Chương 2
(Quá khứ)
Lớp 11, giờ học nào tôi cũng gắng hết sức nghe giảng, cẩn thận ghi chép, mặc dù biết rõ bản thân không được tham gia kỳ thi tuyển vào đại học. Sau học kỳ này, gia đình sẽ không cho phép tôi đi học nữa.
Đại học, đó là một giấc mộng dù muốn cũng không thể mơ được.
Chuông trường reo lên, thiếu niên mười bảy tuổi gầy yếu, không reo mừng như các học sinh khác.
Lặng lẽ thu dọn đồ đạc trên bàn, ngoài cửa sổ mưa lại rơi, trời đã u ám gần cả tuần lễ. Các học sinh rời khỏi phòng học, khí lạnh tràn vào khiến tôi nhăn mặt một cái.
Có người nào đó ác ý chạy nhanh, đập vào đầu tôi một phát. Tôi tựa hồ đã quen bị như vậy, xoa đầu, lặng lẽ xếp sách vở vào túi.
Không có dù, trời cũng dần tối, tôi mang túi chạy xuyên qua mưa.
Gương mặt thiếu niên dính mưa, mang nét ưu thương như bẩm sinh đã vậy, ngây thơ nhưng lo lắng, như không biết được ngày mai.
Đến trước khu nhà kho bị bỏ hoang của trường, khuôn mặt tôi dính mưa, đưa tay đẩy cửa ra.
Một tay Mạnh Đình cầm thuốc lá, một tay vòng lấy eo tôi, đẩy tôi đến giữa phòng. Tôi cúi thấp đầu, mặc hắn xô đẩy.
Mạnh Đình cúi thấp đầu xuống, hơi thở hắn thoảng qua tai. “Nhân Nhân thơm quá, há mồm nào, hút thuốc đi.”
Tôi mím môi lắc đầu tránh né, bọn họ liền ấn tôi xuống mặt đất, nắm cằm, mở miệng tôi. Nam sinh lớn hơn tôi một tuổi cười tàn nhẫn, đẩy điếu thuốc vào trong miệng tôi, tàn thuốc rơi xuống đất.
Bọn họ thả tôi ra, tôi quỳ gối trên nền xi măng, nhổ nước bọt ra ngoài, và nước mắt chảy trên mặt. Mạnh Đình ngồi xuống nâng cằm tôi lên. “Nhân Nhân khóc, thật giống nữ sinh dễ thương.”
Tôi nhìn hắn, một giọt nước mắt lăn dài rơi vào tai, thật lạnh.
Đỗ Cơ kéo tai tôi, xoay người tôi về phía hắn, một tay kéo dây kéo quần.
Không có chống cự vô ích, tôi lặng lẽ há miệng. Đỗ Cơ nắm đầu tôi, cả phân thân liền áp vào cổ họng. Tôi vô tình thút thít một tiếng, trong khi hắn chuyển động trong miệng tôi, nói: “Đừng có khóc, thật giống như tôi cưỡng gian cậu.”
Tôi nhanh chóng nhắm mắt. Có người ôm lấy thắt lưng tôi từ phía sau, quần và nội y đều bị kéo xuống đầu gối. Thân thể nửa trần trụi, thật lạnh quá.
Dịch bôi trơi lạnh lẽo chảy vào trong cơ thể tôi, tôi run một cái thật mạnh. Mạnh Đình, hoặc là Trần Minh Viễn đã vào. Tôi run rẩy, nơi đó thật nóng và siết chặt khi bị tiến nhập.
Đau quá. Tôi tránh né mà nhả phân thân Đỗ Cơ ra, hô hấp sâu. Tôi biết, phải làm rất nhiều thứ mới có thể xoá đi cơn đau đớn từ địa phương kia.
Đỗ Cơ nâng mặt tôi lên, cười nhạo nhìn biểu lộ của tôi. Tôi cảm thấy phân thân hắn để bên môi, nỗ lực tiến vào.
“Chờ một chút, cầu xin anh…” phía sau lưng bị mãnh liệt xâm nhập khiến tôi cơ hồ không gượng dậy nổi.
So sánh với bọn họ, một người gầy yếu như tôi, tư thế cong người như vậy, các ngón chân hầu như không chạm đất.
Cảm thấy tốc độ phía sau đột nhiên gia tăng, tôi quay đầu cầu xin. “Đừng bắn ở trong, xin anh đó.”
Đỗ Cơ dùng phân thân vũ nhục vỗ vào mặt tôi. “Bắn ở trên mặt Nhân Nhân có được không?”
Tôi mím môi không phát ra tiếng, chỉ cần không bắn ở bên trong là tốt rồi, nếu không cả buổi tối phải chịu cảnh ướt át dính dấp khó chịu. Lúc tám giờ, tôi âm thầm cầu xin bọn họ mau kết thúc, để tránh trở về quá muộn.
Mạnh Đình quả thật rút ra bắn ở bên ngoài, tôi cơ hồ cảm kích nhìn hắn một cái. Quần vẫn bị kéo xuống chân, tôi cong người chờ đến người kế tiếp.
Sau khi kết thúc, Mạnh Đình vỗ nhẹ vào mặt tôi, đưa cho tôi ba tờ tiền giấy. Ba người họ liền huýt sao, vội vàng rời đi.
