Chương 65: Rời đi
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Hai mươi chín tháng chạp. Bão tuyết.
Bùi Nhiên rời đi đã được mười ngày.
U Ly đang phê duyệt tấu chương ở thư phòng, Tiết Tình đẩy cửa vào, nàng ta mặc nam trang, từ khi đi theo U Ly đến nay đã trọn mười năm, thân là thống lĩnh hộ vệ, nàng hiểu rõ tính cách của U Ly, thế nhưng lúc này vì tin tức vừa có được, thế nào cũng nói không nên lời.
"Vương gia......" Nàng ta có chút thấp thỏm đứng trong thư phòng, không biết làm thế nào cho phải.
U Ly khẽ "Ừ" một tiếng, qua hồi lâu, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chuyện gì?"
Tiết Tình giật giật khóe miệng, cẩn thận suy nghĩ chốc lát mới nhắm mắt nói: "Vương gia, là chuyện của vương phi, người của chúng ta...... Đã bị mất dấu."
Bút son rơi trên tấu chương vẽ ra một vết đỏ đậm, U Ly ngẩng đầu lên nhìn nàng ta chằm chằm, giọng nói như băng hàn lạnh thấu xương: "Mất dấu? Một đám người các ngươi, ngay cả hai nữ nhân cũng để mất dấu?"
Tiết Tình chỉ cảm thấy mở miệng nói như nặng ngàn cân, nàng ta vội vàng quỳ xuống đất, nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị trong đầu từ lâu: "Hôm thuỷ táng đó, người của chúng ta vẫn ẩn ở trong tối, lúc đó Bùi Nhiên cô nương đuổi mọi người đi, một mình tiễn đưa vương phi. Bọn thuộc hạ vẫn luôn nhìn chằm chằm họ, nhưng mà sau khi linh cữu của vương phi đi xa, Bùi Nhiên cô nương bỗng nhiên lại nhảy vào nước, vào ngày đông lạnh lẽo, nước kia có thể nói là lạnh thấu xương, mấy huynh đệ đi xuống tìm, sau khi đi lên đều nói phía dưới căn bản không có người, bọn thuộc hạ bất đắc dĩ, đành phải đi tìm linh cữu của vương phi trước...... Nhưng bọn thuộc hạ không biết cuối con sông kia lại là thác nước...... Bọn thuộc hạ theo dòng nước tìm mười ngày, nhưng lại không tìm được gì, bất đắc dĩ mới phải trở về bẩm báo......"
"Không tìm được? Đây chính là lý do của các ngươi?" U Ly giận dữ đứng lên, sắc mặt xanh mét. "Đã không tìm được, lúc đó nên bẩm báo với bổn vương, vì sao lại kéo dài tới hôm nay?"
Tiết Tình cúi đầu, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, thế nào cũng không mở miệng được.
"Bí mật triệu tập quần thần vào phủ nghị sự, chuyện này không thể lộ ra ngoài dù chỉ một chút, tối nay bổn vương sẽ rời kinh."
Tiết Tình kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy U Ly đứng dậy bắt đầu đổi áo khoác trên người, nàng ta không dám chậm trễ, nhanh chóng lĩnh mệnh rồi rời đi.
Nghị sự kéo dài đến tận giờ tý (23h - 1h), thư phòng vẫn sáng đèn, Tiết Tình chờ ở bên ngoài, nghe bên trong thỉnh thoảng có tiếng cãi vã, im lặng không nói, cho đến khi chân trời bừng sáng, người trong phòng nghị sự mới lục tục ra ngoài, mặc dù vẻ mặt U Ly mệt mỏi, nhưng trong mắt phượng vẫn sáng ngời như trước, hắn nhìn thoáng qua Tiết Tình ở một bên, bước đi như bay: "Chuẩn bị ngựa."
Tiết Tình đáp lời, vội vàng đi theo.
***
Đất đai vẫn trắng xóa. Bùi Nhiên tựa vào trên xe ngựa, híp mắt quan sát mặt trời ló ra khỏi mây, nhìn xuống đường hô: "A Sắt, chúng ta nên đi rồi, đằng trước chính là thôn Lục Hà, đã tới nơi chúng ta cần đến rồi."
Bên dòng sông, một cô nương mặc đồ xanh ngồi gần mép nước, vốc nước tuyết lạnh lẽo xoa lên mặt, nước tuyết từ kẽ tay lách tách chảy xuống, một lúc lâu rồi mà nàng không ngẩng đầu, lâu sau mới buông lỏng tay nhìn mặt nước đã khôi phục lại yên ả chiếu ra ảnh ngược, suy nghĩ xuất thần. Nghe thấy tiếng của Bùi Nhiên, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt như phù dung, mắt ngọc mày ngài, làn da như ngọc.
