Chương 63: 63: Chờ Hắn Khỏe Rồi Đến Lúc Phải Trả Lại Gấp Bội
Nguyễn Minh Trì nhẹ nhàng gõ cửa phòng Quý Hạo nhưng không có tiếng đáp lại, Nguyễn Minh Trì đợi một lúc, sau đó đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào, quả nhiên thấy Quý Hạo đang ngủ trưa trên giường.
Nguyễn Minh Trì c ắn môi dưới, cứ bứt rứt muốn đến bên giường của Quý Hạo, chần chừ mãi mới đi đến bên giường.
Ôm một lúc thôi, ôm một lúc thôi là thỏa mãn rồi.
Thật sự rất nhớ hắn.
Nhưng ngay trước khi lên giường, Nguyễn Minh Trì chú ý tới tài liệu trên tủ đầu giường, cậu liếc nhìn Quý Hạo đang ngủ, cẩn thận cầm tài liệu lên lật xem.
Quý Hạo mới vừa trở về, vừa bước vào phòng ngủ đã thấy cảnh tượng này.
Quý Hạo gần đây bận rộn chơi “trò chơi kinh doanh thực tế” cũng không phải làm chuyện lung tung, hắn bên này để lại cái vỏ ăn ngủ đúng giờ, bên này thì đã chạy vài vòng thế giới, mấy lần điều tr.a ngầm, tự nhiên cũng phát hiện ra nhiều vấn đề nên tất nhiên phải cắt bỏ khối u ác tính càng sớm càng tốt.
Hắn còn muốn ở thế giới này cả đời đấy, đủ giàu mới có thể sống tự do tự tại, không thể không quan tâm được.
Vừa nãy hắn cảm thấy có người đến bên mình, nhưng hơi thở quen thuộc, Quý Hạo lập tức buông lỏng cảnh giác biết người tới là Nguyễn Minh Trì.
Vừa nghĩ đến khả năng Nguyễn Minh Trì đến bên mình lúc này, hắn liền xuyên thủng không gian trở về chỗ thân thể của mình thì thấy Nguyễn Minh Trì duy trì tư thế quỳ một gối trên giường, nhìn văn kiện mình tiện tay đặt ở tủ đầu giường.
Hắn nhất thời nổi máu làm một bài báo cáo tài liệu về “phẫu thuật thay thế cột sống người”, ai có chút thông minh thấy tài liệu này sẽ cười nhạo một tiếng, tuyệt đối không có khả năng.
Đầu tiên loại thí nghiệm này hoàn toàn bị cấm, thuộc một loại nghiên cứu trên cơ thể con người, thay thế một cột sống bằng một cột sống khác, có điên không? Ai dám nghiên cứu? Hơn nữa, cơ thể con người là bí ẩn sinh học cao cấp nhất của trái đất, với kỹ thuật y học hiện nay của con người còn không thể đạt đến trình độ chạm đến dây thần kinh chứ đừng nói đến nơi quan trọng như cột sống, nghĩ cũng biết kỹ thuật này vốn không có cách nào thực hiện.
Quý Hạo cũng cảm thấy mình có hơi dở hơi, tiện tay ném một bên, hôm nay bị Nguyễn Minh Trì thấy, đúng là làm chuyện cười.
Ánh mắt đảo quanh Nguyễn Minh Trì mấy vòng, Quý Hạo đi tới bên cạnh thân thể mình đang định nằm xuống, giả bộ như vừa mới ngủ dậy, thấy Nguyễn Minh Trì bên đó đã đọc lướt qua hai trang, sau đó lại nhẹ nhàng đặt tài liệu lên tủ đầu giường, xốc chăn lên, nhẹ nhàng lên giường.
Khóe miệng Quý Hạo nhếch lên, tăng tốc tiến vào trong cơ thể, chờ Nguyễn Minh Trì tới gần hắn liền ôm trọn cậu vào lòng.
“Sao thế?” Quý Hạo giả vờ mới tỉnh ngủ, quay đầu nhìn Nguyễn Minh Trì.
Vẻ mặt Nguyễn Minh Trì nghệch ra, hệt như người mất hồn nhìn Quý Hạo, sau đó không nói một lời ôm eo Quý Hạo, tựa đầu vào vai hắn, lộ ra một chút bướng bỉnh ôm chặt hắn.
Quý Hạo đã lâu không ôm bé người yêu của mình nên cứ dứt khoát tận hưởng giây phút nghỉ ngơi này, trở tay ôm lấy người, hôn l3n đỉnh tóc cậu rồi nói: “Sao vậy?”
Nguyễn Minh Trì không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu chủ động hôn lên môi Quý Hạo.
Lời Quý Hạo muốn nói đều bị nụ hôn nồng nhiệt đó xóa sạch trong nháy mắt, hắn ghì cậu lại khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Khi hắn chực tỉnh thì trời đã tối.
