Chương 67: 67: Người Này… Đến Tột Cùng Là Thần Thánh Phương Nào
Hắn đầy ẩn ý nhìn thoáng gia lão hầu, lão hầu khom lưng lui ra ngoài năm bước, cũng không ngẩng đầu lên nữa.
Quý Hạo mở sách ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã xác nhận đó là chữ viết của mình.
Đây là nhật ký của mình, viết mấy thứ linh tinh vụn vặt, có lẽ là sản phẩm hắn nhất thời có hứng viết ra, thời gian nhật ký đầu tiên là tháng 3 năm thứ 123 theo lịch ma giới…
Lịch mà tháng 3 năm 123.
Thời tiết âm u, rơi mưa máu.
Sau một tháng chiến đấu kịch liệt, rốt cuộc dã vương bị đánh giết bên ngoài cung Trường Lăng, đại quân tiến quân thần tốc, tiến vào cung Trường Cung, ta ngồi trên tôn vị, nhìn chư vương vào triều, lòng ta trào dâng, biết niềm vui hôm nay không thể phục chế bèn lấy bút mực ra ghi lại.
Lịch ma tháng 6 năm 123.
Thời tiết âm u, sương giá phủ xuống.
Hết ăn uống lại ngủ nghỉ làm ma tôn có hơi nhàm chán.
Lịch ma tháng 1 năm 124.
Thời tiết âm u, núi lửa phun trào.
Sau khi du hành một mình trong tam giới, quả nhiên chỉ có phong cảnh của ma giới là đẹp, bầu trời luôn tối tăm, núi lửa luôn phun trào bất cứ lúc nào, sương mù trong không khí dày đặc u ám, kỳ quái, kinh khủng nhưng ta lại cảm thấy sảng khoái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Lịch ma tháng 2 năm 125.
Thời tiết âm u, hồ máu sôi.
Chán quá nên ta bảo bọn họ đừng làm phiền ta, chỉ nói bế quan tu luyện, thực ra cải trang vi hành, chu du khắp Nam Bắc ma giới, không ngờ vẫn còn thuộc hạ của dã vương nên diệt sạch.
Lịch ma tháng 4 năm 125.
Thời tiết âm u, trời nhiều mây mù.
Khi ấy gặp được con trai của dã vương, Nguyễn Tiên Nhi, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của ma giới, có tiên khí vờn quanh, kiệt ngạo trong trẻo lạnh lùng đầy hơi thở hôi thối của tiên nhân.
Thẩm mỹ của ma giới đúng là kỳ lạ, mấu chốt nhất là dã vương thấp kém thô bỉ, hắn ta là một gã khổng lồ như núi lại sinh ra một mỹ nhân như vậy, chẳng lẽ hắn ta bị cắm sừng hay logic của chúng ta có vấn đề.
Lịch ma tháng 5 năm 125.
Thời tiết âm u, sóng biển dữ dội.
Đấu trí đấu dũng với mỹ nhân, rất đẹp.
Cậu ấy muốn giết ta để báo thù cho cha, nhưng ta lại muốn cưới cậu ấy, ai đó đánh tỉnh ta đi.
Thôi, ta là ma tôn, ta muốn làm gì thì làm.
Lịch ma tháng 5 năm 125.
Trời âm u, sóng sánh đỏ.
Đêm qua ta bế mỹ nhân vào tẩm cung, vô cùng ngon lành thỏa mãn.
Lịch ma tháng 5 năm 125.
Thời tiết âm u, muôn dân khóc.
Lã lỗi của bản tôn khi khiến người ngưỡng mộ bản tôn phải khóc, hôm nay ta chiêu cáo với tam giới rằng, bản tôn lập hậu.
Tháng 6 năm 125.
Thời tiết âm u, trời đất quay cuồng.
Cổng ma giới mở rộng, sứ giả của tam giới cùng chúc mừng, không ngờ tiên giới “Bất Tư Lượng” vậy mà cũng phái sứ giả đến, nhưng người đứng đầu đó lại giấu mày che mặt, nghe bảo tên là Nguyễn Minh Trì là viện trưởng “Bất Tư Lượng”.
Đúng, chính là đệ nhất mỹ nhân tiên giới, người đứng đầu tiên giới căm thù ma giới.
