Chương 49: 49: Mùi Cặn Bã Quen Thuộc
Nguyễn Minh Trì dường như đã sống cả đời trong bóng tối.
Não ngừng hoạt động không làm cậu bất tỉnh hoàn toàn, cậu đi trong bóng tối rất lâu, rất lâu cho đến khi thấy ánh sáng.
Đó là ánh sáng màu đỏ, tỏa ra nhiệt độ nóng như lửa đốt, lại gần một chút thì có cảm giác như bị nướng chín.
Không thể tới!
Nguyễn Minh Trì tự nhủ trong lòng, nhưng bóng tối xung quanh cậu như móng vuốt của ác quỷ, muốn xé nát và ăn tươi nuốt sống cậu, cậu đành phải lao về phía ánh sáng đỏ, càng ngày càng gần, cho đến khi đâm thẳng đầu vào.
Giống như bị ngọn lửa nuốt chửng, đốt cháy làn da, đốt xương đốt thịt, ngay cả cảm giác của bản thân cũng dừng lại trong phút chốc, sau đó cảm giác đau đớn lập tức biến mất, cậu quay đầu lại, phát hiện mình vẫn luôn đi xuyên qua đường mòn sơn động.
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Tôi đến đây để làm gì?
Trong đầu trống rỗng, cậu đã không nhớ nổi mình là ai.
Cậu hoang mang nhíu mày, sau đó dời mắt, bơi về phía trước.
Đây là một vùng đỏ rực, hệt như nước đặc sệt, cậu bơi trong chất lỏng màu đỏ tươi này, bộ não nói cho cậu biết nơi này rất nóng nhưng cậu lại hoàn toàn không cách nào cảm giác được.
Cho đến khi cậu thấy ánh sáng, thò đầu ra khỏi chất lỏng, cậu mới thấy sự tồn tại kỳ lạ đó.
Một người.
Một người đàn ông.
Thân thể tr@n truồng trôi nổi trên dung nham, mái tóc dài đen nhánh tán loạn sau lưng, dung dịch sôi trào không cách nào lay động thân thể hắn, hệt như ma thần viễn cổ vẫn ngủ say đến nay, ma văn màu tím trên cơ thể hiện ra một sức mạnh đáng sợ như có thể hủy diệt thế giới.
Ai đây?
Hắn đang làm gì vậy?
Sao lại ở đây?
Không ai trả lời, cậu cũng không hỏi được.
Vì cho đến giờ phút này, cậu mới cảm giác được, ngay cả quyền khống chế thân thể này của mình cũng không phải của cậu, ngoài nhìn và cảm giác ra, cậu chỉ là một ý thức nho nhỏ, không thể thay đổi bất kỳ quyết định nào của cơ thể này.
Cậu “từ trong dung nham trồi lên như bước trên mặt đất bằng phẳng”, dạo bước trên dung nham, đi một vòng lại một vòng quanh người đàn ông đang ngủ say đó, cho đến một lúc nào đó, cậu đột nhiên giơ tay lên, gập ngón tay, một luồng sáng trắng b ắn ra.
Đó là một bàn tay trắng như ngọc, động tác cầm bùa chú giống như niêm hoa chỉ của tượng phật, ngón tay trắng nõn đến mức ngay cả khớp xương cũng không nhìn thấy, hệt như toàn thân được tạc từ ngọc trắng, tạo ra những cử chỉ uyển chuyển nhất trên đời, nhưng sát khí không thể che giấu quanh quẩn quanh đầu ngón tay, cho đến khi b ắn ra từng tấm bùa chú màu vàng quanh người đàn ông đang ngủ say.
Búa chù cuối cùng rơi xuống, ánh sáng trắng bao quanh người đàn ông, cậu cảm thấy “cậu” lúc này mới thực sự thở phào.
