Chương 82: 82: Hôm Nay Nhận Tội Tiến Vào Minh Giới Tu Đạo Địa Tạng Bồ Tát
Nguyễn Minh Trì bị khắc ấn đọa tiên, tất cả linh khí trong người chuyển hóa thành ma khí còn cần chút thời gian, nhưng giờ phút này đã bị tiên giới mơ hồ từ chối.
Nguyễn Minh Trì đi ra khỏi điện Vấn Tâm trong lòng buồn bã, từ cửa điện đi xuống chân núi, đầu óc rối bời.
Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua bóng cây, nhất thời không phân biệt được phương hướng.
Tại sao lại như vậy?
Bản thân nhập ma cũng không phải chỉ mới đây.
Đến tột cùng ma chủng đã bị gieo xuống từ khi nào?
Nguyễn Minh Trì chắp tay sau lưng đứng dưới bóng cây, nhìn lên ánh sáng trên bầu trời, không hề nhúc nhích.
Là mình cùng chia sẻ thức hải với Nguyễn Tiên Nhi, nhiễm quá nhiều tình cảm làm ô nhiễm đạo tâm sao?
Là năm đó mình vì trảm tình, một câu nói khơi mào chiến tranh tam giới, nhân quả đã ăn sâu vào?
Vẫn là năm ấy trong điện ma vương, y đứng dưới điện, ngước nhìn nam nhân mặc đồ đỏ đó như nhìn thấy chiếc vòng tay san hô, đẹp đến nao lòng, rung động từ ánh nhìn đầu tiên?
Không tìm thấy câu trả lời.
Nhưng kết quả đã xuất hiện.
Từ đó về sau, tiên giới không còn “thượng tiên Nguyễn Minh Trì” nữa, chỉ có kẻ phản bội “đọa tiên Nguyễn Minh Trì”.
Một chuyện cười lớn của tam giới.
Nghĩ đến đây lòng lại nhói lên, khóe miệng nhạt màu lại nhiễm màu đỏ tươi, dòng màu uốn lượn từ khóe môi chảy xuống.
Mọi thứ trước mắt chuyển sang màu hồng, sương đen trong cơ thể dâng trào, lại có một thành tiên khí lại biến thành ma khí.
Trong đan điền của y có rất nhiều tiên khí, toàn bộ tiên khí sẽ không bị chuyển hóa trong thời gian ngắn, nhưng điều kiện tiên quyết là tâm trạng của y không được quá mức dao động, càng không thể ra tay với người khác, nếu không sẽ chỉ tăng thêm tốc độ đọa tiên.
Nguyễn Minh Trì mặt không chút thay đổi lau đi vết máu bên khóe miệng, đứng dậy bay về chủ phong.
Thời gian không chờ ai cả, phải sắp xếp gì thì phải làm cho xong.
Nguyễn Minh Trì gọi chưởng môn và trưởng lão môn phái tới, dùng bí pháp điều chỉnh dung mạo của mình, thoạt nhìn không khác gì bình thường, ban hành từng mệnh lệnh, lần lượt buông bỏ quyền lực trong tay.
Chưởng môn và trưởng lão không rõ nội tình, nhưng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, một người lên tiếng: “Thất bại này không phải do đúng sai của một người, thực lực của thiên ma đã vượt quá sức tưởng tượng, tổng hợp tất cả các thế lực của tiên giới cũng không phải đối thủ của thiên ma, đại trưởng lão không cần phải tự trách, chúng ta có thể tự đối phó với khiêu khích của môn phái khác.
”
Nguyễn Minh Trì không nói gì, chỉ tiếp tục nói những việc mình sắp xếp, sau đó đứng dậy rời đi.
Trở lại núi trưởng lão, y gọi bốn đệ tử mà mình thu nhận đến trước mặt, kiên nhẫn dạy công pháp cho bọn họ, việc này kéo dài khoảng một tháng.