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía xa kêu: "Tỷ tỷ, nước tuyết này rửa mặt, lạnh lẽo khiến cho tinh thần người ta tỉnh táo, hay là tỷ cũng tới rửa một chút?"
Nàng nhìn về phía Bùi Nhiên vẫy tay, tiếng cười như chuông, trên khuôn mặt như hoa như ngọc, đôi con ngươi giống như sao sáng trên trời, rực rỡ chói mắt, sáng rỡ như ngọc lưu ly.
Bùi Nhiên ngẩn người, hồi lâu mới phản ứng kịp, cười hì hì từ trên xe ngựa đi xuống, ngồi xổm trước mặt Bùi Sắt nói: "A Sắt, khuôn mặt của muội tỷ thấy thật không chân thật, cũng khó trách, phu nhân là người tuyệt sắc như vậy, sao có thể để cho muội khuôn mặt bình thường chứ?"
Bùi Sắt ngẩn người, hồi lâu mới đấm đấm lên vai Bùi Nhiên: "Cũng đã qua nửa tháng, tỷ còn cười muội?"
Bùi Nhiên cười rộ lên, ngồi xuống bên người nàng, dùng khăn ướt lau mặt nói: "Tỷ đây cũng không phải là cười muội, mà là tán dương muội."
Nàng ta bưng mặt, ngồi xổm trước mặt Bùi Sắt, tỉ mỉ nhìn lại khuôn mặt của nàng một lần nói: "Trước khi phu nhân lâm chung, đã để lại cho tỷ mấy viên thuốc kia, nói là lúc rời khỏi tướng phủ sẽ cần dùng tới. Không ngờ, thì ra lại thần kỳ như vậy, bộ dạng của muội lúc trước thật sự là cực chân thật, xanh xao vàng vọt, thậm chí còn hộc máu, ngay cả tỷ cũng bị dọa ch.ết, còn tưởng thuốc này mất tác dụng......"
Nói đến lúc trước, trong lòng Bùi Nhiên vẫn còn sợ hãi.
"Đúng vậy, muội cảm thấy sức lực cả người trong thoáng chút liền biến mất, liền cảm thấy thuốc đã mất tác dụng, cứ thế mà ch.ết, nhưng không ngờ, tới lúc tỉnh lại lần nữa, gương mặt đã thay đổi." Nàng soi xuống mặt nước, thở dài nói: "Chỉ là không biết, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành như vậy, có phải là một cái tai họa hay không."
"Làm sao lại như vậy?" Bùi Nhiên vỗ tay của nàng, khuyên: "Phía trước là quê cũ của phu nhân, tỷ nghe phu nhân nói qua, người ở đó từ trước đến giờ tướng mạo đều rất đẹp, có lẽ với khuôn mặt như muội đến đó chỉ có thể coi là bình thường thôi? Cho nên đừng suy nghĩ lung tung, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta cũng đừng để tới tối còn chưa tới thôn Lục Hà."
Bùi Sắt gật đầu một cái: "Được, vậy bây giờ chúng ta lập tức lên đường."
Bánh xe chậm rãi lăn đều, Bùi Nhiên trở nên hứng thú, lại hát lên khúc sơn ca, Bùi Sắt ở một bên cũng hát theo vài câu, nhưng mà, diện mạo của nàng mặc dù thay đổi, nhưng âm thanh lại không đổi, nhìn thấy Bùi Nhiên cau mày, gương mặt đau khổ, Bùi Sắt chợt cảm thấy giọng nói của mình thật sự là như quỷ khóc, lập tức ngậm miệng cười đến ngã trước ngã sau. Lúc sơn ca lại một lần nữa vang lên, xe ngựa của các nàng đã chạy về phía thôn Lục Hà, ánh hoàng hôn rơi vào sau xe ngựa, một màu đỏ ánh vàng rực rỡ.
***
Từ khi ra khỏi kinh thành, U Ly ngựa không ngừng vó lên đường. Mới qua ba ngày, hắn đã tự mình đến từng trạm kểm soát bên ngoài kinh thành thám thính tin tức, sau đó căn cứ thám báo của thuộc hạ, loại bỏ từng cái một, đến ngày thứ mười, cuối cùng hắn đã tìm ra một chút manh mối, lại ngựa không ngừng vó lên đường, một đường nhắm thẳng phía nam.
***
Lúc hai người tới thôn Lục Hà, quả nhiên trời đã gần tối.
Vội vội vàng vàng ngủ lại một khách điếm, trái tim Bùi Nhiên có vẻ hưng phấn khác thường: "A Sắt, ngày mai chúng ta đi hỏi trong thôn một chút, mặc dù phu nhân ra đi đã mấy chục năm nhưng mấy lão nhân vẫn có thể nhớ ra phu nhân, chúng ta đi tìm thử, nói không chừng có thể tìm được người thân của phu nhân."
