Chương 68: Nghe ngươi

Những ngày kế tiếp, ngày nào Lệ Tiêu cũng vào cung. Hoành Nhân Hoàng đế đã mệt mỏi đến độ không thể thượng triều tiếp, bảo Lệ Tiêu thay mình xử lý quốc sự. Mặc dù không nói rõ, mà tất cả mọi người đều biết, đế vương đời tiếp theo đã không nghi ngờ gì là Lệ Tiêu.


Sau khi hạ triều, Lệ Tiêu sẽ vào Dưỡng Tâm điện. Không chỉ là hắn, còn có đệ muội của hắn, Tống Tụng cũng thỉnh thoảng vào, mà thường xuyên bọn họ vẫn cười cười nói nói, Hoành Nhân Hoàng đế thì lại lặng yên không một tiếng động.


Mỗi khi vào lúc này, tất cả sẽ yên tĩnh lại, chờ Đậu công công nói cho bọn họ biết: "Bệ hạ chỉ là đang ngủ."
Ngày hôm đó, Tống Tụng trước sau như một tới, y cầm y phục của hài tử theo. Thái y nói cho y biết, nếu như có thể cho hắn một ít hi vọng, có lẽ có thể gắng gượng thêm một quãng thời gian.


Y vào trong điện, thỉnh an hàn huyên mấy câu với Hoành Nhân Hoàng đế. Hoành Nhân Hoàng đế hỏi một câu: "Tiêu nhi đâu?"
Tống Tụng nói: "Ngài bảo hắn xử lí chuyện, lúc này vẫn chưa hạ triều."
Lệ Dương hỏi: "Cần gọi hắn về không?"


"Quốc sự trọng yếu." giọng hắn nhẹ như muỗi ruồi, chỉ có ngồi gần mới nghe rõ.


Hắn bây giờ nói chuyện giống như phải dùng hết sức lực toàn thân, mọi người tự giác hầu ở cạnh, không quấy rầy hắn. Tống Tụng cũng ngồi bên giường hắn. Công chúa đã xuất giá yêu thích không buông tay tiểu y phục của y: "Đây là Cẩm y phường làm hả?"
"Đúng vậy."


available on google playdownload on app store


"Hình thêu này tinh xảo quá, ngươi tự vẽ hả?"
Tống Tụng lại cười nói: "Vì rảnh rỗi thôi."


Mấy phụ nhân lần lượt từng người cầm lên, vừa khen, vừa nói chuyện hình thêu. Qua một lát, Tống Tụng nhìn sang, phát hiện Hoành Nhân Hoàng đế yên lặng ngồi ở đó. Y ngồi gần, phát hiện áo hắn ướt nhẹp, nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng đổi xiêm y đi, y phục này tại sao lại mồ hôi ẩm ướt rồi?"


"Lại đổ mồ hôi?" Nhị công chúa vội vàng đến gần, lo lắng gọi: "Phụ hoàng?"


Hoành Nhân Hoàng đế khẽ gật đầu, Đậu công công kéo màn, Lệ Dương tự mình đi vào giúp hắn đổi xiêm y sạch sẽ. Hai ngày này hắn hay đổ mồ hôi, thái y cũng không thể làm gì, chỉ có thể ướt rồi đổi lại, mặc sạch sẽ Hoàng đế mới gặp mặt người khác. Các nhi nữ lần thứ hai ngồi vây quanh hắn. Lệ Dương ngồi ở bên người hắn nắm tay hắn, nói: "Đại hoàng huynh sắp trở lại."


Bọn họ đều hiểu ngầm không nói chuyện lúc trước, như là chưa từng xảy ra.
Hoành Nhân Hoàng đế gật đầu, tiếng như muỗi ruồi, cơ hồ nghe không rõ ràng.
Lệ Dương kề sát vào hắn, miễn cưỡng nghe được một câu: "Đừng hận ca ca ngươi."


Giọng hắn thực sự quá nhỏ, người xung quanh không nghe được, Lệ Dương đáp một tiếng.
Trước mặt Hoành Nhân Hoàng đế là tiểu y phục làm cho hài tử, ngón tay cái nhẹ nhàng xẹt qua, sau đó cầm bất động.
Lệ Dương mẫn cảm chú ý tới cảnh này, gọi một tiếng: "Phụ hoàng?"