…
“Ma tôn, ma quân đã tập hợp đông đủ, kính xin ngài đến trước sảnh để phát lệnh ra trận.
”
Quý Hạo chú tâm đọc, lão hầu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, hắn gấp sách lại quay đầu nhìn lão rồi hỏi: “Đi lần này, kẻ địch là ai?”
Lão hầu nói: “Thám tử đến báo, chính đạo hôm nay đang tập kết, với ‘Bất Tư Lượng’ Nhạc Tôn Nguyễn Minh Trì làm lãnh đạo, Ngụy Nguy Pha của nhân giới đã tập kết và thiết lập một đội hình phòng thủ.
”
Quý Hạo nhướng mày: “Tam giới ai cũng biết vì sao chúng ta khai chiến, là do sợ thiên hạ quá thái bình?”
Lão hầu nói: “Ma tôn, một tháng trước ngài đã sắp xếp người đưa chiến thư cho ‘Bất Tư Lượng’.
”
“Ta?”
Lão bàn hạ mắt, không nói gì nữa.
Quý Hạo cảm thấy không hiểu mình nổi.
Chuyện quái gì thế này.
Nếu dẫn quân quy mô lớn, đương nhiên sẽ thắng rồi lặng lẽ dẫn quân ra khỏi ma giới, ba ngày đánh hạ nhân gian sau đó đánh chiếm đến cửa tiên giới, thế không tốt à? Sao còn đưa chiến thư, gióng trống khua chiêng, bản thân bị làm sao thế? Chơi trò chiến tranh để có kẻ ch.ết chơi?
Quý Hạo suy nghĩ một lát, cất “mỹ nhân trích tiên” vào trong tay áo, xoay người ra cửa, thị vệ ma tôn võ trang hạng nặng đứng ở hai bên hành lang dài, dẫn Quý Hạo đi về một hướng, lão hầu đi theo phía sau hắn, chú ý tới cổ tay áo hắn lộ ra một góc sách vở, ánh mắt có chút khó hiểu nhưng chẳng mấy chốc đã kiềm chế cảm xúc này lại.
Quý Hạo đi trọn vẹn năm phút đồng hồ, gần như dạo qua một vòng điện ma tôn này, cuối cùng mới đi tới chỗ cao nhất, đến bức tường thành của sảnh ngoài thì thấy chiến sĩ ma giới vô tận không thấy điểm cuối đứng chờ trước mặt, bộ giáp đen dữ tợn hùng vĩ, sắp hàng ngay ngắn trên đồng bằng.
Mười ma tướng đứng ở vị trí gần tường thành nhất, có người nhỏ gầy th ô tục, có người cao lớn uy vũ như núi cao, còn có người có dáng vẻ của nhân loại nhưng sau lưng mọc ra cánh thịt, chậm rãi bay cách mặt đất ba mét, đương nhiên cũng có kẻ hoàn toàn giống người.
Khi Quý Hạo xuất hiện, ma tướng ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, ma tướng mọc ra cánh thịt hô lớn: “Ma tôn ở trên, vực sâu đồng thọ, nhật nguyệt đồng huy, ma công cái thế, trận này tất thắng!”
Ma tướng còn lại hô to: “San bằng tam giới, trận này tất thắng!“
Ngay sau đó, hàng tỉ đại quân ma giới phát ra một tiếng gào thét như núi gầm biển thét: “San bằng tam giới, trận này tất thắng!”
Tuy Quý Hạo không có ký ức, hệt như cũng không có ý định phải tấn công tam giới, song hắn vẫn bị tiếng ầm ầm k1ch thích nhiệt huyết rồi sinh ra cảm giác hăng hái vô cùng.
Tiếng hét như vậy kéo dài vài phút, sau đó ma tướng hàng trước xoay người đối mặt với quân đội của mình, vẫn là ma tướng có cánh bằng thịt là người có động tác đầu tiên.
Hắn ta lật bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một tòa tháp bảy tầng tinh xảo, thân tháp giống như làm bằng gang, cổ xưa đen kịt, có thể thấy ma vụ lờ mờ, tràn ngập điềm xấu nhưng hắn ta lại nhấc cao tháp đen lên nói: “Giáp quân, nhanh chóng vào tháp!”
