Chương 29-2: Đệ nhất phu nhân (2)
Thanh Hạ khẽ thở dài, thế gian vô tình nhất là gia đình đế vương, phía sau quyền lợi và vinh hoa chính là tràn đầy huyết lệ và xương trắng trải đầy khắp nơi, muốn đứng trên đỉnh cao nhất thì phải cần có dũng khí và tàn nhẫn vô tình.
Muốn có vinh hoa và quyền thế thì cũng phải bỏ ra cái giá tương xứng!
Sở Ly! Huynh vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý được sao?!
Thanh Hạ đứng dậy triệu cung nữ đến thay cho bản thân một bộ cung trang hoa lệ rồi bước ra khỏi tẩm cung, nói với Tống Nguyên: “Bãi giá!”
”Nương nương muốn đi đâu?!”
”Đại điện Đông cung.”
Gió ban đêm quả nhiên có chút lạnh lẽo, đi khoảng thời gian nửa tuần trà thì Thanh Hạ cuối cùng cũng nhìn thấy được người phụ nữ tôn quý nhất Nam Sở.
Nhớ lại Sở Ly ngồi trong Lan đình điện với nét mặt nghiêm lạnh nhưng không che giấu nổi bi thương, một tia sáng âm trầm bỗng chốc lướt qua nơi đáy mắt Thanh Hạ.
Phụ nhân trước mắt không sai biệt chính là mẫu thân thân sinh của Sở Ly, năm đó là vị hiền thục quốc mẫu này chủ động đưa nhi tử mình sang nước Tề làm con tin, hiện tại lại vu hãm con mình là loạn thần tặc tử để cướp đi quyền vị.
Hậu cung có phải là địa phương giết người hay không?! Tại sao lại có thể sản sinh ra một người đàn bà như vậy?!
Sau lưng Thanh Hạ là một nhóm thị vệ đi theo tháp tùng, nàng ngồi trên xe ngựa sang trọng đưa tầm mắt nhìn xuống người phụ nữ độc ác nhẫn tâm hãm hại con trai mình, đột nhiên không biết bản thân nên nói gì mới đúng.
”Bà quỳ ở đây làm gì?!”
Thanh âm của Thanh Hạ tựa như băng sương phiêu phù trong không trung mang cảm giác rét lạnh.
Tiêu quý phi tuy là một nữ nhân gần bốn mươi tuổi tuổi nhưng da dẻ vẫn còn trắng nõn mịn màng như chỉ vừa mới ba mươi, mi mày như hoạ, mái tóc dài bay tung trong gió mang lại vẻ đẹp cao quý tựa hồ điệp vậy đang bay múa trong không trung, bà ta từ từ ngước lên khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, đôi môi trắng bệch khẽ mở lạnh lùng nói với Thanh Hạ: “Nó ở đâu?! Gọi nó tới gặp ta?!”
”Nó là ai?!”
”Sở Ly!”
”Sở Ly là ai?!”
”Đương Kim Thái Tử!”
”À…?!”
Thanh Hạ không khỏi cười lạnh một tiếng, thanh âm thanh đạm mang theo một chút như có như không chế giễu: “Nếu hắn chỉ là Đương Kim Thái Tử thì bà cho rằng bản thân bà còn có thể an nhiên vô sự quỳ ở đây sao?! Bà ngoài miệng khăng khăng nói muốn gặp Sở Ly nhưng có hay không từng hỏi chính mình bà còn mặt mũi gặp hắn không?!”
”Đây là chuyện giữa ta và nó, không đến phiên ngươi tới đây nhiều chuyện!” Tiêu quý phi sắc mặt nhợt nhạt, ngẩng cao đầu nói.
Thanh hạ ngồi trên kiệu vàng nhìn người đàn bà đang quỳ trong gió lạnh mà đột nhiên cảm thấy trái tim băng lãnh, một tay chống cằm nàng nói: “Không ngờ vở diễn Chu cơ vì gian tình không tiếc mưu hại con ruột của mình năm đó đến nay lại tái diễn! Tiêu quý phi, hôm nay ta có thể đến được nơi này thì chắc chắn là có đủ tư cách để nói chuyện với bà, Sở Ly không muốn gặp bà, bà còn không hiểu sao?!”
