Chương 28-2: Tiền trần như mộng (2)

Mặc dù không có bất kỳ chỗ dựa nhưng vì hắn là con tin nên vẫn có cơ hội vào thái học phủ học tập, Trang Điển Nho chính là tiên sinh phụ trách việc dạy học vào thời điểm ấy.


Trang Thanh Hạ lúc này chỉ vừa mới tròn sáu tuổi, dung mạo trẻ con ngây thơ pha lẫn với nụ cười ấm áp tạo nên nét đẹp lung linh thánh khiết.


Vì không còn mẫu thân nên nàng thường xuyên mang dáng vẻ thư đồng đi theo Trang Điển Nho đến học đường, lúc các Hoàng Tử nước Tề học tập thì nàng liền ngồi trên bậc cửa sổ phía sau phòng học chờ phụ thân mình dạy xong.


Hắn vẫn còn nhớ rõ bậc cửa sổ đó rất cao cơ hồ bằng nửa người Thanh Hạ, nàng phải nỗ lực huy động cả tay lẫn chân hồi lâu mới có yên vị ngồi lên trên.


Chỗ ngồi của con tin căn bản không được ở phía trên, Hoàng Tử Tề Quốc thì vốn rất đông nên bản thân hắn chỉ có thể ngồi ở chiếc bàn cuối phòng nhìn những cái gáy và mũ miện của bọn chúng đến sững sờ.
”A?! Huynh làm sao vậy?!”


Đến hôm nay Sở Ly vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu hắn và Thanh Hạ nói chuyện với nhau. Ngày hôm đó ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi khắp hoàng cung Đại Tề, ve sầu cất tiếng kêu râm ran làm cho con người ta có cảm giác phiền chán đến phát điên.


available on google playdownload on app store


Một mình hắn mang toàn thân y phục rách nát dính đầy máu tươi loang lỗ lửng thửng đi trên hành lang vắng vẻ, nước mắt nước mũi tuôn chảy lem luốc trên khuôn mặt nhưng hắn vẫn không màng đưa tay lau đi bởi nội tâm như có như không đã bị một cơn giận dữ lấp đầy, vừa ủy khuất lại cũng vừa sợ hãi.


Bà ɖú theo hắn đến từ nước Sở mặc cho hắn bộ y phục mới thay thế bộ cũ đã bị Tam Hoàng Tử nước Tề Tề Vũ và những tên nịnh nọt đi sau đuôi hắn xé rách. Lúc đó hắn mới tới Tề quốc, chưa hiểu rõ nhân tình thế thái cũng chưa biết cách ẩn tàng thực lực nên lập tức tức giận đánh trả, thế là bị mười mấy người vây đánh đến mặt mũi rách toạt máu chảy đầm đìa, đám trẻ con ác bá kia sau một hồi reo hò chế giễu liền cùng nhau xé rách y phục của hắn rồi đạp hắn ra khỏi hoa viên.


Chính lúc nhếch nhác nhất thì lại gặp được Thanh Hạ đang ngồi trên hành lang, nàng mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, phía sau đỉnh đầu là một chùm tóc đuôi gà ngỗ nghịch, ánh nắng chiếu trên làn da trắng nõn tạo ra một vầng sáng màu vàng.


Nhìn thấy hắn đi đến thì nàng đột nhiên chạy tới chỉ vào chóp mũi của hắn hỏi to: “A, huynh làm sao vậy?!”
Lần đầu tiên tương ngộ của họ chính là ngày tỉnh hồn của hoàng tử dị quốc với một đứa trẻ con chưa biết chút gì về u sầu.


Từ đó về sau nàng liền trở thành người bạn duy nhất của hắn trong Tề cung hoa lệ lạnh lẽo.
Sở Quốc thua trận, gánh vách trên người thân phận con tin đương nhiên cũng chẳng được đãi ngộ gì tốt khiến hắn bắt đầu nhận rõ tình huống của mình.


Hắn bắt đầu học cách ẩn tàng bản thân, không nói nhiều, không lên hàng đầu, thậm chí có thể cười ngu ngốc trước mặt các hoàng tử nước Tề hay đi lau giày cho những lão thái giám phục vụ trong cung.


Sự nhu nhược của hắn đã che mắt được tất cả quý tộc nước Sở, đến Tề Vương còn nhìn hắn chế giễu rằng: “Con của con nai thì làm sao có thể giống sói được!”


Chỉ ngoại lệ Trang Điển Nho là từ trong tất cả những ánh mắt lạnh lùng khinh miệt nhìn ra đưa trẻ chưa tới mười tuổi là hắn có tâm cơ thâm trầm.


Cuối cùng trong sự áp bức của người nước Tề với một Thái Tử con tin nước Sở, vào một buổi tối năm đó Trang Điển Nho đã ưu ái đến cung điện nhỏ bé tồi tàn của hắn, trong không gian chỉ có riêng hai người nói từng tiếng một: “Ngươi tuy che dấu được tất cả mọi người nhưng có vui không?!”


Nhưng có vui không?
Nhưng có vui không?
Đáp án đương nhiên là không!


