Chương 92

Trận này ở Địa Trung Cốc cuối cùng làm Tân Vương triệt để tin tưởng mình đã thất bại. Để tránh chiến tranh lan rộng đến toàn quốc, Tân Vương hạ thư cầu hòa, chủ động cắt đất để đổi lấy hòa bình.


Mà Viễn, Tân hai nước cũng đã đồng ý, ba bên ước định sau bảy ngày sẽ gặp mặt thương thảo tại tửu lâu Phượng Nghênh, giữa thành Tần Xuyên và Đại Thành – nơi binh lính hai nước đóng quân.


“Linh Nhi.”. Thiều Dật cùng Thụy Hiên bước chậm trong thành Tần Xuyên. Hai bên đường, những người bán hang rong lần lượt đưa ra những thứ tân cổ kì quái cho Thụy Hiên xem.
Nếu Thụy Hiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, Thiều Dật liền mua thứ đó.


Từ sau khi chiến sự chấm dứt, âm trầm trên mặt Thiều Dật hoàn toàn tiêu thất, giống như hắn trở mặt ngày đó đều chưa từng phát sinh. Phảng phất như đã trở lại Tân Ngu Quốc, cực độ yêu thích, cực độ sủng ái, cho dù phạm sai lầm cũng không bị trừng phạt.


“Ngươi thấy cái này thế nào?”. Thiều Dật lấy một vật trang sức hỏi.
Thụy Hiên ngẩn người, đây không phải cho nữ nhân sao?
“Không thích?”. Thiều Dật có chút thất vọng, “Ta vốn đang nghĩ, nó cài trên tóc ngươi nhìn sẽ đẹp lắm.”
“Ta thích mà!”. Thụy Hiên đoạt lấy vật kia, nói.


“Thật sự?”
“Thật sự!”
Thiều Dật nở một mạt cười sáng sủa, thoạt nhìn bộ dáng thực cao hứng.
Nếu y chưa hồi phục trí nhớ, nhất định sẽ cho là vậy.


available on google playdownload on app store


Thiều Dật chỉ đứng trên lập trường của mình để suy nghĩ, hắn yêu một người có thể yêu đến sủng lên trời, cũng có thể ngay lập tức quay lưng. Một phút trước còn điên cuồng yêu ngươi, phút sau đã hoàn toàn quên mất ngươi.
Ai yêu thượng hắn, thực khổ…


Hắn có thể luôn mồm nói yêu ngươi, nhưng vì bản thân, hắn sẽ đem ngươi vứt bỏ. Ở cạnh hắn ai cũng đều phải chuẩn bị tốt tinh thần mình có thể là quân cờ bị xá đi, cũng phải luôn luôn đảm bảo mình không phạm sai lầm, không bị ai bắt được nhược điểm, nếu không sẽ ch.ết mà không hiểu tại sao.


“Thiều Dật, sao phải mua đồ vật này nọ? Hơn nữa đều là đồ của nữ nhân?”. Thụy Hiên tò mò hỏi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Sương Vệ trong tay là một đống thứ gì đó.
“Bởi vì ta muốn mang ngươi đến nghị sự ngày kia a!”. Thiều Dật nắm tay Thụy Hiên, nói.


“Một khi đã như vậy, sao lại mua nữ trang?”
Thiều Dật cười trộm, ôm lấy Thụy Hiên: “Ngươi sẽ giả thành nữ nhân.”
“Cái gì?”
“Đi thôi nào!”. Thiều Dật buông Thụy Hiên ra, kéo lấy tay y.


Trên chiến trường, thanh âm đầu tiên kêu lên “Thụy Hiên” có bao nhiêu buồn bã. Hắn nhớ rõ đó là thanh âm của Mộc Dĩnh Nhiên. Ngu ngốc cũng có thể nghe ra, tên kia yêu Thụy Hiên đến thảm rồi.


Hắn không thể để y bị cướp đi, trước hết phải hạ thủ vi cường, ngăn chặn hậu họa. Tất cả đều phụ thuộc vào cuộc gặp hai ngày nữa.
Thành hay bại, chỉ còn chờ một bước nữa thôi!






Truyện liên quan