Suốt một tháng qua, Quý Hạo không hề quấy nhiễu Nguyễn Minh Trì.
Dù sao tẩu hỏa nhập ma không phải chuyện nhỏ, một khi Nguyễn Minh Trì bị k1ch thích, đừng nói nghịch mạch, cả đạo cơ cũng có thể sụp đổ.
Tuy Quý Hạo giận Nguyễn Minh Trì, nhưng hắn cũng không có khả năng thật sự lấy mạng mạng của Nguyễn Minh Trì.
Hắn là thiên ma, nói là làm, cho dù yêu cũng xuất phát từ trái tim, toàn tâm toàn ý.
Cho nên tình cảm của hắn dành cho Nguyễn Minh Trì là duy nhất, e rằng đời này kiếp này cũng chỉ động tâm vì một người này.
Chỉ là không trừng phạt Nguyễn Minh Trì, lửa giận trong lòng không thể trút ra được nên cứ để mặc Nguyễn Minh Trì tiếp tục sa đọa, thờ ơ lạnh nhạt với Nguyễn thượng tiên như trích tiên đó.
Sau khi tiếp xúc bí pháp vào mỗi đêm khuya yên tĩnh, ma khí ngày càng nồng đậm.
Nội tâm dằn vặt, y đáng bị như vậy.
Trong lúc đợi đến ngày chuyển đổi thành ma khí, Nguyễn Minh Trì cũng dần buông bỏ hoàn toàn quyền lực trong tay, ban ngày chỉ đạo đệ tử tu hành, ban đêm ngồi thiền trong phòng cách âm.
Ngày hôm sau cũng lặp lại như thế.
Ba tháng sau, một ngày trước khi chuyển hóa thành đọa tiên, đột nhiên Nguyễn Minh Trì tuyên bố với tam giới.
“Ta, Nguyễn Minh Trì đã khơi mào đại chiến tam giới, dẫn đến vô số thương vong, nghiệp chướng quấn thân, hôm nay nhận tội tiến vào minh giới, tu đạo Địa Tạng Bồ Tát, chưa hết ác quỷ, không vào luân hồi.
”
Đệt!
Mà ngay cả Quý Hạo nghe xong cũng không khỏi thầm chửi thề.
Nguyễn Minh Trì này đầu có bệnh à?
Cho dù không đến hòa giải với mình thì cũng đến giết mình tiếp tục trảm tình, đột nhiên chạy tới minh giới làm hòa thượng làm gì!
Đúng là không đi con đường bình thường, nằm ngoài dự đoán của Quý hạo.
Ngày đó Nguyễn Minh Trì tuyên bố với thiên hạ xong thì hóa thành một luồng ánh sáng trắng bay về phía cổng minh giới.
Đệ tử phía sau gào khóc, người người “Bất Tư Lượng” đều lễ bái.
Nguyễn Minh Trì cũng không quay đầu lại, biến mất trong tiên giới.
Minh giới là vương quốc của người ch.ết, tràn ngập sương mù dày đặc màu xám giống như vật chất thật, những minh khí này là không khí để người ch.ết sống, nhưng nếu người sống bước vào sẽ chỉ cảm thấy mùi hôi thối khó ngửi, cơ thể nặng nề, chẳng mấy chốc sẽ bị minh khí cướp đi tính mạng.
Cho dù là tu sĩ đi vào cũng rất khó chịu.
Nguyễn Minh Trì một mình xông qua cửa lớn minh giới, bước một bước tiến vào minh giới, khắp nơi chỉ thấy hoang vắng, không một gốc cây ngọn cỏ.
So với ma giới khiến người ta hưng cảm, minh giới khiến người ta cảm thấy vô cùng hoang vắng.
Nhưng ở trên cánh đồng hoang vu này, một nam nhân áo đen đang chậm rãi đi tới, hắn vốn nên cách rất xa nhưng mỗi lần chân chạm đất dường như đều bước ra khoảng cách trăm mét, “một bước đi ngàn dặm”.