Hắn gọi liền hai tiếng, Đậu công công vội vã tiến lên, đỡ Hoành Nhân Hoàng xuống, nói: "Bệ hạ?"
Hắn do dự, chậm rãi vươn tay ra, muốn thăm dò hô hấp của đối phương.
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng động vọng vào, Lệ Thư nói: "Đại hoàng huynh hạ triều về rồi!"


Lệ Tiêu làm trưởng tử, đến gần, người xung quanh lập tức nhường chỗ ra. Hắn đi tới, tay đặt lên tay Hoành Nhân Hoàng đế, nói: "Nhi thần hạ triều rồi."
Bàn tay Hoành Nhân Hoàng đế lạnh lẽo, thế nhưng, vào đúng lúc này, lại nhẹ nhàng cầm tay Lệ Tiêu.
Lệ Tiêu nói: "Phụ hoàng?"


Cuối cùng hắn không còn nói chuyện nữa.
Lệ Tiêu yên tĩnh ngồi yên ở đó, nhìn nếp nhăn trên mặt hắn giãn ra, sắc mặt hắn giờ cũng đã khô vàng, hắn chậm rãi cũng cầm tay Hoành Nhân: "Kiếp sau gặp."


Lời này vừa nói ra, đám người trong phòng dồn dập quỳ xuống. Lệ Dương rơi nước mắt như mưa: "Phụ hoàng ——!"
Đậu công công ở bên cạnh nhắc nhở: "Chú ý đừng rơi nước mắt trên người hắn, đứng xa một chút khóc, đừng để cho hắn đi không an lòng."


Lệ Tiêu rời khỏi giường, sau đó quỳ xuống.
Trong tẩm cung Thái hậu, Thái Hậu từ lúc Hoành Nhân Hoàng đế bệnh nặng vẫn ở Phật đường, phía sau truyền đến tiếng vang, nhũ mẫu thiếp thân vội vã chạy vào, ngón tay gảy Phật châu dừng lại, nghe nàng bi thống nói: "Bệ hạ đi rồi!"


Từ Dưỡng Tâm điện, nô tài, thị vệ, cung nữ, dồn dập quỳ một mảnh, chuông báo tang vang lên, cả nước tiếc thương.


Ngày đưa Hoành Nhân Hoàng đế đến hoàng lăng, trời cao mây nhạt, nắng vàng chói mắt, nghi thức chôn cất của hoàng thất quá phức tạp. Tống Tụng vốn có thai nên không vào hoàng lăng, y ngồi trong xe ngựa bên ngoài, nhìn xa xa, bỗng nhiên nghĩ tới Tần Hoàng hậu đã từng phong quang vô hạn.


Lúc nàng ch.ết đã bị bỏ vị trí Hoàng hậu, không có tư cách táng vào hoàng lăng. Cuối cùng chân chính được táng vào hoàng lăng, hầu hạ bên người Hoành Nhân Hoàng đế, vẫn chỉ có Triệu Hoàng hậu.
Nghe đâu, bi văn của nàng, cũng là Hoành Nhân Hoàng đế tự tay khắc.


Bọn họ đưa đội nghi trượng(*) đến, lại đưa đội nghi trượng về. Trên đường Tống Tụng và Lệ Tiêu phân biệt một người về Vương phủ, một người đến hoàng cung.
(Giống như đội bảo vệ các nguyên thủ quốc gia ngày nay, hoặc đội tham gia vào nghi lễ quốc gia)


Chiếu thư kế vị đã chiêu cáo thiên hạ, tuy rằng vẫn chưa chính thức đăng cơ, cũng vẫn chưa chính thức mặc long bào, mà nam nhân kia đã thành chủ thiên hạ.


Tống Tụng ở trong xe ngựa nhìn xe của Lệ Tiêu. Y không nhìn thấy Lệ Tiêu, cũng không biết Lệ Tiêu đang nghĩ gì. Nhưng bởi vì Hoành Nhân Hoàng đế qua đời, Lệ Tiêu vừa phải chuẩn bị tang lễ, vừa phải vội vàng quốc sự, vừa phải phối hợp Lễ bộ chuẩn bị đại điển đăng cơ, mấy ngày nay y cũng không nói chuyện với Lệ Tiêu nhiều.


Tống Tụng có một loại cảm giác khoảng cách của hai người bị kéo xa.


Y hạ màn xe xuống, thở dài, về Vương phủ là nằm xuống, chỉ là nằm xuống, lại vẫn chưa ngủ. Y có chút mờ mịt, nghĩ Lệ Tiêu có phải là đã quên y rồi hay không. Dù sao dựa theo quy củ, sau đại điển đăng cơ là tuyển tú để bảo đảm huyết thống hoàng thất.