Từ trước đến nay hắn đều phải cẩn thận từng chút một sống trong bóng tối, biết được Tề quốc muốn nắm chặt một hoàng tử vô dụng để có thể dễ dàng khống chế được Nam Sở nên hắn ngàn phương vạn kế làm cho mình trở nên phù hợp với mong muốn của bọn họ.


Một năm sau hoa danh của hắn liền lan truyền khắp nơi, không ít quý tộc nước Tề thế nhưng còn tặng rất nhiều mỹ nữ cho đưa trẻ chưa tròn mười hai tuổi như hắn lúc đó, mà hắn cũng liền thuận theo bọn họ sắm vai một gã Hoàng Tử hoang ɖâʍ vô đạo vô cùng tốt.


Ngày hôm đó là sinh nhật chín tuổi của Thanh Hạ, ở trên một chiếc cầu dài tại phía tây Tống Hoa cung, Tề Vũ, Tề Dương cùng vài vị hoàng tử khác tiến vào trong đình dùng hai ca cơ đổi lấy cô bạn học nhỏ sau lưng Sở Ly.


Hai năm qua tất cả những người bên trong hoàng cung nước đều xem Thanh Hạ là bạn học của hắn.


Tuy Thanh Hạ chỉ mới chín tuổi nhưng đã dần lộ ra vẻ mỹ lệ hơn người, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ cảm giác ấm áp khi bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng nắm chặt tay hắn lúc ấy, hoàn toàn xem hắn là chỗ dựa vững chắc mà thò đầu ra làm mặt quỷ với đám người Tề Vũ.


Bởi vì toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn sẽ bảo vệ mình nên nàng mới đối với đám người Tề Vũ nghịch ngợm lè lưỡi, quật cường nói: “Ta lớn lên đảm bảo còn đẹp hơn ca cơ của ngươi!”


Nhưng hắn thì có thể làm gì? Hắn chỉ mới mười một tuổi, ở Tề quốc không có bất kỳ bạn bè hay người thân, quyền lợi hoặc địa vị, hắn như một cái cây cô lập trên biển, căn bản không có một chỗ để bám rễ vào.


Chính như thế, hắn hoàn toàn không để ý huơ tay cười nói với Tề Vũ: “Nếu điện hạ thích thì ta nhường cho ngài!”
Vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt đẫm lệ kia, không thể quên đi bàn tay bé nhỏ nắm chặt vạt áo của hắn, không thể quên sự nóng bức của ngày hôm đó.


Hắn như một con sư tử tuyệt vọng chạy đi như ma đuổi trên dãy hành lang dài.
Hắn tự nói với chính mình rằng bản thân sẽ đem những thứ mất đi toàn bộ đoạt lại, sẽ làm tất cả những người khi dễ ức hϊế͙p͙ mình phải quỳ rạp dưới chân cầu xin, sẽ làm cho Thanh Hạ quay lại bên cạnh, sẽ...


Nhưng mà hắn lại không làm! Thời gian qua đi hắn đã quay trở lại trong đình, song khi nhìn thấy đám người Tề Vũ hắn lại chỉ có thể nói một câu: “Đừng quên đưa ca cơ đến cung của ta!”


Hắn tự nói với chính mình chuyện trước mắt chẳng qua chỉ là trò đùa của những đứa trẻ con mặc dù bản thân hắn hiểu hơn ai hết đó không phải chỉ là trò chơi vô tri của đám trẻ con.
Hôm đó, hắn mất đi một phần tín nhiệm quý giá nhất!


Hôm đó, ánh mắt Thanh Hạ đẫm lệ nhạt nhoà, vừa khóc vừa không ngừng gọi Ly ca ca, Ly ca ca cứu Hạ Nhi!


Tuy nhiên cuối cùng người giúp nàng không phải là hắn bởi vì Tề An tại thời điểm kia đã là đương kim Thái Tử nước Tề bỗng chốc thay thế vị trí của hắn mà ôm cô gái bé nhỏ vào trong lòng, nói với đám đệ đệ đang hung hăng kia: “Sau này không ai được ăn hϊế͙p͙ nàng!”


Từ sau ngày đó Trang tiên sinh bắt đầu giúp đỡ hắn rời khỏi nước Tề để quay về lại Sở quốc kế tiếp ngôi vị, để thực hiện điều này bọn họ đã dùng hết mười năm thời gian trù tính.


Lúc sắp rời khỏi cung điện của hắn thì Trang Điển Nho bỗng dưng quay đầu lại, trong hai mắt có ánh sáng của biển rộng trầm thấp cất giọng nói: “Một người mà cái gì cũng có thể bỏ thì nhất định sẽ có được cả thiên hạ!”


Đây cũng chính là nguyên nhân khiến lão quyết định giúp đỡ hắn, một chuyển biến lớn nhất trong cuộc đời của Sở Ly Thái Tử anh minh thần võ nước Nam Sở.
Chỉ vì hắn đủ nhẫn tâm!


Sở Ly dựa vào cột cửa trầm tư trong hồi ức của chính mình, tất cả quá khứ như gió thổi qua tai hắn, có tim của ai, đang rơi lại trong những năm xa ấy.






Truyện liên quan