Chương 22: Không kịp trở tay
Cuối cùng Lâm Lệ cũng không đi theo ba Lâm đến bệnh viện, bởi vì trước khi gọi điện thoại cho con gái, ba Lâm cùng mẹ Lâm cũng sớm đi tới bệnh viện, bởi vì hôm nay là chủ nhật bác sĩ lần trước phẫu thuật cho ba Lâm nghỉ, muốn đợi ông ta khám cho phải chờ tới thứ ba.
Lâm Lệ lái xe đưa ba Lâm cùng mẹ Lâm về nhà, lúc Lâm Lệ lấy chìa khóa từ trong túi áo mở cửa đi vào, mặt khác thuần thục lấy dép từ trong tủ giày ra, mà một loạt động tác này khiến cho ba Lâm cùng mẹ Lâm ở phía sau lưng của cô đi vào nghi ngờ nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Lúc này vào nhà, Lâm Lệ để cho ba Lâm cùng mẹ Lâm vào phòng khách trước ngồi xuống trên ghế sa lon, vào phòng bếp rót hai chén nước ra đưa cho bọn họ, mà trong lòng cũng bởi vì lo lắng bệnh của cha mà chân mày trên mặt luôn nhíu lại.
Mẹ Lâm cùng ba Lâm nhận lấy nước, quay đầu đánh giá cả căn nhà rộng rãi, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, muốn mở miệng hỏi con gái, Lâm Lệ đi trước họ một bước nói: “Ba mẹ, các người ngồi trước một lát, con đi vào gọi điện thoại.” Nói xong liền trực tiếp xoay người vào phòng của mình.
Để lại ba Lâm cùng mẹ Lâm ngồi ở trong phòng khách lớn như thế, trong chốc lát chưa kịp phản ứng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Lão Lâm a, ông nói căn nhà này, con bé, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?” Mẹ Lâm đưa tay đẩy ba Lâm ngồi ở bên cạnh mình, ánh mắt lại ngó chừng phòng này không ngừng.
Ba Lâm lắc đầu, ông cũng không hiểu ra sao, đừng nói căn nhà, còn có chiếc xe kia, này Lâm Lệ đi đâu có được xe cùng căn nhà tốt như vậy, đúng rồi đúng rồi, còn có đứa nhỏ, đứa bé kia vừa là chuyện gì xảy ra a, làm sao khi nói chuyện với cô cũng không thấy cô nói gì cả.
Hai người cứ ngồi như vậy, im lặng một lát, đột nhiên mẹ Lâm nghĩ đến cái gì, kinh hô một tiếng “Ai nha”
Ba Lâm nhìn mắt bà, nhíu nhíu mày nói: “Làm gì đó, giật cả mình.”
Mẹ Lâm nhìn ba Lâm nói gấp: “Ông nói, ông nói tiểu Lệ có phải hay không lại cùng Trình Tường ở cùng một chỗ!” Trừ chuyện cô một lần nữa cùng Trình Tường ở cùng nhau cho nên mới có nhà này cùng xe, còn đâu bà thật sự nghĩ không ra còn có thể vì cái gì.
“Không thể nào, con gái của tôi tôi rõ ràng, đã buông tay tuyệt sẽ không quay đầu lại, huống chi Trình Tường tên nhóc kia hồi đó làm tổn thương tiểu Lệ sâu như vậy, cho dù tiểu Lệ có thể tha thứ cho anh ta, tôi cũng không đồng ý.” Ba Lâm vẻ mặt kiên định nói.
“Kia, vậy ông nói nhà này là thế nào?” Mẹ Lâm hỏi ông.
Ba Lâm liếc nhìn cách bài trí trong nhà, một lúc lâu không có mở miệng.
Bên kia trong khách phòng, Lâm Lệ bởi vì lo lắng bệnh của cha, cho nên biết rõ phòng khám bệnh chuyên gia cũng phải tới đến thứ ba, nhưng cô vẫn muốn nhanh chóng có thể sắp xếp cho cha kiểm tr.a toàn diện sớm một chút, nếu như tế bào ung thư thật sự tái phát khuếch tán, cũng nhanh chóng trị liệu tốt.
