Chương 42-1
Quang minh lịch năm hai trăm sáu mười, người trong thiên hạ lại thấy một trận náo nhiệt, từ khi Đại Tần phân liệt vào một trăm năm trước, lần này lại là lần mà các nhân vật đầu não của các quốc gia tụ hội lại tại quốc đô có bề dày lịch sử văn hóa như Nam Sở, những nhân vật đầu sỏ gây nên vô số trận chiến tranh tàn khốc trong nhiều năm qua thế nhưng lại ngồi cười nói với nhau nói muốn tạo cho thiên hạ bách tính có được cuộc sống thái bình an lạc.
Tuy nhiên ở trong bóng tối lại đang âm thầm điều binh khiển tướng, dấu đi vũ khí sắc bén của mình mà chờ chực đến khoảng khắc sa vào chiến trường đẫm máu.
Trong lúc này, Thành Đô Nam Sở thám tử hắc y tràn ngập khắp nơi, trong đêm đen từng góc đều có thị vệ, mười bước một đội thị vệ, trăm bước một trạm gác, muốn vô thanh vô tức bước qua đại môn Thành Đô còn khó hơn lên trời.
Thanh Hạ ẩn nấp trong góc tối của hoành thành, thân hình được bao bọc bởi chiếc áo đen bó sát người, mặt che khăn đen, eo đeo dât thừng có móc câu, chân mang theo trủy thủ, giống như một tinh linh thuộc hệ hắc ám,ánh mắt chớp sáng trong đêm đen.
Lúc này chạy chốn đã là phương pháp lỗi thời, trong vòng năm ngày này đã xảy ra vô số biến cố lớn khiến Thanh Hạ không khỏi nguyền rủa cái lễ đăng cơ kia phá hoại tất cả kế hoạch của nàng.
Bốn ngày trước trấn quốc đại tướng quân Yến Hồi của Tây Xuyên đã đến Nam Sở, trước lễ đang cơ của Sở Ly một tháng, lại còn mang theo một số lớn thân vệ, an trí tại Cam Tuyền Cung Nam Sở, Sở Ly vì đảm bảo quý khách an toàn, tăng cường phòng thủ thành đô nên đã điều động toàn bộ quân cơ đại doanh ở bên ngoài thành vào trấn thủ tại hoàng cung, Thanh Hạ nhận được thông tri thì đã muộn, bất đắc dĩ không thể không cùng đội của mình quay trở về hoàng hành, lại lần nữa tiến vào cái lồng giam không lồ.
Sự tình liên tục diễn biến, làm Thanh Hạ không kịp vạch kế hoạch.
Điều khiến Thanh Hạ không thể ngờ chính là Vương Thái Uý chưởng quản Khu Mật viện thế nhưng lại là một kẻ lơ mơ, lão ta không những không xem văn thư của khu mật viện, cũng không điều tr.a bổ sung như Thanh Hạ nghĩ mà lại căn cứ vào số người hiện diện trong lục quân doanh để lên danh sách, đáng ghét nhất chính là tên của nàng cũng có mặt ở bên trong, còn rũ lòng thương ngụy tạo cho nàng một thân thế mới, toàn bộ tổ tông tám đời đều là nông dân, đến nỗi Thanh Hạ xem xong còn tưởng rằng bản thân mình đã biến chất.
Trước khi Vương Thái Úy cáo lão hồi hương, không muốn cho người khác biết hắn vô dụng, đã giả tạo ra một danh sách làm cho Thanh Hạ vô tình có một thân phận hợp pháp.
Sở Ly vì lễ đăng cơ một tháng sau, cần có nhiều người tài hơn, chính vì vậy một phi tử trong lãnh cung chạy trốn ra như Thanh Hạ lại bị âm sai dương khiến trở thành thiếp thân thị vệ của Sở Ly, được phát văn thư lệnh bài của hắc y vệ, trở thành một trong những binh chủng có đẳng cấp cao nhất Nam Sở.
Muốn thoát thân càng khó khăn hơn, càng làm cho Thanh Hạ loạn phương hướng, cho đến khi Tề An xuất hiện, Thanh Hạ mới biết đại sự không may rồi.
Sau khi các bộ tộc phụ thuộc ở Nam Cương tới xong, một trong bốn đại quốc lớn nhất Hoa Hạ đại lục_Tề Quốc sứ giả tới.
Hai nước ân oán nhiều năm, biên cương không ngừng tranh chấp chạm mặt nhau, khung cảnh bỗng chốc trở nên có chút quái dị, oan gia tương phùng.
Quốc dân Nam Sở đứng hai bên đường, nhìn người nắm quyền của đất nước chinh chiến nhiều năm với Sở quốc, hai mắt như phóng lửa.