Hô hấp của hắn nhẹ nhàng đều đều, giống như người bình thường nhưng nếu nhìn kỹ, hơi thở của hắn đã hòa nhập với xung quanh, thần thức không cảm giác được, chỉ có nhìn bằng hai mắt mới có thể nhìn thấy.
Một người sống vậy mà dung nhập vào đất trời của minh giới.
Tu vi cao cỡ nào.
Người nọ thoáng chốc đã đi tới trước mặt Nguyễn Minh Trì.
Hắn hỏi: “Làm hòa thượng có cần cạo đầu không?”
Nguyễn Minh Trì nhìn đầu sỏ gây nên chuyện này, nhưng lần đầu tiên tâm tĩnh lặng như nước, y nở một nụ cười thản nhiên, nói một cách bình tĩnh: “Ma tôn, vì sao lại đến đây?”
Quý Hạo nghiêng đầu, hơi híp mắt: “Ta muốn xem ngươi có cạo đầu hay không.
”
“Ta đã thề lập ra nguyện vọng, ác quỷ chưa hết thì không vào luân hồi, trong lòng có đạo, ngoại vật chỉ là tro bụi mà thôi.
”
“Vậy đáng tiếc quá.
” Quý Hạo cười: “Ta còn chưa từng chơi với hòa thượng.
”
Nguyễn Minh Trì thoáng ngây ra, sau đó mỉm cười bảo:“ Đạo hữu chớ đùa.
”
Quý Hạo yên lặng nhìn Nguyễn Minh Trì một hồi, sau đó tránh sang một bên rồi nói: “Đi đi, lên đường bình an.
”
“Cảm ơn đạo hữu, ta cũng nên đi rồi.
”
Nguyễn Minh Trì lướt qua vai Quý Hạo, bước vào một vùng hoang vu, bóng lưng dần tiêu tán trong sương xám.
Quý Hạo cứ như vậy nhìn Nguyễn Minh Trì rời khỏi mình, đi xa dần mãi cho đến khi không thấy nữa, lúc này mới chậm rãi dời mắt.
Cuối cùng hắn cũng tìm được “chìa khóa”.
Nhớ lại ba thế giới nhỏ phía trước, chỉ khi Nguyễn Minh Trì cảm thấy viên mãn, nhắm mắt xuôi tay, thế giới mới có thể biến mất, hóa thành dây đàn được hắn giành được.
Hắn từng cho rằng, mình đang nắm giữ quy tắc của thế giới nhỏ.
Nhưng hôm nay xem ra, hắn vẫn đang ở trong quy tắc của Nguyễn Minh Trì, chỉ khi nào có được sự chấp thuận của Nguyễn Minh Trì, hắn mới có thể “đạt được điều mình muốn”.
Bây giờ có bức tranh trấn áp, lại có Nguyễn Minh Trì đích thân xuất hiện, các quy tắc của thế giới đã được tăng cường, nếu hắn muốn rời khỏi thế giới này thì chỉ khi nào Nguyễn Minh Trì có được viên mãn.
Song rất rõ ràng, lúc này trong lòng Nguyễn Minh Trì chỉ có muôn dân trăm họ, chỉ có tự trách bản thân, chừng nào y chuộc tội xong mới có thể tự nhận ra rằng công đức của mình đã viên mãn.
Quý Hạo có thể giữ y lại không?
Có thể.
Dùng vũ lực bắt y trở về, nhốt ở bên cạnh hắn cả đời.
Song Nguyễn Minh Trì không cảm thấy “viên mãn”.