Vì thế hắn thấy ma quân trước mặt hóa thành những vệt sáng đen bay về phía cửa tầng một tháp đen, ma quân trước mặt lập tức giảm đi một phần mười, mà tháp đen này không biết có bao nhiêu không gian ở chỗ sâu, còn ma quân thì vẫn bay vào bên trong, hệt như không thể lấp đầy.
Sau đó, những ma tướng khác lần lượt lấy ra tháp đen hét lớn: “Ất sửu quân, nhanh chóng vào tháp!”
“Bính dần quân, nhanh chóng vào tháp!”
“Đinh mão quân, nhanh chóng vào tháp!”
…
Vô số ánh sáng đen hòa vào trong tháp đen, hàng trăm triệu chiến sĩ ma tộc biến mất trên đồng bằng, thậm chí cả đội quân lương thảo ở xa hơn cũng tiến vào tháp đen, cự thú quái vật vực sâu trăm mét rống to bị kẻ cưỡi trên lưng quất mạnh một cái, cuối cùng ầm ầm chạy tới, chờ xông vào tháp đen, chớp mắt đã biến mất.
Một lúc sau, trước mắt Quý Hạo cũng chỉ còn lại có mười ma tướng.
Hai tay mười ma tướng nâng qua đỉnh đầu cùng hô lớn: “Ma tôn ở trên, ma quân đã tập hợp xong!”
Quý Hạo gật đầu, cũng không có kinh ngạc gì với cách làm này, mà chỉ vung tay áo rồi nói: “Đều vào đi.
”
Mười ma tướng này cũng không chần chờ, hoàn toàn tín nhiệm vô cùng trung thành mà sử dụng thần thông của mình bay vào trong tay áo càn khôn của Quý Hạo.
Quý Hạo lại phất tay áo, phong ấn lối vào, dẫn theo hàng tỷ ma quân, sau đó quay đầu nhìn lão hầu.
Đôi mắt Quý Hạo rất đen, nặng nề rơi xuống đỉnh đầu lão hầu, lưng của lão hầu gần như khom xuống đất, lão cung kính nhưng không có vẻ gì sợ hãi giống như đang chờ Quý Hạo xử lý.
“Có vẻ như lão biết khá nhiều.
” Quý Hạo nói một cách đầy sâu xa.
Lão hầu trả lời: “Lão nô có bổn phận, bất cứ lúc nào cũng phải nhắc nhở ma tôn.
”
“Kể cả khi ta không còn nhớ gì cả, ngay cả kiến thức thông thường cũng không.
”
“Chủ nhân chính là chủ nhân, lão nô kính dâng cái thân tàn này cho chủ nhân, lão sẽ không nhận lầm hơi thở của chủ nhân.
”
“Được rồi.
” Nếu đã nói ra, Quý Hạo đang thiếu người chỉ đường: “Cùng đi với ta.
”
“Rõ!”
Trong lúc nói chuyện, chín con rồng đen bay ra từ trong núi dưới ánh mặt trời đỏ rực, trông rất hung dữ, hai mắt đỏ như máu, dài cả ngàn thước, gầm thét cùng nhau bay ra che khuất bầu trời, uy áp của mấy ma thú bậc cao khiến toàn bộ ma giới như hoàn toàn im lặng, thậm chí mấy ma thú ăn cỏ nhát gan sợ tới mức vỡ tim tại chỗ, trợn trắng mắt ch.ết đột ngột.
Ma long chín đầu đó lập tức bay đến điện hạ ma tôn, nhe răng trợn mắt phát ra một tiếng rồng ngâm, ma khí đen kịt bốc lên, ma giới vốn đã tối tăm lập tức tối đen như mực, ma long gào thét.
Quý Hạo ngước mắt nhìn lại.
Lão hầu nói: “Ma long hung dữ không biết cách tự kiềm chế, dân chúng trong thành không thể chịu nổi uy áp của nó, kính xin ma tôn chuyển sang chiến xa ma long, lần này đi Ngụy Nguy Pha sẽ mất nửa ngày, ma tôn không ngại có thể nghỉ ngơi trong chiến xa đó.