”Nó dựa vào cái gì mà không muốn gặp ta?!” Tiêu quý phi giận dữ đứng lên khiến chiếc áo gấm màu trắng cùng mái tóc đen dài bay tán loạn trong gió, vẻ mặt căm hận nói:“Nếu không có ta thì làm sao có nó được ngày hôm nay! Ta là mẫu thân của nó! Nó là đứa nhi tử bất hiếu! Âm mưu soán ngôi, giảo quyệt vô sỉ, tội bất dung từ...”
”Câm miệng!”
Thanh Hạ đột nhiên đứng dậy từ trên kiệu vàng, lạnh giọng nói: “Cho đến ngày hôm nay bà vẫn còn có mặt mũi đứng ở ngoài cửa Đông cung mà mở miệng nói mình là mẫu thân của hắn sao?!”
Nàng bước từng bước xuống kiệu lạnh lùng nhìn Tiêu quý phi, trầm giọng nói: “Năm đó bà vì bản thân đã nhẫn tâm đưa hắn còn nhỏ đến nước Tề làm con tin, bà có từng nghĩ đến bà là mẫu thân của hắn?! Lúc hắn cửu tử nhất sinh từ Tề quốc trốn về thì bà lại bắt hắn thay nhi tử còn nhỏ của bà ra chiến trường, bà có từng nghĩ đến bà là mẫu thân của hắn?! Lúc bà cùng tình nhân âm mưu đoạt vị giành lấy giang sơn mà con trai bà dùng máu để đổi lấy, bà có từng nghĩ đến bà là mẫu thân của hắn?! Bà luôn lợi dụng hắn! Lừa gạt hắn! Thậm chí muốn giết hắn mà lại còn có mặt mũi đứng ở đây lớn giọng nói bà là mẫu thân của hắn?! Bà sinh con không dưỡng chính là hổ thẹn khi mẫu thân người ta! Bà âm mưu loạn quốc chính là hổ thẹn với thiên hạ! Bà đối với trượng phu bất trung chính hổ thẹn khi làm vợ người! Ngày nay âm mưu của bà bị bại lộ, gian phu của bà bị bắt thì bà lại dám ngang nhiên đứng đây đưa ra cái huyết duyên quan hệ đáng xấu hổ muốn nhi tử tôn trọng hiếu đạo mà thả ra tình nhân của bà?! Nhìn bà không sai biệt chỉ là thứ nữ nhân vô sỉ, vô tín, vô trung, làm sao có thể khẳng định nói rằng hắn là nhi tử của bà!”
Tiêu quý phi sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch sững sờ nhìn Thanh Hạ, đôi môi phát run điên cuồng thét rống lên: “Ngươi con tiện nhân này! Ngươi là thân phận gì mà dám nói chuyện ở đây nói lời hỗn xược với ta?! Gọi Sở Ly đến đây! Ta muốn gặp nó! Ta muốn gặp nó!”
Thanh Hạ biết vì tất cả những gì nàng vừa nói đã khiến Tiêu quý phi phải suy nghĩ lại.
Bà ta luôn không chịu nhìn nhận sự thật, ỷ vào việc bản thân mình mang thân phận mẫu thân của Sở Ly mà như cũ ngây thơ cho rằng tất cả sẽ sóng yên biển lặng, bây giờ giấc mộng bắt đầu tỉnh, hiểu rõ không còn cách nào quay đầu nên mới tuyệt vọng luống cuống như hiện tại.
Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận!
Quả đắng hôm nay của người đàn bà này chính là đến từ những gì chính bà ta đã làm trong quá khứ, oán không được trời đất thì chỉ có thể trách chính mình đã tạo nghiệt.
”Nương nương, đêm lạnh, hay là lên xe ngựa đi!” Tống Nguyên ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ.
Thanh Hạ phất tay xoay người, ngẩng cao đầu đi trên hành lang dài, từ từ đi về hướng Đông cung thái tử hoa lệ, phía sau là hơn một trăm nô tỳ thái giám cúi đầu, còn có tiếng lóc cóc đều đặn của cỗ xe ngựa.
Gió đêm nhẹ lướt qua bộ y phục dày và khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, mang theo tiếng khóc bi thương của Tiêu quý phi ở phía sau truyền đi khắp không gian rộng lớn, bốn bức tường màu đỏ thẫm và con sư tử đá uy vũ trước cửa sừng sững giăng lối như chứng kiến sự ai lạc của đế quốc đệ nhất phu nhân.