Tâm tư Nguyễn Minh Trì rất thâm sâu một khi đã chủ động thì trở nên hấp dẫn vô cùng, đáng tiếc Quý Hạo hiện giờ là một tên “què”, chịu đựng đến con người đều đỏ cả lên, cuối cùng khi được nghỉ ngơi một lúc, hắn vòng tay ôm lấy Nguyễn Minh Trì mà nói: “Tôi thực sự muốn chữa khỏi chân ngay lập tức.
”
Nguyễn Minh Trì buồn ngủ trong lòng hắn, tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, lúc nghe những lời này miễn cưỡng mở ra, lẩm bẩm: “Em cũng vậy.
”
“Viện nghiên cứu bên đó cũng có chút thành quả, có lẽ cũng sắp xong rồi.
” Khi Quý Hạo nói lời này, hoàn toàn quên mất tài liệu trên tủ đầu giường chỉ có thể lừa gạt học sinh tiểu học, mà hắn một lòng một dạ chuẩn bị bước đệm để lấy lại phong độ, dù sao nhiều nhất ba tháng hắn nhất định phải báo “mối thù cám dỗ” hôm nay.
Thật quá đáng, biết rõ hắn là tên què thế mà còn quyến rũ ngon lành như vậy, chờ hắn khỏe rồi đến lúc phải trả lại gấp bội.
Nguyễn Minh Trì nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo một loại nhẹ nhõm thanh thản, dịu giọng nói: “Cậu sẽ đứng lên sớm thôi.
”
Trong giọng điệu kiên định có chút quái lạ, nhưng ánh sáng trong mắt Nguyễn Minh Trì lại bị mi mắt mỏng che khuất nên cả thiên ma cũng bị lừa, chỉ cho rằng sự dịu ngoan của cậu đến từ quấn quýt vừa rồi.
Ngày hôm sau Quý Hạo lại thoát xác đi làm sự nghiệp, Nguyễn Minh Trì thấy sự dịu dàng ngày hôm qua không thay đổi được quan hệ lạnh lùng của hai người, trong lòng thầm nở nụ cười cay đắng, cũng không còn mê muội nữa.
Thế là đủ, cậu thỏa mãn rồi, nếu như nói mình còn có tác dụng gì, nếu có gì để bù đắp những lỗi lầm mà cậu đã gây ra chắc chỉ còn cách đó thôi.
Vào buổi trưa, khi nắng gắt, Nguyễn Minh Trì ở bên cửa sổ phòng ngủ của mình bấm một cú điện thoại, lúc đó ánh nắng chói chang, rọi vào mặt cậu, soi rõ những cố chấp trong đôi mắt đen đang lan ra với tốc độ kinh hoàng.
Cậu nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Bevin, tôi là Nguyễn Minh Trì, khi nào ca phẫu thuật của ông thực hiện, tôi sẵn sàng phối hợp bất cứ lúc nào.
”
Viện nghiên cứu bên kia điện thoại vẫn bị bao phủ trong sương đen, mọi người đều tin chắc nghiên cứu về “phẫu thuật thay thế cột sống của con người” là một thành công lớn, viện trưởng Bevin không đợi được mệnh lệnh giải phẫu của Quý Hạo thì gấp gáp không thôi, hiện tại kích động nói: “Bất cứ lúc nào cũng có thể, cậu tới đây, hoặc chúng tôi qua đó, bất cứ lúc nào cũng có thể cho ngài Quý một cột sống khỏe mạnh, tôi có thể thề rằng sau khi ca phẫu thuật thành công, ngài ấy sẽ có thể đứng dậy!”
Đôi mắt Nguyễn Minh Trì lóe lên, nóng lòng chuộc tội, cậu không chần chừ mà tin lời viện trưởng Bevin.
Khóe miệng cậu nhếch lên nụ cười rồi nói: “Ngày mai có được không?”
Nói xong những lời này, trái tim bị trói chặt mấy ngày nay của cậu lập tức được nhẹ nhõm, cậu hít thở bầu không khí trong lành mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ đứng dậy được, có lẽ em sẽ không thể trông thấy nhưng em có thể mường tượng cảnh đó, khoảnh khắc đó, cậu đẹp trai cỡ nào.
Buổi tối Quý Hạo gọi cậu cùng nhau ăn bữa tối, Nguyễn Minh Trì cười rất vui vẻ, ánh mắt rơi vào trên mặt Quý Hạo, bắt gặp ánh mắt của hắn, nụ cười của cậu giống như một đóa hoa nở rộ nở ra từng cánh hoa.
Quý Hạo bị ánh mắt và nụ cười như vậy thu hút, hắn đến gần cậu hỏi: “Sao em vui thế?”
Nguyễn Minh Trì cong khóe môi cười: “Buổi tối cậu có thể ngủ với em được không?”
Thẳng thắn như vậy sao?
Ánh mắt Quý Hạo mập mờ, ánh mắt lưu luyến trên mặt cậu rồi nói: “Tất nhiên.