”
Lúc này Quý Hạo mới thấy, trên người của ma long chín đầu đều đeo martingale (*) như trâu ngựa, chúng bị kéo bởi những sợi xích sắt dày màu đen, ma văn màu tím như ẩn như hiện ở trên xích sắt cho đến khi một màn sương đen gần như bao trùm cả trời đất, mới kết thúc.
(*) Martingale là một cái đai ghìm cương ngựa.
Sau khi biết mình nên đi đâu, Quý Hạo tạo ra một đám sương mù đen bao quanh hắn và lão hầu, bước thêm một bước đã vượt qua định nghĩa của không gian, xuất hiện trước đám mây đen trên bầu trời.
Khi đến gần, mới có thể phát hiện ra sợi xích sắt rất lớn, cao khoảng mười mét, trên đó trải rộng đầy ma văn, Quý Hạo đứng ở bên cạnh chẳng khác gì một tên nhỏ bé bên sườn núi cao.
Ma long ban nãy còn giương nanh múa vuốt nhận ra sự hiện diện của chủ nhân thì thu lại lớp vảy dữ tợn, tỏ ra ngoan ngoãn, ma khí cũng trở nên dịu ngoan hơn rất nhiều.
Quý Hạo nhìn sương đen trước mắt, đợi một lát, thấy lão hầu cũng không nói gì liền bước vào trong sương mù.
Sương đen này rõ ràng là một cấm chế cực kỳ mạnh mẽ, không phải người thiết lập cấm chế không thể đi vào, nhưng khi Quý Hạo tiến vào trong đó, chẳng những không bị công kích kháng cự, thậm chí cấm chế còn có vẻ vui mừng, màn sương đen mãnh liệt tách ra, chẳng mấy chốc Quý Hạo đã thấy cảnh tượng bên trong sương đen.
Cung điện huy hoàng hiện ra ở chỗ sâu trong màn sương đen, trôi nổi trên bầu trời nhưng không ngờ bên trong lại sáng trắng, chiếu vào những viên ngói màu vàng óng kia, thậm chí có chút chói mắt.
“Ma tôn xin mời vào chiến xa.
” Lão hầu nói với cung điện.
Khi Quý Hạo ngẫm lại chiếc xa này, thực sự có chút vượt ngoài dự liệu của hắn.
Đến khi tiến vào chiến xa, nhìn từ bên ngoài có thể thấy, đây là một tòa cung điện chỉ là bị sương đen bao quanh, tuy trôi nổi trên bầu trời, cũng không cảm nhận được sự rung chuyển.
Bên trong đình đài lầu các đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có một quảng trường nhỏ và khu vườn.
Lão hầu đứng đối diện phía trước ban công huýt sáo một tiếng, ánh mắt Quý Hạo dễ dàng xuyên qua sương đen, thấy rõ ma long chín đầu bay về phía xa.
Bên ngoài là mặt trời, mặt trăng và các vì sao nhưng bên trong rặt một vẻ năm tháng tĩnh lặng.
Quý Hạo thực sự rất hứng thú với chiến xa này, cùng lão hầu dạo qua một vòng, sau đó trở lại trong điện lần lượt gặp mười ma tướng dưới sự nhắc nhở của lão hầu, đảo mắt đã hơn nửa ngày trôi qua.
Sau khi nói chuyện với ma tướng, Quý Hạo lại càng không hiểu, hỏi lão hầu: “Chỉ là mấy xích mích biên cảnh bình thường, mà đã muốn tấn công tam giới, hay do máu nóng lên đầu, ăn no rửng mỡ?”
Lão hầu đứng bên cạnh cung kính nói: “Lão nô cũng không rõ lắm.
”
Quý Hạo lạnh lùng nhìn lão.
Lão hầu do dự một lúc, cuối cùng nói: “Chỉ là lão từng nghe ngài nhắc một lần, hình như có chút liên quan với người đứng đầu chính đạo, Nguyễn Tôn Giả của núi Vô Lượng.
”
“Nguyễn Minh Trì?” Quý Hạo nhướng mày, từ khi hắn mất trí nhớ tới nay, đã là lần thứ ba nghe thấy cái tên này, trong đó có một lần mình còn ghi vào nhật ký.
Người này… đến tột cùng là thần thánh phương nào?.