Tôi lặng lẽ bỏ tiền vào túi, mặc quần trở lại. Quan hệ này đã kéo dài gần một học kỳ.
Về đến nhà, đã là 12 giờ đêm. Tôi cố gắng mở cửa nhẹ nhàng, đặt túi xách bên cửa, đổi giày.
Mẹ nuôi quấn khăn tắm trên đầu, bước ra từ phòng tắm, tôi bẽn lẽn gọi: “Mẹ.”
Bà lãnh đạm nhìn tôi một cái, “Cậu về rồi à, vào bếp rửa bát đi. Còn có, phòng tắm cũng cần phải chà tốt, giá giày thuận tiện thì lau một lần. Mấy ngày nay trời mưa, thật phiền muốn ch.ết. Cậu nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức anh trai em gái.”
“Dạ.” Tôi đáp, nhanh chóng lấy số tiền vừa nhận được, còn có ba trăm khối Mạnh Đình cho tôi, đưa hết cho bà ấy. “Là… số tiền nhận được tuần này.”
Bà cũng không nhìn tôi, chỉ nhận lấy tiền rồi trở về phòng.
Đã quá muộn để thay đồng phục ẩm ướt, tôi đi chân trần vào bếp, lúc tối vốn không có thời gian để ăn, hi vọng có thể tìm thấy một chút thức ăn thừa cho vào bụng.
Cái gì cũng không tìm được. Những thứ trong tủ lạnh, tôi nhìn một cái cũng không dám đụng. Thật sự rất đói, lật mở nắp thùng rác, quả nhiên thức ăn thừa cũng bị ném sạch.
Thực sự đói và mệt mỏi, phía sau ẩn ẩn đau, tôi chỉ muốn nằm dài không nhúc nhích ở trên giường ngủ một phen.
Rửa bát và chà phòng tắm. Tôi quỳ trên mặt đất lau giày, thế nhưng không cẩn thận ngủ gật, giày trên tay “bộp” một tiếng rơi xuống sàn nhà. Tôi giật mình tỉnh dậy.
Cửa phòng bật mở, anh trai mặc áo ngủ đi ra, đá một cú lên người tôi.
Tôi không dám khóc gọi, chỉ sụt sịt vài cái. Anh trai bị đánh thức nên đánh mãi vẫn không hết giận, một cú, hai cú, không cẩn thận đá ngã cả kệ giày.
Cửa phòng mẹ nuôi mở ra, bà thấy anh trai đánh tôi. “Hơn nửa đêm rồi mà làm ồn cái gì? Tiểu Nhân, không phải đã nói đừng đánh thức anh sao.”
“Vâng, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy.” Tôi vừa xin lỗi, vừa đứng dậy dọn dẹp.
Anh trai nhặt một chiếc giày lên, hung hăng quất vào mặt tôi. “Lần sau, còn dám có lần sau?”
Tôi bị đánh đến ngã ngồi xuống, cảm thấy máu chảy ra bên khoé miệng.
Đây là đêm cuối cùng tôi ở cùng người thân.
Ngày hôm sau, lớp học chỉ kéo dài nửa ngày. Tôi đẩy cửa nhà, liền ngây người. Phòng lộn xộn, chất đống nhiều vali.
Không ai nói với tôi sẽ chuyển nhà.
Mẹ nuôi mặc áo mới, tay cầm điện thoại bận rộn trong phòng. Nghe tôi gọi, bà liền nói: “Tiểu Nhân trở về thật vừa lúc, mau giúp dọn dẹp mọi thứ đi.”
Tôi mờ mịt xếp tủ quần áo vào vali của bà, nghe bà nói chuyện với người khác: “… cũng không nghĩ vé lại giảm giá sớm vậy, lần này thật là kinh hãi…”
Tủ quần áo trống rỗng, trống rỗng như bị bỏ rơi.
Tôi cố gắng đứng dựa vào tường để tránh gây trở ngại, nhìn anh trai gọi điện đến công ty vận chuyển hành lý, em gái chạy loạn trong đống đồ, hưng phấn kêu to.
Đi ra cửa trước, mẹ nuôi mới nhớ đến tôi, “Đúng rồi, bởi vì một số lý do, cậu cũng dọn dẹp mọi thứ đi, cậu không thể ở lại đây, nhà đã bán rồi.”
Hoàng hôn.
Tôi mang balo đựng một vài chiếc áo sơ mi cũ, đứng ngẩn người trước căn hộ.
Taxi chở một người đàn ông đến, chiếc xe màu vàng đi ra khỏi con hẻm, cũng như cuộc đời này, tôi không bao giờ nhìn thấy họ lần nữa.
Trước khi lên xe, mẹ nuôi quay lại, bà chảy nước mắt, nói: “Tiểu Nhân, xin cậu tha thứ, chúng tôi đi vượt biên, cũng không biết tình huống bên kia thế nào, thực sự không thể nào mang theo cậu được…”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bà như vậy, mang chút từ bi cùng áy náy. Lòng tôi chợt đau xót.
Nói xong bà liền lấy một số tiền ra nhét vào tay tôi, và đẩy cửa rời đi.
Tôi nhìn xuống, là một vài tờ giấy bạc nhàu nát đêm qua tôi đưa bà.