”
Nguyễn Minh Trì của ngày hôm nay còn nhiệt tình hơn hôm qua, nhất thời Quý Hạo bị dụ dỗ đến toát mồ hôi lạnh, mấy lần quên mất suýt nhảy cẫng lên, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu bị kéo căng đến mức chừng như một giây sau sẽ đứt cái phựt.
Song cuối cùng Quý Hạo vẫn khống chế được những hành động bốc đồng này.
Hắn cảm thấy mình đã kiểm soát được mọi thứ, hưởng thụ một bữa ăn ngon cũng chỉ là tốn một chút thời gian nấu nướng mà thôi, nhưng nếu hắn để lộ năng lực đặc biệt của mình trước mặt Nguyễn Minh Trì, lỡ như k1ch thích tiềm thức của Nguyễn thượng tiên thức tỉnh, gi3t ch.ết hắn trong thế giới này thì thật sự mất nhiều hơn được.
Nhưng Nguyễn thượng tiên thật sự sẽ xuất hiện sao?
Hắn cứ có cảm giác dường như mình đang bị kiềm chế và kiểm soát bởi một thứ gì đó trong bóng tối, mà thứ đó đã trở nên đặc biệt mạnh mẽ khi gần đây hắn thường xuyên sử dụng sức mạnh của thiên ma.
Hắn rất khó hình dung loại cảm giác này, nhưng thế giới trước mắt quả thật cho hắn một loại cảm giác vô cùng giả dối… tuy thế giới này đúng là giả thật, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong thế giới này còn cất giấu một sức mạnh thần bí đang cố gắng làm gì đó.
Song chẳng mấy chốc, Quý Hạo bị sự chủ động của Nguyễn Minh Trì làm cho mất tập trung, những nghi ngờ đó nhanh chóng bị dập tắt sâu trong lòng, Quý Hạo bị khống chế trong một thời gian dài thậm chí không nhớ nổi, mình đến tột cùng vì sao ở chỗ này, mình là ai?
Cho đến sáng hôm sau, khi Quý Hạo tỉnh dậy, sờ s0ạng bên người, phát hiện giường bên cạnh đã lạnh tanh, đêm qua Nguyễn Minh Trì ngủ say bên cạnh mình lại lặng lẽ rời đi khi mình đang ngủ.
Thật kỳ lạ, phải không?
Vậy mà hắn cũng không bị đánh thức.
Rõ ràng hắn cũng không cần ngủ, nhưng lại ngủ quên trời trăng mây đất không biết người kề bên gối đã rời đi.
Quý Hạo nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể định nghĩa loại cảm giác khống chế kỳ dị này chính là quy tắc của thế giới, cũng giống như ở thế giới này hắn không thể sử dụng sức mạnh của thiên ma trước mặt người khác, càng không thể tùy ý xử trí mạng người, trong thế giới này trải rộng nhận thức của Nguyễn Minh Trì về quy tắc thế giới, nếu hắn không muốn xung đột với Nguyễn Minh Trì thì chỉ có thể lựa chọn hành động theo quy tắc.
Cũng chính là loại quy tắc này, làm cho Quý Hạo bó tay bó chân rồi lại vì tiếc mạng nên phải tuân theo quy tắc, cũng vì thế hắn mới có cảm giác bị kiềm chế mạnh mẽ như vậy nhỉ.
Thôi, cũng không phải thế giới thứ nhất, sao lại phải để ý đến thế giới này làm gì.
Quý Hạo để cho mình bình tĩnh lại, không nghĩ sâu xa sao mình lại ngủ say, cũng như không cần phải nghĩ sao mình phải khắc chế bản tính của bản thân để tuân theo quy tắc.
Đây là tự cứu, cũng là quy tắc của trò chơi, không ai dám nghĩ đến kết quả của việc phá vỡ quy tắc.
Quý Hạo lau mặt một lúc, sau đó bắt đầu làm những việc gần đây mỗi ngày đều phải làm, thị sát sản nghiệp bằng linh hồn thiên ma, để lại một cái vỏ rỗng ở nhà, kết nối với một phần nhỏ nhận thức của hắn, che tai mắt người trong nhà thay hắn.
Bởi vì đã làm rất nhiều lần, Quý Hạo rời đi rất thong dong, một bước nhẹ nhàng vượt ngàn dặm, sau đó lại bận việc riêng.
Một phần ý thức của hắn quay trở lại cơ thể của mình, chiếc xe điện mang cơ thể tàn tật đó đến ban công, Quý Hạo thấy viện trưởng Bevin mà hắn đầu tư, dẫn theo một số người rồi bấm chuông cửa nhà hắn.
Cửa mở ra, là Nguyễn Minh Trì tiếp đón bọn họ.
“Vào đi.
” Thanh niên tối qua còn dùng ánh mắt ẩm ướt nhìn hắn giờ đứng ở cửa, mặt không hề thay đổi nói, sau đó mở rộng cửa để cho những người bên ngoài đó tiến vào trang viên.