Chương 32: Vào cung thỉnh an
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Dùng bữa sáng xong, lại chỉnh trang váy áo cho tốt, Bùi Sắt mới để Bùi Nhiên dìu ra ngoài. Lần này đường vào cung khác lần trước, lần này Bùi Nhiên mặc cung trang, váy dài đỏ rực điểm xuyết hoa đào, làm nổi bật vẻ phơi phới của tuổi trẻ.
Ngoài cửa có một nam tử trung niên đang đợi, nhìn thấy Bùi Sắt ra ngoài, ông ta vội vàng khom người tiến lên một bước, nói: "Vương phi, vương gia đã chờ ở trong xe ngựa, mời vương phi lên xe."
Bùi Sắt gật đầu một cái, gã sai vặt bên cạnh xe ngựa nhanh chóng đặt ghế kê chân, sau khi cô bước lên xe, đột nhiên quản gia lại ngăn cản Bùi Nhiên đang muốn lên xe cùng. "Vương gia có dặn hôm nay không cần ai đi theo."
Bùi Nhiên lo lắng nhìn Bùi Sắt một cái, muốn nói lại thôi, Bùi Sắt suy nghĩ một chút, quay sang gật đầu với Bùi Nhiên, để lại ánh mắt "Muội có thể ứng phó" rồi lập tức chui vào trong xe.
Dù sao hiện giờ cô cũng là vương phi, lại có U Cầm Ca bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đáng ngại.
Bên trong xe ngựa, quả nhiên U Cầm Ca ngồi ở đó, hình như đã ngồi lâu lắm rồi, giờ đang nhắm mắt dưỡng thần. Thấy cô đi vào, hắn mới mở mắt ra nhìn một cái, sau đó đưa tay ra, nói: "Tới đây."
Bùi Sắt khựng lại một chút, nhớ tới tối hôm qua hắn cũng đã không động vào mình, vậy hôm nay lại càng không có nguy hiểm gì, vậy nên cô theo lời ngồi xuống bên cạnh hắn.
U Cầm Ca nhìn cô một cái, vươn đưa tay ôm cô vào trong ngực, sau đó mới nói vọng ra bên ngoài: "Đi thôi."
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, giống như nhận ra cả cơ thể Bùi Sắt đang cứng đờ, hắn khẽ mỉm cười: "Nơi này cách hoàng cung còn xa, nàng cứ ngủ một lát, đến nơi bổn vương sẽ đánh thức."
Bùi Sắt im lặng không nói, quanh quẩn ở chóp mũi đều là mùi vị mát lạnh trên người hắn, cũng không biết đã ngủ bao lâu, cho đến lúc U Cầm Ca cất tiếng gọi cô mới tỉnh lại.
Chắc là đã đến nơi rồi.
Đối với hoàng cung, mặc dù vẫn xa lạ như cũ nhưng cũng may cô từng tới một lần, vì vậy lần này không quá lo lắng như lần đầu nữa.
U Cầm Ca nắm tay cô, quen đường đi vào, rất nhanh hai người dừng lại trước một tòa cung điện hùng vĩ.
"Từ trước tới giờ thái hậu và thái phi luôn yêu thích yên tĩnh, tính tình cũng coi như là hòa ái, nàng không phải cần quá khẩn trương."
Như cảm nhận được cô đang căng thẳng, hắn khẽ nhéo lòng bàn tay cô một cái rồi mới buông tay ra, dẫn đầu bước vào trong điện.
Mặc dù Bùi Sắt vẫn còn thấp thỏm nhưng trong lòng đã yên tâm không ít, liền theo sát vào trong.
Vừa vào điện, không khí ấm ấm áp lập tức phả vào mặt, Bùi Sắt thấy ở trên cao có hai người phụ nữ đang ngồi, một người phong hoa tuyệt đại chính là Lăng Họa Phiến đã gặp lúc trước, người còn lại tuổi chừng hơn bốn mươi, làn da được bảo dưỡng cực kỳ tốt, khi bà ta nhìn thấy Bùi Sắt, hai mắt híp lại thành một đường.
"Mau mau, tới đây cho ai gia nhìn một chút."
Bùi Sắt vừa mới cúi chào xong, phụ nhân kia đã mở miệng, cô nhỏ giọng "Dạ" một tiếng, rồi tiến lên, đi tới bên cạnh phụ nhân.
"Ừ, quả thật không tệ." Nắm tay Bùi Sắt, phụ nhân kia liên tục gật đầu, có vẻ như vô cùng hài lòng. "Nhìn đi, lão tam đã tìm được cho ta một tiểu nhi tức (con dâu) vừa lòng đẹp ý."
"Mẫu hậu nói gì vậy, nói cho cùng cũng là ánh mắt của hoàng thúc tốt, nếu không, ta cũng sẽ không lấy được A Sắt."
Bùi Sắt nghe vậy thì nhìn U Cầm Ca một cái, bởi vì xưng hô này khiến trái tim cô run lên.
"Mẫu hậu cứ giễu cợt con dâu, để con dâu dâng trà mẫu hậu."
Những lễ nghi này trước khi vào cung Bùi Nhiên đã nghe rất rõ ràng, tự nhiên cô cũng biết.
Nhận lấy ly trà cung nhân sớm đã chuẩn bị, Bùi Sắt quỳ xuống, một bên Lăng Họa Phiến nhìn cô một cái, cười như không cười nhận lấy trà nhấp một ngụm nhỏ, lại nhìn thái phi nói: "Muội nhìn nha đầu này cũng coi như là hiểu chuyện, tỷ tỷ thật là rất có phúc khí."
Thái phi vui vẻ cười rộ lên: "Đúng vậy, nữ tử thì nên như thế, hình dáng chỉ là cái túi da, quan trọng là phẩm hạnh, tâm tính tốt, như vậy người khác nhìn mới thoải mái."
Vẻ mặt Lăng Họa Phiến cứng đờ, thiên hạ không ai không biết thái hậu đương triều khi còn là phi tử đã dựa vào sắc đẹp mà được cưng chiều nhất lục cung. Mà ngồi ở vị trí thái hậu, lại còn mập mờ không rõ với tiểu thúc là nhiếp chính vương, lời của thái phi há lại không phải đang nói nàng ta sao.