Chương 40-1: Giáo trường phong vân (1)
Cát vàng dưới đất lại bị thổi lên, phủ lên lớp áo giáp lạnh của mọi người, Thanh Hạ đứng sau Dương Phong, dường như tất cả gió lạnh thổi tới nàng đã được làm ấm lên nhiều.
Sở Ly đứng trên đài điểm tướng, nhìn người binh sĩ đang đứng thản nhiên, ánh mắt như điện, roi ngựa trên tay chỉ về Dương Phong, trầm giọng nói: “Ngươi nói tiếp!”
”Phận là nô tài không dám vong ưu phản quốc, triều nhân tuy địa vị thấp kém nhưng không một ngày dám quên chức trách trên người, điện hạ năm đó vì giải trừ nguy cơ của đất nước, mười năm làm con tin đất khách quê người, ngày nay tiểu nhân nguyện lấy máu tươi trải đầy mặt đất để báo đáp Đại Sở, ngày Đại Sở hưng thịnh trong tương lai, tiểu nhân ch.ết cũng nhắm mắt. Thần thỉnh cầu hoàng thượng thượng cho thần đến Nam Cương điều tra, vì thiết kỵ Đại Sở mở đường!”
Tiếng nói dõng dạch vang vọng trong giáo trường, mọi người đều chăm chú nhìn vào Dương Phong, Nam Cương là nơi quỷ dị hung hiểm, điều này bất cứ người Nam Sở nào cũng hiểu rõ.
Nam Cương đất đai rộng lớn, sản vật phong phú, nhưng nhiều năm nay Nam Sở xuất binh vô số lại thuỷ chung vẫn không thể biến Nam Cương thành lãnh thổ của mình.
Nguyên nhân không phải vì Nam Cương binh cường mã tráng, dự trữ sung túc, mà vì nơi này độc xà, độc trùng đầy rẫy, dân chúng dã man, địa thế hiểm ác vô cùng, nếu không để ý sẽ bị tiêu diệt toàn quân.
”Ngươi nên biết, ta đã phái đi hơn ba mươi đội nhân mã, hơn chín trăm thám tử, lại không thể tồn tại được tại Nam Cương, như vậy, ngươi vẫn muốn đi sao?!”
Tiếng nói Sở Ly tuy trầm thấp nhưng lại rất rành rọt vang vọng trong giáo trường, tạo ra một cảm giác áp bức trầm trọng, quần chúng ngừng thở chờ câu trả lời của người ngũ trưởng.
”Thần nguyện ý!”
Dương Phong hất vạt áo giáp ra trước, quỳ gối trên đất, mạnh mẽ nói: “Vì nước phân ưu, nghĩa bất dung từ!”
”À?!! Sở Ly hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Vậy ngươi dựa vào cái gì làm ta tin ngươi có thể vượt qua hơn chím trăm thám tử được huấn luyện chính quy, tin tưởng ngươi có thể mang về tin tình báo có giá trị, tin tưởng ngươi có thể từ Nam cương an toàn quay về?!”
”Bởi vì thần xuất thân Nam cương!” Dương Phong ngửng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng, tự tin, cũng có nét bất khuất: “Thần không phải đi làm thám tử, thần chỉ là về quê thôi!”
”Ha ha, hay cho một câu về quê mà thôi!” một tiếng.cười lớn đột nhiên vang lên chấn động không gian, Thanh Hạ hơi sửng sốt đứng trong mười vạn binh lính, nhìn người mà thường thường vẫn tỏ ra âm trầm quỷ dị, Hoàng Đế thanh niên trầm tịnh ít nói, không thể tưởng tượng hắn có thể thoải mái cười lớn.
Sở Ly hào sảng nói: “Có dũng cảm, có mưu lược, làm một ngũ trưởng thật sự cũng thiệt thòi cho tài hoa của ngươi rồi!”
Nói tới đây, sắc mặt Sở Ly chợt nghiêm lại, tiếng nói chuyển lạnh: “Chỉ là ngươi tuy có năng lực hơn người nhưng nóng vội lập công, không biết tiến thoái, không biết tự bảo vệ mình, không biết cách sử sự trong quân doanh, vì làm cho mình thăng quan, làm những người khác giận dữ, xem ra ngươi trong quân đội thời gian còn ngắn, còn cần ma luyện. Đêm qua, có người nói ta thưởng phạt bất minh, thiện ác bất phân, hôm nay ta có thưởng có phạt, ngươi dám trực ngôn, từng lời đều trúng vào chỗ yếu hại, có dũng có mưu, ta thưởng ngươi trăm lượng vàng, ba rương gấm, một con ngựa tốt, nhưng ngươi xuất ngôn tùy tiện, biểu hiện tự đại, không tôn trọng thượng cấp của ngươi trong quân doanh là bất nghĩa, ta phạt ngươi giáng một cấp, bỏ đi chức ngũ trưởng, bắt ngươi gác cổng doanh trại một tháng, ngươi có phục không?!”
”Điện hạ trách mắng rất đúng, thần tâm phục khẩu phục!” Dương Phong trầm giọng trả lới, âm thanh thản nhiên, không một chút do dự.
Sở ly cười nhẹ nhìn Dương Phong nói: “Ngươi rất khá, nếu lần sau ngươi vẫn còn có cơ hội làm ta phải chú ý ngươi một lần nữa thì ta sẽ cho ngươi cơ hội nói với ta tên của ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều nhất thời sửng sốt, Dương Phong vẫn quỳ trên đất, vẫn thản nhiên nói: “Đa tạ ân điển của Hoàng Thượng!”
”Chuyện này đến đây thôi, Hầu tướng quân, bắt đầu luyện binh!”