Y khó tránh khỏi nghĩ tới Hoành Nhân Hoàng đế và Triệu Hoàng hậu, tuy rằng năm đó luôn miệng nói chỉ có Triệu Hoàng hậu, nhưng hắn đến cùng vẫn chạm vào những nữ nhân khác, không chỉ là Tần Thanh Hà, còn có mẫu phi của Lệ Thanh, mẫu phi của Lệ Thư, bao gồm cả mẫu phi của Lệ Vân...


Tống Tụng đột nhiên lắc đầu, phồng hai má cuốn chăn lên vùi ở trong.
Y nghĩ ta đây là thế nào chứ? Còn chưa lên Hoàng hậu đã bắt đầu muốn độc chiếm Hoàng đế, như vậy không được, không được.
Y ép mình mau ngủ, lại chợt nghe bên ngoài vang lên âm thanh: "Bệ hạ."


Bệ hạ trước đây là Hoành Nhân, bệ hạ hiện tại, là Lệ Tiêu.
Lỗ tai Tống Tụng lập tức dựng lên, nghe nam nhân trầm thấp mở miệng: "Hắn đã ngủ chưa?"
Giọng nói kia có chút khàn, chắc là mấy ngày liên tiếp gấp rút bận rộn, một giọng khác nói: "Vương phi đã ngủ từ sớm."


Lệ Tiêu là bệ hạ, y vẫn là Vương phi, quá kỳ quái.
Tống Tụng mới nghĩ xong, lại nghe Lệ Tiêu nhắc nhở: "Ngày sau phải gọi là Hoàng hậu."
Giọng nói kia vội vàng đáp: "Vâng."
"Chuẩn bị nước, trẫm muốn tắm rửa."


Tống Tụng bởi vì hắn sửa miệng mà vui vẻ, nghe hắn muốn tắm rửa lại cảm thấy thất vọng, tắm rửa còn phải thật lâu mới có thể qua đây nói chuyện với y.


Y rầu rĩ chỉ trích trong lòng, tiếng bước chân lại nhẹ nhàng vang lên. Tống Tụng lập tức nhắm mắt lại, bên tai vang lên âm thanh loạt xoạt, có hơi thở dần dần phun lên hai má y. Lệ Tiêu hôn y một cái: "Ngủ thật?"
Tống Tụng vờ không nghe thấy.


Một tiếng cười khẽ, màn giường bị kéo lên, tiếng bước chân của nam nhân đã đi xa.


Tống Tụng nâng tay sờ sờ chỗ bị hôn trên mặt, tâm tư như oán phụ vừa nãy thoáng qua biến mất không còn tăm tích. Y kiên trì mười phần đợi ước chừng nửa nén hương, nam nhân người đầy mùi xà phòng nhàn nhạt, nằm phía sau y.
Cánh tay đưa qua hông, dùng sức ôm y trong ngực.


Cổ Tống Tụng bị tiếng hít thở kia nhẹ nhàng quét qua, không kiềm chế được, ra vẻ vừa mới tỉnh ngủ dụi dụi mắt, quay lại hừ hừ nói: "Điện... Bệ hạ về rồi."
"Ngươi mới biết?"


Tống Tụng nửa trợn tròn mắt nhìn hắn. Hai tay Lệ Tiêu siết lại, hôn lên môi y. Nụ hôn này ôn nhu lại trắng trợn không kiêng dè, Tống Tụng bị hôn đến độ thở hồng hộc, giờ mới xác định Lệ Tiêu vẫn là Lệ Tiêu, không vì lên làm Hoàng đế cũng không cần y.


Trái tim y mềm mại, lại vẫn oán: "Khoảng thời gian này ngươi bận thế."
"Tụng nhi phải thông cảm cho trẫm."
Có lẽ là bởi vì sớm quen trong mơ, thay đổi này ngược lại hắn thuận miệng vô cùng. Tống Tụng lấy đầu cọ cọ hắn, nói: "Sao hôm nay ngươi về ngủ thế?"
"Về sắp xếp một chuyện."
"Chuyện gì?"


"Chuẩn bị ngày mai chuyển đến hoàng cung, ngươi cũng đi."
Tống Tụng sửng sốt, nói: "Chút chuyện nhỏ này ngươi giao cho ta làm là được rồi, hà tất tự mình..."


