Chương 67
Cho nên nàng đứng về phía sư phụ…tuy rằng nàng có lý do khác nhưng kỳ thật cũng không quan trọng!!
Hoa Thuần…cảm ơn ngươi. Ngươi là người có tâm địa thiện lương, lại ôn nhu hiếu thuận. Ngươi và mẫu thân ngươi nhất định sẽ có cuộc sống khoái hoạt hạnh phúc – Dương Hợp đột nhiên mở miệng, ôn nhu nói.
Ta cùng mẫn hậu ở lãnh cung cũng rất hạnh phúc – Hoa Thuần cho rằng ít nhất mẫu hậu không vì phụ hoàng thất sủng mà nản lòng thoái chí, luôn hoàn thành trách nhiệm một người mẫu thân với nàng, mỗi ngày trong lãnh cung trồng hoa trồng rau không phụ thuộc ai, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ. Nàng là một người mẫu thân rất tuyệt.
Ngươi hiện tại nghĩ vậy là tốt, bất quá sau này ngươi và mẫu thân ngươi mới thật sự hạnh phúc – Dương Hợp vẫn cười.
Dương Hợp sư phụ có năng lực đọc tâm cho nên Hoa Thuần có thói quen không cần mở miệng, Dương Hợp sư phụ đã hiểu ý nàng, tự nhiên trả lời vấn đề của Hoa Thuần. Chẳng qua việc Dương Hợp sư phụ có khả năng đọc tâm, chỉ có nàng biết…ít nhất trong Tuy Ly quốc này cũng chỉ có nàng biết.
A…đúng rồi, Hoa Thuần, ngươi giúp ta một chút – Dương Hợp lấy ra một cái lục lạc.
Ta biết – Hoa Thuần tiếp nhận lục lạc – Có người tới thăm liền lắc lắc lục lạc nhắc nhở ngươi nhanh trở về.
Nàng đã làm nhiều lần sao lại không biết ý nghĩa của lục lạc.
Biết là tốt rồi – Dương Hợp chỉnh lại xiêm y, một tay xuyên qua gương đồng – Vậy nhờ ngươi – Nàng cười cười sau đó toàn thân liền ẩn vào gương.
Kia đương nhiên không thành vấn đề – Hoa Thuần thấp giọng nói, xoay người ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Ta sẽ hảo hảo trông cửa.
Ba con tuấn mã phi nhanh trên đường, là Thụy Hiên, Tuyết cùng Nguyệt.
Bọn họ đã đi hơn nửa ngày, tuấn mã cũng không biết đổi mấy lần, hiện tại bọn họ chỉ cần đến trạm dịch thay ngựa một lần cuối liền đến nơi.
Bởi vì trên đường luân phiên thay ngựa, bọn họ đã đem lộ trình hơn mười ngày rút ngắn còn nửa ngày.
Bất quá, nghe nói tốc độ dẫn binh của Sở Hoài Chi cũng rất nhanh, lại tốn thêm một nửa thời gian.
Ba người ba ngựa chạy vào trạm dịch.
Chủ tử, thay ngựa – Tuyết cùng Nguyệt đồng thời nói, hai người bắt lấy Thụy Hiên lập tức nhảy lên tân mã.
Nháy mắt ba người cùng ba con ngựa mới tiếp tục phi nhanh.
Cung tống chủ tử – Người ở trạm dịch cung tiễn, không quản ba ngươi có nghe được hay không, tóm lại đây là quy củ cứ tuân theo là được rồi.
Chủ tử, cũng sắp đến – Tuyết nghiêng đầu nói với Thụy Hiên.
Thụy Hiên sắc mặt trắng bệch, hơi hơi gật đầu, nâng một tay, quát – Tuyết!! Thuật cưỡi ngựa của ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao? Hiện tại ta lệnh cho ngươi không cần lo cho ta, trước đến Nhạn Bình quan giải quyết nội gian cùng nguy cơ trúng độc!
Nhưng… – Tuyết có chút chần chờ.
Còn nhưng cái gì? Ngươi chỉ cần hướng phía trước đi là được. Mọi người đều nghe qua Tứ Mật, ngươi chỉ cần đưa ra lệnh bài đặt hữu của Tứ Mật khi gặp Sở Hoài Chi!!! Còn lại giao cho bọn họ là được – Thụy Hiên nhíu chặt mày, nghiêm thanh phân phó – Nếu không nhanh sẽ không kịp!!
Tuyết vẫn chần chờ, đến khi Nguyệt lên tiếng y mới hạ quyết tâm cấp tốc mà đi.
Tuyết!! Ngươi là ai? Ngươi là Tứ Mật!! Thân là Tứ Mật, chớ quên hết thảy…
Lấy quốc gia làm trọng…chủ tử, nguyện ngài bình an.