Bùi Sắt ngẩn người, hồi lâu mới nói: "Đúng vậy, nói không chừng trên đời này muội vẫn còn những người thân khác nữa." Nàng vuốt vòng ngọc trên cổ tay, trong lòng nhất thời không rõ là cảm xúc gì, lại nhìn Bùi Nhiên đang sửa sang lại giường đệm, vội vàng ngăn nàng ta lại, nói: "Tỷ tỷ, đừng làm những thứ này nữa, nếu mẫu thân muội nhận tỷ làm nữ nhi, về sau tỷ cũng không cần cứ gọi phu nhân, phu nhân hoài, chúng ta là tỷ muội, là thân phận ngang nhau, những chuyện này cứ để muội tự mình làm cho giỏi."
Bùi Nhiên có chút khựng lại, ngay sau đó khẽ cười: "Vậy được, tỷ đi ra ngoài kêu tiểu nhị mang chút nước nóng vào, suốt nửa tháng bôn ba, chắc muội mệt rồi, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc, ngày mai chúng ta lại lên đường."
Nói xong, nàng ta đi ra ngoài, không lâu sau tiểu nhị mang vào một thùng nước lớn.
Đi đường lâu như vậy, mà nay ngâm mình ở trong bồn tắm, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều tê tê dại dại, cực kỳ thoải mái.
Bùi Sắt dựa vào thùng nước tắm, kinh ngạc nhìn vòng ngọc ở cổ tay trái. Tất cả mọi thứ trên người đều đã bỏ đi, chỉ có vòng ngọc này thật kỳ quái, làm thế nào cũng không cởi được.
Nàng đã từng thử các loại biện pháp, bôi xà phòng lên tay, thậm chí ngâm vào dầu trơn nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.
Ngọc này, toàn thân đỏ tươi ướt át, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, bị người ngoài nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ gặp phiền toái, nhưng vừa nghĩ tới cách duy nhất tháo được là đập vỡ nó, trong lòng Bùi Sắt thực sự không nỡ.
Mà nay, cách kinh thành, đã lái ra khỏi mấy ngàn dặm, nàng chỉ hi vọng có thể cách xa chỗ đó, cách xa tất cả mọi người ở nơi đó, ít nhất trong lòng nàng có thể tồn tại một phần tưởng nhớ.
Vội vã tắm rửa xong, bên ngoài truyền vào tiếng Bùi Nhiên, Bùi Sắt đáp một tiếng, vội vã mặc quần áo tử tế, lúc ra ngoài lại phát hiện Bùi Nhiên đang tranh cãi gì đó với tiểu nhị, mặt đỏ tới mang tai.
Nàng ngừng lại một chút, vội vàng bước nhanh về phía trước.
"Tỷ tỷ." Nàng kéo Bùi Nhiên một cái.
Bùi Nhiên thấy nàng ra ngoài, vội vàng nói với Bùi Sắt: "Tiểu nhị của khách điếm này thật không biết phải trái, rõ ràng chúng ta đã ở lại rồi, vậy mà bây giờ hắn lại muốn chúng ta đi ra ngoài, nói là có người bao toàn bộ khách điếm này, hắn không nói sớm, cố tình chúng ta vào ở mới nói như vậy, đây không phải là không nói đạo lý thì là cái gì."
Nghe vậy, Bùi Sắt nhìn về phía tiểu nhị. Tiểu nhị kia nhìn thấy nàng, khúm núm nói: "Cô nương, thật sự là khách quan ở lầu dưới thúc giục gấp, bổn điếm thật sự không có cách nào, bắt buộc phải lên đây thỉnh cầu hai vị cô nương, xin cô nương thông cảm, khách quan ở lầu dưới vừa nhìn chính là quan gia, tiểu điếm không đắc tội nổi."
Vẻ mặt tiểu nhị đầy đau khổ, Bùi Sắt suy nghĩ trong lòng một chút, không nhịn được nhìn xuống dưới lầu. Chỉ thấy một nhóm chừng hơn mười người dừng ở cửa lớn khách sạn, trong đó có một người ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, một thân hoa phục, cẩm y ngọc đái, mặt như quan ngọc, như cảm nhận được gì, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Bùi Sắt.
Bùi Sắt cả kinh, vội vàng quay người đi.
Ánh mắt của người này rất bén nhọn, đời nàng bình sợ nhất chính là ánh mắt của U Ly lúc nhìn người khác, nhưng nam tử này, mặc dù không mê hoặc lòng người bằng U Ly nhưng đã đủ để kinh tâm động phách.
Thấy Bùi Sắt quay người đi, nam tử kia kinh ngạc, trong mắt cũng không biết thoáng qua cảm xúc gì, nhìn chằm chằm chỗ Bùi Sắt, mãi vẫn không nhìn sang chỗ khác.