Đây là chính chân thân y lịch kiếp, khác với một tia thần niệm, từ cấu tạo của thế giới này cho đến hàng loạt sách đồ sộ mà Nguyễn Minh Trì đã đọc, với khí độ và ý thức trách nhiệm của y, Quý Hạo có thể đoán được, Nguyễn Minh Trì chân chính có lẽ xuất thân trong danh sơn đại tông, từ nhỏ đã chịu sự giáo dục đạo đức nghi lễ, lấy giúp đỡ chính nghĩa, cứu vớt muôn dân thiên hạ làm nhiệm vụ của mình.
Tất cả quá khứ với Quý Hạo, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Vào địa phủ, chuộc tội, hoàn thành con đường của mình, y hiểu rằng thành công có nghĩa là “viên mãn”.
Quý Hạo có hơi khó chịu.
Trở về điện ma vương liền bổ nhào vào Nguyễn Tiên Nhi.
Dù sao đều là Nguyễn Minh Trì, ai cũng là y, chờ sau này sợi thần thức này của Nguyễn Tiên Nhi trở lại thức hải của Nguyễn Minh Trì, hơn nữa tình duyên ba đời khôi phục, hắn cũng không tin Nguyễn Minh Trì vẫn có thể đoạn tình tuyệt dục.
Quý Hạo nghĩ như vậy thuận tay dỡ bỏ cấm chế trong đầu Nguyễn Minh Trì, khiến y không còn nhìn thấy tình huống bên này nữa.
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, đợi em viên mãn xong, đến tột cùng là tu hành cho em hạnh phúc hay là ta cho em hạnh phúc!
Minh giới tầng mười tám.
Vô tận đau khổ trong địa ngục
Nguyễn Minh Trì ngồi trên tảng đá lớn, không nhìn ác quỷ đầy trời vây quanh y, coi y là tiên đan trường sinh, giận một nỗi không thể nhai đầu nuốt cái ực.
Đôi mắt y hơi hạ xuống, miệng niệm chú ngữ, đạo pháp màu vàng hóa thành châm ngôn trong miệng, lần lượt tan vào trong lòng những ác quỷ đó, phần lớn ác quỷ đều thờ ơ, chỉ có mấy đứa yếu ớt thỉnh thoảng như có điều suy nghĩ.
Ngọn núi lửa bên cạnh ma giới.
Quý Hạo dẫb theo Nguyễn Tiên Nhi tới đây dựng lều trại, vì đối phương soi gương trang điểm, vợ chồng tôn trọng nhau, cùng nhau ngắm mặt trời mọc rồi lặn, vật đổi sao dời.
Năm mươi năm sau.
Bên cạnh Nguyễn Minh Trì chỉ còn lại những đại ác quỷ hung ác, chúng vươn hàm răng và móng tay sắc nhọn, gặm nhắm cào xước tấm chắn hộ thân của Nguyễn Minh Trì.
Chúng nó cực kỳ tàn nhẫn với người này, mỗi ngày ở chỗ này lẩm bẩm tụng kinh, khiến tiểu đệ của chúng nó đều bị siêu độ đầu thai chuyển kiếp từng đứa một.
Chỉ cần năm mươi năm! Năm mươi năm thôi đó! Quỷ vương như bọn chúng đã trở thành “công ty trách nhiệm hữu hạn một mình tao”! Khó ưa dễ sợ!
Bên hồ máu ma giới.
Quý Hạo trồng một vườn đào ở đây, dùng đại trận để khóa lại linh khí, bên trong hoa đào nở rộ, còn có động vật nhỏ đến từ nhân gian và tiên giới chạy loanh quanh dưới tàng cây.
Nguyễn Tiên Nhi ôm một con cáo trắng mịn đi tới trước mặt Quý Hạo, cười rạng rỡ, mặt mày như họa.
Khi Quý Hạo nhìn cậu liền nhớ tới chàng hòa thượng ở minh giới, cố chấp đến mức khiến người ta đau lòng.
Vậy nên càng đối xử dịu dàng hơn với Nguyễn Tiên Nhi.