Ngược lại Tề An và Sở Ly lại giống như bạn bè nhiều năm không gặp, sánh vai trò chuyên trông vô cùng vui vẻ, chỉ khi quan sát thật kĩ mới nhìn thấy sự lăng lệ trong đáy mắt của cả hai.
Sau khi Tề An tiến nhập Thái Hòa cung, phòng vệ ở Thành Đô trở nên nghiêm mật hơi mười mấy lần, đến võ quan địa phương, dân chúng phổ thông cũng tự phát chú ý đến những cử động kỳ lạ của những người lạ.
Bốn bên thành trì tăng cường binh lính canh gác gác lên gấp bốn lần, mỗi góc tối đều có người gác đi qua lại, còn có quán rượu, nhà trọ, trại ngựa, toàn bộ đều có người coi chừng, đến cả những con đường mòn ngoài thành cũng bị phong bế, trong hoàn cảnh hoàng thành canh gác cẩn mật như hiện tại, muốn chạy trốn còn khó hơn lên trời.
Thanh Hạ không muốn bị vây hãm trong hoàng cung như vậy, hơn nữa ở lâu trong quân doanh cũng không phải là cách.
Nàng và Dương Phong tuy là Hắc y vệ địa vị thấp nhất, chỉ phụ trách phòng thủ ngoại thành, nhưng không thể chắc rằng sẽ không bị nhận ra trong một ngày nào đó.
Đối với người nam nhân này nàng vô cùng kiêng dè, chỉ e sợ bản thân lộ ra dấu vết rồi bị hắn bắt được.
Núp trong góc tối, Thanh Hạ giống như một con mèo nhỏ nép vào góc tường, mắt không ngừng quan sát bốn phía, thỉnh thoảng lại vẽ gì đó trên một miếng vải, thời gian từ từ qua, khoảng ba tiếng sau cổng đông thành phân bố và thay phiên canh gác đã vẽ và ghi chú rõ ràng, Thanh Hạ quay đầu đi về phướng hướng mà mình đã đến, cùng lúc nàng nhìn thấy hai tráng hán như đang say mê man trong đống rượu, nhưng từ ánh mắt của họ, Thanh Hạ thấy được hai người đó hiện đang vô cùng tỉnh táo.
Cái móc câu trong người mạnh mẽ bắn ra, không một tiếng động gắn vào chạc cây, Thanh Hạ nắm dây thừng, nhanh như một con khỉ thoăn thoắt leo lên, chỉ trong chốc lát đã trốn trong vòm lá cây.
Khinh công trong truyền thuyết nàng chưa từng nhìn thấy, nhưng dựa vào thân thủ và công cụ tương ứng, nàng lại hoàn toàn có thể đạt tới cảnh giới khinh công như người ta mô tả đi đến đâu cũng được.
Trong bóng đêm, một bóng đen nhỏ nhanh thoăn thoát chạy trên các mái nhà, có lúc như bay qua các khoảng không, chỉ trong chốc lát đã tiêu thất ở phía đầu của đại lộ Chu Tước.
Thanh Hạ cong người, ôm thân cây to, từ từ trượt xuống đất.
Đây là một góc ngoặt nhỏ yên tĩnh, không có người, xuyên qua hai con đường chính là về đến chỗ hiện nay Thanh Hạ đang dừng chân – quân cơ đại doanh, nhưng hai con đường này lại đao kiếm dày đặc, đầy những khí tức nguy hiểm, không thể phạm bất cứ sơ sót nào, Thanh Hạ nhìn bức tường cao ở cuối khúc ngoặt, lòng hơi trầm xuống, xem ra chỉ có cách theo con đường này về cung.
Bức tường cao này là ngày đó Thanh Hạ lần đầu đến Nam Sở đại doanh, cũng là nơi từng giam Tề An, bây giờ lại bỏ đi không dùng, chỉ có vài binh lính nhàn hạ phòng thủ, vì hình thế khẩn trương trong Thành Đô nên tất cả phạm nhân đã bị chuyển đến trong Thanh Hoa thành ở phụ cận.
Hành động cả đêm, Thanh Hạ bắt đầu có chút cảm giác mệt mỏi, thầm tính chắc đã đến lúc Dương Phong đi gác, nàng Hạ mau chóng chạy tới hướng tường cao.
Nhưng đột nhiên lúc này, một cảm giác cảnh giác đột nhiên dậy lên, như không hề có dự báo trước, Thanh Hạ nhanh chóng dừng bước, thân thể hướng nghiêng về phía sau, chân trái thuận theo hướng thân hình đá xoáy một cái, cú đá đập mạnh vào cơ thể một người.