An Hoành rất an tĩnh, cũng không thích nhúc nhích. Một đôi đen to lanh lợi nhìn loạn khắp nơi, mỗi lần An Trường Khanh nói với mình, cậu bé đều sẽ mở to hai mắt nghe, giống như có thể nghe hiểu.
Ngay cả nhũ mẫu cũng thường cảm khái với An Trường Khanh, nói tiểu thế tử thật hiểu chuyện.


Lúc Tiêu Chỉ Qua tìm đến, liền nghe An Trường Khanh vững vàng nói: "Châu Nhi, xuống dưới."
Tiêu An Châu phồng má kêu: "A! A!"


"Lại đang làm cái gì?" Tiêu Chỉ Qua đẩy cửa đi vào, lại thấy tiểu nữ nhi đang cong mông đè đại nhi tử. An Trường Khanh ở một bên xụ mặt muốn giảng đạo lý với cô bé, không cho cô bé ức hϊế͙p͙ ca ca.


Cũng không biết Tiêu An Châu có nghe hiểu không, liên tiếp "A a". An Trường Khanh nói một từ, cô bé "a" một tiếng, hai cha con cứ cha một câu con một tiếng, không khác cãi nhau.
"Lại chọc cha con tức giận" Một tay bế con gái lên, Tiêu Chỉ Qua ước chừng trọng lượng, cười nói: "Lại nặng hơn rồi."


Tiêu An Châu quơ cánh tay thịt, nắm lấy tóc hắn dùng sức lôi.
Tiêu Chỉ Qua đau đến "Ss" một tiếng, hơi nhíu mày: "Sức lực cũng lớn, sau này là hạt giống tập võ tốt, giống ta!"


"Ngài cứ nuông chiều đi, sợ sau nay là tiểu bá vương." An Trường Khanh bế đại nhi tử, thấy cậu bé bị muội muội đè nửa ngày, cũng không khóc, còn đang cười khanh khách, không nhịn được cũng cười theo: "Con cũng nuông chiều."


Tiêu Chỉ Qua cũng bế đại nhi tử từ trong lòng y, mỗi tay ôm mỗi đứa vào lòng, thuần thục động cánh tay chơi với chúng.
"Hôm nay đến Tam Vị Trai mua điểm tâm, bảo hạ nhân đưa đến đây?"
An Trường Khanh lắc đầu, chống cằm nhìn phụ tử ba người cười: "Đợi lát rồi ăn."


Y nói như vậy, Tiêu Chỉ Qua không nói nữa. Hai người chơi đùa với hài tử một hồi lâu, chờ hai huynh muội chơi mệt ngủ rồi, mới lặng lẽ đi ra. An Trường Khanh giãn gân cốt, nói thầm: "Lúc nhỏ đã mệt mỏi như vậy, lớn lên không biết thế nào?"


Tiêu Chỉ Qua ấn y ngồi xuống ghế, lực độ vừa phải xoa bóp vai y, nụ cười ở khóe miệng trước sau không nhạt: "Lớn nên hiểu chuyện. Đến lúc đó đọc sách tập viết, cưỡi ngựa bắn tên...... Tự nhiên có phu tử đi đối phó."


An Trường Khanh nghĩ cũng phải, tức khắc thư thái, đùa giỡn cười nói: "Vậy cũng chỉ mệt mỏi mấy năm."
Hai người nói chốc lát, Tiêu Chỉ Qua đã kêu người bày điểm tâm lên. Xác thực An Trường Khanh có chút nhớ điểm tâm của Tam Vị Trai, híp mắt ăn đến thỏa mãn.
"Sao hôm nay lại đến Tam Vị Trai?"


"Tối qua ngươi nói, ta tiện đường đi." Tiêu Chỉ Qua đáp một câu, lại kể chuyện ở tửu lâu hôm nay cho y nghe.
An Trường Khanh nghe hết sức vui mừng: "Người khác mời ngài uống rượu, ngài còn muốn đổi phương pháp tổn thương người ta. Về sau Lưu Xuân Hầu sẽ phải tránh ngài mất."


"Bọn họ bảo gia trạch ta không yên, ta vẫn phải đáp lễ một phen." Tiêu Chỉ Qua đúng lý hợp tình nói.
"Chỗ nào gia trạch không yên?" An Trường Khanh tức giận nhìn hắn.


Bắc Chiến Vương nghiêm túc trầm ngâm một phen, biết nghe lời phải mà sửa: "Gia trạch không yên xác thật không quá thỏa đáng, hẳn là chuyện phòng the không hài hòa mới đúng. Nên để bọn hắn cũng nếm thử tư vị trong đó."
An Trường Khanh: "......"
Tác giả có lời muốn nói:


Túng Túng: Đêm nay Nhạ Nhạ không có lý do gì cự tuyệt ta (mừng thầm)







Truyện liên quan