Chỉ chờ ngày sau Nguyễn Tiên Nhi trở lại bên cạnh người nọ, để cho y hiểu được cảm giác ở bên cạnh người mình yêu tuyệt vời như thế nào.
Năm mươi năm nữa.
Ở tầng mười tám của minh giới, trong địa ngục đau khổ vô tận, ác quỷ cuối cùng cúi đầu thật sâu với Nguyễn Minh Trì, xoay người đi luân hồi.
Nguyễn Minh Trì lần đầu tiên đứng dậy, rời khỏi tảng đá lớn này, nhìn bình nguyên sạch sẽ yên tĩnh trước mắt, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Sau đó y ngẩng đầu, bay về phía tầng mười bảy của minh giới.
Sau lần đại chiến đầu tiên Quý Hạo mở ra ma giới, hơn nữa còn “đánh” một mảnh đất gần nhân giới, xây dựng một tòa thành cho Nguyễn Tiên Nhi có tên là “thành Tam Giới”.
Cho phép giao dịch tự do trong tam giới, Nguyễn Tiên Nhi trở thành thành chủ thành Tam Giới.
Những người khác giận mà không dám nói gì, thế nhưng ma tôn tu vi siêu phàm chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng theo thời gian trôi qua, người tam giới từ nghi ngờ tức giận, càng về sau lại thầm chấp nhận, “thành Tam Giới” đã đứng như thế này trên vùng đất này, hơn nữa còn vô cùng thịnh vượng.
Ba trăm năm sau.
Ác quỷ trong minh giới đã chỉ còn một nửa, Nguyễn Minh Trì không dừng lại mà đi tới tầng mười của minh giới.
Ở đây nhiều quỷ hồn hơn ác quỷ, cũng có trật tự, Nguyễn Minh Trì mới vừa đến, con dân minh giới hò reo ăn mừng xếp hàng chào đón hai bên, ác quỷ thì đã sợ xanh mật rối rít thu dọn hành lý chạy trốn.
Tuy Nguyễn Minh Trì đã thành đọa tiên lại bị minh khí trong minh giới ăn mòn nên tu vi không có đề cao, song đôi mắt khép hờ thần tính như ẩn như hiện, nốt ruồi son cungz mơ hồ có chút màu vàng.
Trời ban phước đức, Nguyễn Minh Trì tuân theo bản tâm trong tuyệt cảnh, đi ra một con đường khác.
Quý Hạo nhàn rỗi nhàm chán, đánh hết trưởng lão tiên giới đặt lại quy tắc tam giới.
Bất kể là tiên nhân, ma tộc hay nhân loại đều yên bình sống chung giữ gìn bản sắc, thành lập liên hợp quốc của tam giới và quản lý hòa bình của tam giới.
Thành lập tổ chức thương mại tam giới, lưu thông hàng hóa tam giới, hình thành một hệ thống giao dịch hoàn chỉnh.
Nguyễn Tiên Nhi trở thành chủ tịch đầu tiên của Liên Hiệp Quốc tam giới, dưới sự hướng dẫn của Quý Hạo, tam giới đã chào đón thế giới hòa bình thịnh vượng đầu tiên.
Mỗi ngày Quý Hạo mở mắt ra đều cảm thấy có công đức trời ban.
Tất nhiên, trời ban công đức là thật, Quý Hạo có thể cảm giác nó đến từ bên ngoài bức tranh, vì thế giới ảo cảnh nhỏ đã vận hành hoàn chỉnh mà cũng đang chậm rãi tiến hóa thành một trong ngàn thế giới nhỏ, trời cao cảm nhận được mà ban thưởng công đức.
Về phần công đức có ích lợi gì… Có lẽ sẽ tăng thêm một chút may mắn?
Lại chờ thêm 500 năm nữa.
Nguyễn Minh Trì tiến vào minh giới đã ngàn năm, rốt cuộc đi tới tầng thứ nhất của minh giới.
Ở đây chỉ có du hồn, không có ác quỷ.