Nghĩ tới, Lâm Lệ lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi cho An Nhiên, tiếng chuông đổ hồi lâu mới được nhấc lên, bên kia điện thoại di động truyền đến thanh âm mơ hồ của An Nhiên, giống như còn chưa tỉnh ngủ, mang theo nồng đậm mệt mỏi: “a lô…”
Nếu như đổi lại lúc khác, Lâm Lệ có thể cúp điện thoại không đi quấy rầy cô ấy, bởi vì cô biết người mang thai luôn rất thích ngủ, nhưng mà hôm nay cô quả thật có chút gấp, chẳng quan tâm quá nhiều, trực tiếp cầm lấy điện thoại nói: “An Tử, tỉnh, nhanh chóng giúp ta, hết sức khẩn cấp.”
Bên kia điện thoại An Nhiên tựa hồ cũng nghe ra giọng điệu của Lâm Lệ cấp bách, vốn thần trí còn mơ hồ một chút thanh tỉnh rất nhiều, cách điện thoại hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“An Tử, mi có thế bảo Tô Dịch Thừa liên lạc với bác sĩ Lý lần trước làm phẫu thuật cho cha của ta được không?” Cuộc phẫu thuật lần trước chính là Tô Dịch Thừa sắp xếp, nhờ có Tô Dịch Thừa, lần đó bệnh viện vận động mọi bác sĩ tốt nhất, thậm chí còn quấy rầy đến cả viện trưởng, nhiều lần viện trưởng còn tự mình đến hỏi thăm tình hình, cô biết tất cả đó là đều nhờ Tô Dịch Thừa, nếu như lần này cô nhờ Tô Dịch Thừa hỗ trợ, có lẽ chuyện chờ sắp xếp kiểm tr.a sẽ tiến triển nhanh hơn rất nhiều.
“Lâm Lệ, xảy ra chuyện gì? Ba Lâm làm sao?” Bên kia điện thoại An Nhiên lo lắng hỏi.
Lâm Lệ im lặng, một lúc lâu mới nói: “gần đây cha ta ho rất nhiều, triệu chứng gần giống lần trước, cho nên ta lo lắng…” Lâm Lệ nói không nên lời, đây không phải là tình huống cô nguyện ý đối mặt.
Bên kia điện thoại An Nhiên cũng im lặng, một lúc lâu mới mở miệng nói: “vậy để ta gọi nói chuyện với Tô Dịch Thừa ngay lập tức.”
Nghe vậy, Lâm Lệ gật đầu, nói với điện thoại di động: “Cảm ơn mi, An Tử.”
“Nói cái gì đó.” An Nhiên ở bên kia điện thoại tức giận nói, bất quá hiển nhiên có chút không yên lòng với Lâm Lệ lo lắng hỏi: “Lâm Lệ, mi không sao chứ?”
Lâm Lệ nâng mắt nhìn trần nhà, cố gắng nở nụ cười, cầm lấy điện thoại di động nói: “Ta không sao, ta có thể có chuyện gì chứ.”
Biết cô quật cường, An Nhiên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói sẽ lập tức liên lạc với Tô Dịch Thừa để cho anh liên lạc với bác sĩ Lý, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Đợi ở trong phòng, Lâm Lệ bình ổn lại tâm tình của mình, lúc này vừa định đưa tay chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề khác, chính là đi ra ngoài cô phải giải thích với cha mẹ cô như thế nào về nhà này, chiếc xe kia, còn có chuyện của Tiểu Bân nữa.
Lại ở trong phòng thêm một lúc lâu, Lâm Lệ đã nghĩ kĩ phải giải thích như thế nào, để cho nếu cha mẹ hỏi tới, cô sẽ nói cô là giáo viên dạy kèm Tiểu Bân là được, bởi vì bình thường muốn giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ, cho nên hiện tại ở nhờ trong nhà của bé, về phần xe cũng là mượn dùng một thời gian ngắn .
Lâm Lệ biết nói như thế mặc dù quá mức bừa bãi vô lý, nhưng mà hiện tại cha mẹ ở tới trong lúc cô chưa hề chuẩn bị trước, cô thật là có chút không kịp trở tay, chứ đừng nói là trước đó đã chuẩn bị tốt một lý do giải thích hoàn mỹ, hiện tại chỉ có thể tạm thời lừa gạt cho qua trước rồi hãy nói, tối nay nếu như An Nhiên liên lạc được với bác sĩ Lý, đến lúc đó bọn họ sẽ bận bịu chuyện kiểm tr.a cho cha, cũng không dư thừa tinh lực tới tìm tòi nghiên cứu những thứ này.