Song dường như đây mới chỉ là bắt đầu, “cậu” giẫm lên dung nham, không ngừng đi vòng quanh người đàn ông đang say ngủ, ngón tay của “cậu” hiện ra nhiều bùa chú hơn, từng luồng sáng trắng bao quanh lấy người đàn ông làm trung tâm, có thể có hàng ngàn, thậm chí hàng vạn lá bùa, dần dà về sau động tác trong tay càng ngày càng chậm, có đôi khi phải đứng tại chỗ trầm tư một hai tiếng mới b ắn ra một bùa chú nữa, cậu có thể cảm giác được “cậu” đang chần chờ.
Không biết trời trăng, không biết nóng lạnh, thời gian trôi qua, cho đến khi cả hang dung nham tràn ngập bùa chú, lúc này lá bùa cuối cùng mà “cậu” đang nắm giữ trong tay lại chậm chạp không thể rơi xuống.
Hình như còn điều kiện gì chưa hoàn thành.
“Cậu” đang làm gì vậy?
“Cậu” sẽ làm gì với người đàn ông đang ngủ đó?
Người đàn ông này là ai?
Vô vàn câu hỏi đặt ra nhưng cậu không tìm được câu trả lời, cậu dần trở nên lo lắng chỉ muốn vùng vẫy thoát ra khỏi cái vỏ bọc đang giam cầm mình.
Mãi cho đến lúc này, “cậu” đứng ở nơi đó thật lâu rốt cục động đậy, “cậu” dùng ngón tay cắt qua lòng bàn tay, một chút chất lỏng màu vàng óng chảy ra, hệt như không cần tiền mà vẩy ra khắp nơi.
Thoạt nhìn như vẩy ra tùy tiện, nhưng khi nhìn kỹ thì ra từng giọt máu đều rơi xuống lá bùa kết giới, lá bùa nhuốm máu phát ra ánh sáng vàng nhạt thần thánh, cho đến khi một vạn lẻ tám ngàn trận phù toàn bộ phát sáng, rốt cuộc cậu cũng b ắn ra lá bùa cuối cùng mà cậu nắm mãi trong tay.
Nó đáp xuống ngay giữa hai lông mày của người đàn ông đang ngủ.
Trong phút chốc, trận pháp hoàn thành, ánh sáng vàng bùng lên, toàn bộ không gian trở nên vặn vẹo
[Thánh Ấn phong ma] hoàn thành!
Trong giây phút trận pháp hình thành, cậu như bị một sức mạnh không rõ kéo ra, chui vào trán của người đàn ông đang ngủ, nơi đó giống như một lỗ đen nuốt chửng mọi thứ trên thế giới, cậu bị hút vào không thể thoát ra.
Trong nháy mắt tiến vào giữa trán của người đàn ông đang ngủ say, cậu quay đầu nhìn thoáng qua bèn thấy một nam tử áo bào trắng đang quỳ một chân cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu nào, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi bệnh tình nguy kịch, nhưng cũng chính màu sắc vô cùng nhạt nhòa đó mới làm nổi bật lên đôi mắt đen láy sáng ngời, nốt đỏ giữa mày đậm đà như máu tươi, hệt như sắp chảy xuống.
Ánh mắt chạm nhau, “cậu” dường như cũng thấy cậu, ánh mắt của “cậu” có vẻ thương hại, mà cậu thì bàng hoàng kinh ngạc, vì sao? Vì sao? “Cậu” lại giống tôi đến thế!
Giây tiếp theo.
Bóng tối nuốt chửng.
Nguyễn Minh Trì mở mắt ra lần nữa, cảm nhận được sức mạnh ôm chặt lấy mình, cánh tay đó mạnh đến mức dường như bóp nghẹt eo cậu.
Tầm mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, Nguyễn Minh Trì thấy người đàn ông đang ngủ say trong giấc mơ đó, đường nét giống hệt nhau, ngay cả cảm giác bị đè nén cũng không khác gì nhau.
Trong phút chốc hoảng hốt, hệt như mình đã về tới hang động dung nham ấy.
