Chương 6: Định nghĩa của sự phiền phức
Tưởng tượng được không? Tôi đã sống trong một tuần qua với việc ngày nào cậu "lớp trưởng" cũng hỏi bài tôi.
Nghĩ làm sao mà thông? Tôi không phải hạng nhất, càng không phải cán sự môn gì, lấy cớ gì cậu ta hỏi tôi?
Ừ, cớ chai Sting chứ gì.
Rốt cục tôi vẫn không hiểu được cậu ta đã sống những năm qua thế nào với đống phế liệu kẹt trong tai như thế, ngày nào cậu ta cũng mua thức.uống.có.màu cho tôi. Khâm phục, khâm phục.
Đã vậy môn học hắn hỏi là tất tần tật từ Công Dân cho đến Thể Dục, mà thể dục thì động tác liên hoàn của nam và nữ chắc hẳn rất liên quan. Sau này chắc hỏi tới sinh lí cô lao công luôn quá.
Thật tình, mệt"s mỏi"s quá"ss.
"Nè An!"
Đấy, vừa nhắc là leo sang bàn người ta ngồi rồi.
Giọng hắn ta khá trầm và cứ y như rằng mỗi lần hắn ta dựa mông hay đẩy tôi sang bên để ngồi cạnh tôi hoặc làm thứ skinship gì đấy là bọn con gái thế nào cũng la ó lên như bàn tôi có gắn chuông báo động vậy.
Con Vân cũng vì vậy mà không ở trong lớp nữa, chạy sang chơi với anh người yêu của nó. Phản quốc!
"Cái chỗ này..." Hắn ta gõ gõ viết vào chỗ phương trình cơ bản, lúc đấy tôi không đáp lại ánh mắt hay hành động của hắn ta mà cầm quyển Sinh Học lên học.
"Nhìn mình làm gì?" Tự nhiên cười, rồi nhìn tôi, hỏi câu đấy.
Tự luyến?
Tuyệt đấy thanh niên!
Tôi liếc sang hắn ta một cái, hít một hơi sâu, rồi im lặng.
Đặt quyển Sinh xuống, tôi ngủ. Chứ tôi có thể làm gì giờ?
Sau gần năm giây nhắm mắt, tôi đột nhiên cảm nhận được một bàn tay đang vò đầu mình.
"Bạn nên chỉ bài mình chứ, học cùng lớp với nhau, giúp nhau chút đi."
Còn bao nhiêu con người khác sẵn lòng từ bi phóng sanh lòng tốt giúp cậu, đâu nhất thiết phải dùng câu đó vào kịch bản của cậu và còn áp dụng cái câu đó với tôi.
"Lớp trưởng... Hồng."
Tôi nghiến răng một cái vì hai từ "lớp trưởng" và do dự một lúc vì chữ "Hồng".
Hắn ta họ Hồng và tên là Tôn Chánh, Hồng Tôn Chánh...
Tên gì khó nhớ thế...
"Sao?" Có người trả lời tiếng gọi.
Tôi nhíu chân mày, cảm nhận cái ánh sáng hắt vào từ cửa sổ.
"Nếu biết mình đang chạm vào một cái đầu hoàn toàn còn nguyên sau một tuần chưa tắm gội, chú em có lẽ không cười được như vậy nữa đâu."
Không nhìn thấy, nhưng có lẽ tay hắn ta cũng rút lại rồi. Nhất định là phải vậy. Thật tình, tốn thì giờ, ngủ!
Ô?
Chuyện gì?
"Ngồi dậy chỉ bài cho mình đi."
Cảm nhận của tôi là một cái gì đó rất thô ráp đang ma sát trên đầu mình.
Ừ, chính xác tại phút giây đó tôi đã rống mõm lên chửi thề.
Ừ, chửi rất độc nữa.
"*beeeeeep*. Đang làm cái *beep* gì vậy?"
Tôi ngồi dậy, căng mắt nhìn hắn ta. Không lâu sau tôi nheo mắt lại, không phải vì hắn quá sáng láng đến chói cả mắt, mà là vì tôi đang vô cùng phân vân suy nghĩ, tôi thường có thói quen đấy.