"Chuyện trong nhà, không phải chuyện nhỏ." Lệ Tiêu bóp hai má mềm mại của y, nói: "Hai ngày này không có thời gian nói chuyện với Tụng nhi, hôm nay ngươi nhìn trẫm, còn suýt nữa khóc lên."
Mặt Tống Tụng đỏ lên: "Ai... Ta mới không để ý cái này."
"Vậy ngươi u oán cái gì?"


"Ai u oán?" Tống Tụng một mặt căm tức, giấu đầu hở đuôi: "Ta mới không bởi vì ngươi sắp có hậu cung mà u oán!"
"Ngươi quả nhiên nghĩ như vậy." Lệ Tiêu cầm lấy tay y lại hôn một cái, nói: "Dù thật sự có hậu cung, cũng nhất định là Tụng nhi lớn nhất. Nào, không được ăn dấm."


"Ta không..." Tống Tụng không nhịn được giận, nhưng bởi vì thân phận của Lệ Tiêu, cơn giận của y cũng không rõ ràng: "Ai muốn làm lão đại của hậu cung ngươi."
"Vậy ngươi muốn làm lão tiểu?"
Tống Tụng lập tức nhìn hắn, ánh mắt tuôn ra bất mãn.


Lệ Tiêu lại không dỗ y nữa, hắn nói: "Ngươi có phải là có chuyện muốn nói không?"
Tống Tụng rũ lông mi, nói: "Nào có."


"Thế thật sự muốn làm tiểu phi tử?" Lệ Tiêu cố ý nói: "Vậy xem ra trẫm phải tìm thêm Hoàng hậu mới được, chí của Tụng nhi không ở đây, vậy hậu cung chẳng phải là không người quản lý hay sao?"


Tống Tụng không lên tiếng, chỉ là miệng chậm rãi méo xẹp: "Mắc mớ gì đến ta, ngươi đã là bệ hạ, muốn ai làm lão đại thì người đó làm lão đại, ta có tư cách gì xen vào?"


Lệ Tiêu ngắm nhìn lông mi y ướt nhẹp, chậm rãi giơ tay, chọt mặt y một cái, cảm giác mềm mại rất tốt, lại ngoan ngoãn như y, nhẫn nhục chịu đựng dễ tính.


Rõ ràng lúc đối phó người ngoài thì như con nhím, nhưng đến trong ngực của hắn, lại chợt bỗng nhiên biến thành tiểu mì vắt, như là đang mê hoặc người xoa dẹt vê tròn.
Lệ Tiêu bỗng nhiên nhịn không được bật cười.
Tống Tụng giương mắt nhìn hắn, lại rầu rĩ rụt cổ lại.


Kỳ thực y có chút hiểu Lệ Tiêu không thích tư thái y quá thấp, y tựa hồ cảm thấy mình không khóc lóc om sòm theo lời hắn, coi trời bằng vung, là không đủ yêu hắn. Kỳ thực vừa vặn tương phản, Tống Tụng đối với người ngoài như vậy, là vì y không để ý cái nhìn của người ngoài. Y quá quan tâm Lệ Tiêu, cho nên mới không nhịn được hạ thấp tư thái của mình, thậm chí không dám nói quá nặng lời.


Lệ Tiêu nhẹ giọng nói: "Thật sự là đáng thương quá."
Ngữ điệu tựa hồ chất chứa cưng chiều, Tống Tụng chỉ ủy khuất: "Ta mới không đáng thương."
"Đồ đáng thương nói câu thật lòng cũng không dám, còn như vậy nữa trẫm cũng không muốn thương."
"Ta..."


"Hỏi lại một lần cuối cùng, ngươi đến cùng muốn làm lão đại, hay là lão tiểu?"
"..." Thần sắc hắn lạnh lùng, ánh mắt làm người nhìn không thấu. Tống Tụng nhìn hắn một chốc, chớp vành mắt đỏ, lấy dũng khí nói: "Ta muốn làm duy nhất."
Lệ Tiêu nhìn y một lúc.


Tống Tụng rũ đầu xuống, ngón tay nắm chặt y phục của hắn, hô hấp lại gấp rút, mãi đến tận khi Lệ Tiêu dán sát vào hôn y, nhẫn nhịn kìm chế, tựa hồ đang đè nén tình cảm không chỗ phát tiết, lại không mất ôn nhu: "Nghe theo Tụng nhi."
"Chỉ cần ngươi chịu mở miệng, việc gì trẫm cũng nghe ngươi."






Truyện liên quan