Song chẳng mấy chốc, cậu chớp mắt một cái, ký ức đã trở nên có chút phai nhạt, người đàn ông đang ngủ say đó và nam tử áo trắng có cùng khuôn mặt với mình đều dần trở nên mơ hồ, thay và đó là một đôi mắt đỏ như máu.
“ch.ết tiệt!” Theo một tiếng chửi rủa, cổ áo của mình đã bị người ta nắm lấy, mắt người đàn ông đỏ hoe hung dữ nhìn cậu lom lom: “Em nên ch.ết đi! Sao còn sống! Vì trốn tránh tôi mà ngay cả ch.ết còn không sợ, có bản lĩnh thì đừng tỉnh lại! Đi ch.ết đi! ch.ết đi!”
Khuôn mặt dữ tợn thu vào tầm mắt, đầu óc Nguyễn Minh Trì choáng váng như bị bóp méo trong khe hở không gian, không thể phân biệt được giờ phút này mình đang ở nơi nào.
Nhưng, khi người đàn ông điên rồ rống to, nước mắt lại tuôn ra từ đôi mắt đó, chúng trong trong suốt, không phải máu nên rất tinh khiết, chảy xuống cằm người đàn ông, cuối cùng tụ lại thành giọt, rơi xuống chăn bông màu trắng vỡ thành từng giọt li ti.
Đáng tiếc không thể thấy nhiều nước mắt cùng nhau tuôn rơi hơn thì đã bị một đôi cánh tay ôm chặt, ôm chặt đến mức suýt nữa bị sức tay làm cho bẹp mặt, suýt chút nữa làm cậu ngạt thở, đồng thời cậu cũng cảm nhận được cơ thể khẽ run lên.
Nhắm mắt lại rồi hít thở sâu.
À…
Là mùi cặn bã quen thuộc.
Một giây sau nhắm mắt mở ra, Nguyễn Minh Trì cười lạnh trong lòng.
Vậy, tôi cược thắng rồi?
Quý Hạo làm nhục tôi rồi lại không thể rời xa tôi, vừa mắng lại vừa ôm tôi thật chặt.
Đúng vậy, hắn không có người thân trên đời này, chỉ còn lại tôi.
Quả nhiên, khổ nhục kế của Nguyễn Minh Trì đã có hiệu quả, Quý Hạo chỉ tức giận hỏi cậu tại sao mắt mù không thấy biển báo lại có thể ngã khỏi cầu giữa ban ngày, nói cậu ngốc nói cậu đần, nói cậu bị đụng đến mũi sưng đỏ xấu muốn ch.ết, sau đó đè cậu xuống giường hôn cho đến khi thở không nổi, lại không hề đề cập đến việc hôm nay đã đến nhà máy “WB”.
Trong lòng Quý Hạo, cổ phần của “WB” vốn không đáng nhắc tới, huống chi dưới tiền đề cậu gặp chuyện không may, người này đã sớm ném những ý nghĩ khác lên chín tầng mây.
Cậu đã tranh thủ đủ thời gian để chuyển tài sản của “WB” sang cho mình.
Vất vả lắm Quý Hạo mới không hôn nữa, quái gở oán giận cậu mấy câu, sau đó điều khiển xe lăn điện rời khỏi phòng bệnh, Nguyễn Minh Trì sờ môi tê rần, khẽ mắng một câu: “Chó à?”
Nguyễn Minh Trì ở lại bệnh viện cả đêm thì nôn nóng muốn xuất viện, cậu phải đi gặp cổ đông của “WB” hai lần mới có thể hoàn thành việc chuyển giao toàn bộ tài sản, không có thời gian trì hoãn trên giường bệnh.
Nhưng Quý Hạo rảnh rỗi không có việc gì làm, buổi tối canh giữ trong phòng bệnh của cậu cũng không thèm trở về khách sạn, ngay cả giường bệnh rời khỏi cũng không được chứ đừng nói là rời khỏi bệnh viện.