"Cái chỗ này..." Lại chỉ vào phương trình cơ bản, lại hỏi.
Lúc đó tôi phân vân có nên cho hắn ta một tràn pháo tay hay không vì không biết hắn vừa tìm đâu ra cái bao tay nilon đó, nhưng tôi chợt nghĩ đến phương án hắn nhặt trong thùng rác nên tôi thôi.
"Chú em..."
Lúc đó tôi gọi hắn lại, vì chợt muốn đập vào gáy hắn ta một phát.
Sau đó, tôi hít thở, nói:
"Vì sao tha thiết nghề vậy?"
"Học để trả bài."
Hôm không có giờ Toán, lại đi hỏi Toán để trả Toán.
Bình tĩnh, chớ có động thủ nào An... Vì động thủ chắc chắn sẽ được lên ti vi với tiêu đề "sát nhân trẻ".
"Đi hỏi cô lao công đi, phương trình cao siêu như vậy, tôi không đủ trí lực giải."
Ừ... Thực sự cạn lời rồi.
"Beng!"
Tạ ơn trời, rốt cục tôi cũng không học hay ngủ được.
Tôi từng được nghe trong lớp có người miệng mồm rất độc, nhưng tôi biết độc thế nào cũng không bằng má tôi lúc rủa ông hàng xóm. Vì thế về tôi sẽ nói má dạy tôi cách rủa. Tốt.
Cô vào, cả lớp trật tự. Trật tự nhất là lúc cô nói cụm từ "gọi tên lên bảng trả bài". Thậm chí một con ruồi cũng không dám làm ồn.
May sao, tôi an toàn, không bị gọi tên lên trả bài.
"Beng"
Đang thu dọn tập vở, hắn ta kê sát mặt tôi, nhưng trước khi tôi kịp phản ứng, đập vào mặt hắn ta, tôi đã bị tiếng la hét doạ cho giật thót.
"Mình đưa An về."
"Không. Chưa tàn phế."
Lúc đó tôi định nói Vân chở về nhưng Vân hôm nay bận hẹn hò rồi, nghe nói kỉ niệm 100 ngày gì gì đấy.
"Thôi. Mình đưa An về."
"Biết nhà sao chú em?" Tôi kéo cặp, xoay sang nhìn hắn.
"Không, chở An, An chỉ."
"Cần tôi gọi công an không? Tôi vừa phát hiện một vụ quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ."
Nói hết, tôi vác cặp, về.
Mà... đi bộ.
Sáu rưỡi, tôi về tới nhà.
Đây, áo dài tôi ướt một mảng lưng, tôi mệt lã rồi. Vừa định bước vào nhà thì...
"Vy!" Đáp lại tiếng gọi, tôi quay mặt phê cần ra.
"Sao không gọi anh chở?"
Nhận được chủ nhân giọng nói, tôi hoàn toàn phấn chấn. Vì đó là Bảo Minh.
"Anh... đi chơi với bạn mà..." Tôi nghe bạn gái anh nói thế.
"Đâu có." Anh nhíu mày. "Em vào nhà đi, tí đi học võ anh chở em."
"Có phiền không?"
Anh cười, nụ cười rõ toả ra nắng mai.
"Thấy phiền thì đừng bắt anh đợi."
Tôi mím môi, không cho mình bật cười thành tiếng.
Về đến phòng, tôi nghĩ về Bảo Minh trước tiên, sau đó tôi thay đồ, khoan hãy ăn, mệt lã rồi nên tôi ngủ một giấc, sau đó gặm một ổ bánh mì, nhanh chóng chạy ra. Vì không được "bắt anh đợi".
Ít nhất, ở đây tôi có một niềm an ủi. Thế là quá đủ rồi.
Các bạn đoán được rồi chứ? Ừ, tôi thích anh ấy, đơn phương. Mà anh ấy, còn là mối tình đầu của tôi nữa.
Ây... Anh ấy không biết đâu. Nhưng hình như bạn gái anh ấy biết.
Thôi, sao cũng được...