Hơn nữa khiến cậu cảm thấy bị sỉ nhục nhất là cậu có đi vệ sinh hay không đều cần phải được Quý Hạo đồng ý, hắn ôm bồn tiểu nở một nụ cười bi3n thái, đẩy xe lăn điện đến giường bệnh, nói: “Để tôi.
”
Nguyễn Minh Trì giận run cả người, rồi lại phải nghiến răng hợp tác.
Cậu không phải không thức thời, cũng không phải nuôi không công một con sói mắt trắng, cậu chỉ muốn được đối xử tử tế, tự nhiên sẽ đáp lại đàng hoàng, chứ không phải như bây giờ giống như ngay cả tư cách làm người cũng bị chối bỏ.
Toàn bộ quá trình Nguyễn Minh Trì gần như cắn nát răng, lông mày nhíu lại như dãy núi, trong mắt tràn đầy tức giận, vì thế nụ cười vui vẻ của Quý Hạo ngày càng rực rỡ.
Quý Hạo ôm bồn tiểu điều khiển xe lăn điện đi vào phòng tắm, sau khi hoàn toàn cõng Nguyễn Minh Trì trên lưng, ánh mắt khinh bỉ và châm chọc của Quý Hạo biến mất, trong lòng tràn đầy vui vẻ, khóe môi khó có thể khép lại.
Chưa bao giờ nhìn thấy một Nguyễn Minh Trì như vậy, quá gai góc, quá bén nhọn, nhưng cũng hung hãn như bông hồng nở rộ trong một cánh đồng hoa bách hợp, cực kỳ lộng lẫy, đẹp đẽ vô song.
Đúng là… muốn khi dễ hơn nữa.
Nhưng Quý Hạo biết rõ đạo lý co được duỗi được, cũng hiểu rằng khi đối phó với một chàng trai lắm mưu mô như vậy, hắn phải đánh cây chùy to cho một quả táo ngọt, nếu không cậu sẽ lại cá ch.ết lưới rách.
Cho nên Quý Hạo xoay người trở lại phòng bệnh vẫy tay với Nguyễn Minh Trì, nói: “Ôm tôi lên giường.
”
Để cho bệnh nhân suýt ch.ết vì tai nạn xe ôm hắn lên giường, nghĩ cũng hay đấy!
Tuy nghĩ như vậy, Nguyễn Minh Trì vẫn ngoan ngoãn xuống giường, ôm Quý Hạo lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh hắn.
Giường bệnh viện tư nhân đủ rộng để cả hai đánh nhau một trận trên giường.
Quý Hạo nằm một hồi, cầm tay Nguyễn Minh Trì chậm rãi nghịch, lên tiếng: “Em xảy ra tai nạn làm tôi sợ ch.ết khiếp, lần sau không cho em lái xe nữa, em là người của tôi, mạng cũng là của tôi, không có sự đồng ý của tôi, em không có tư cách lấy đi.
”
“Em bảo vệ mình cho kĩ, thiếu em tôi sống không nổi.
”
Nói đoạn, Quý Hạo đặt tay Nguyễn Minh Trì bên môi, hôn đi hôn lại, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt đong đầy tình cảm như muốn trào ra ngoài.
Cuối cùng hắn đặt tay của Nguyễn Minh Trì lên mặt, ngáp một cái nói: “Từ khi em gặp chuyện không may tôi ngủ không ngon giấc, lần này chắc tôi ngủ rất lâu, trong thời gian này không ai được quấy rầy tôi, kể cả em, biết không?”
Nguyễn Minh Trì đang bị vở kịch sến sủa này làm cho ghê tởm, nghe thế hai mắt sáng lên, sốt sắng gật đầu, sau đó mới kịp phản ứng lại, trầm giọng nói: “Cậu ngủ đi, em sẽ không quấy rầy cậu.
”
Không làm phiền hắn, vậy cậu có thể đi!
(*) Niêm Hoa Chỉ (), là một trong 72 Tuyệt Kỹ Thiếu Lâm.
Tên của môn công phu này lấy cảm hứng từ chuyện “Niêm Hoa Vi Tiếu” của Phật Tổ.