Nghĩ tới, Lâm Lệ một lần nữa lấy điện thoại di động ra, muốn bố trí một lý do giải thích hoàn mỹ mấu chốt là cần Chu Hàn phối hợp, cho nên, hiện tại cô phải thống nhất cùng Chu Hàn, đừng đến lúc đó nói lỡ miệng.
Điện thoại cũng là rất nhanh liền thông, cũng không biết anh bây giờ có phải ở trong phòng làm việc hay không, hoàn cảnh chung quanh rất là an tĩnh, nhưng mà hiện tại Lâm Lệ cũng chẳng quan tâm anh ở đâu, trực tiếp mở miệng nói: “Chu Hàn, anh hiện tại có bận việc không, cho tôi mấy phút đồng hồ có được không?”
“Chuyện gì?” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm có chút hơi trầm thấp của Chu Hàn, hỏi rất ngắn gọn, cũng thật là phong cách của anh.
“Là như vậy, hôm nay cha mẹ tôi từ trong nhà đã tới, bây giờ đang ở nhà chúng ta, trước đó tôi —” Lâm Lệ định nói xem làm như thế nào mới có thể giải thích rõ chuyện trong thời gian ngắn nhất, nhưng mới nói có một nửa, Chu Hàn trực tiếp ngắt lời.
“Tôi nhìn thấy bác trai bác gái rồi.” Thanh âm của Chu Hàn trầm ổn bình tĩnh từ bên kia điện thoại truyền đến, giọng nói bình tĩnh giống như đang nói tôi đã ăn cơm xong, tự nhiên đến khó tin.
Nhưng Lâm Lệ lại bị câu bình tĩnh này của anh khiến cho không thể bình tĩnh nữa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tiếng nói ở bên này điện thoại hô: “Anh nói gì?” Là cô nghe lầm sao? Sao cô có cảm giác hình như mình nghe thấy anh nói anh trông thấy cha mẹ cô rồi? Nhưng mà không phải anh ở công ty sao? Sao mà thấy được?
“Tôi vừa tới nhà, cô ra đi.” Bên kia Chu Hàn trầm ổn nói xong, cũng không để ý phản ứng bên này của Lâm Lệ, trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Lệ sửng sốt cầm lấy điện thoại di động nhìn một lúc lâu, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức mở cửa liền xông ra ngoài, lúc chạy tới phòng khách chỉ thấy Chu Hàn cầm cặp công văn đứng ở trong phòng khách, tiểu Bân đứng ở bên cạnh anh, vốn là cha mẹ của cô đang ngồi giờ phút này cũng đứng lên sửng sốt nhìn anh, trên mặt vẻ mặt tất cả đều là nghi hoặc.
Tựa hồ là nghe thấy động tĩnh, Chu Hàn quay đầu nhìn sang bên này, tiếp đó có cha mẹ cùng Tiểu Bân, ba người cùng nhau nhìn sang bên này hướng về phía cô.
Mấy người cứ nhìn nhau như vậy, người nào cũng không mở miệng nói chuyện trước.
Cục diện quỷ dị như vậy kéo dài một lúc lâu, Chu Hàn phục hồi tinh thần trước, vẻ mặt bình tĩnh thoáng nét lạnh lùng trước sau như một, nhìn không thấy chút bối rối cùng luống cuống nào.
Nhìn Lâm Lệ chậm rãi mở miệng: “Lâm Lệ, tới đây.” Chu Hàn vừa nói vừa xách cặp công văn trong tay thả vào trên chiếc bàn trà trước mặt.
Anh mở miệng cơ hồ gọi lý trí của mọi người trở về, ba Lâm mẹ Lâm quay đầu lại nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt này một chút, lại quay đầu nhìn con gái của mình một chút, chân mày nhíu lại vẻ mặt là không khỏi nghi ngờ.
“Tiểu Lệ, này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?” Mẹ Lâm nghi ngờ mở miệng, “Người đàn ông này là ai? Còn có đứa bé này. . . .”
Lâm Lệ chỉ cảm thấy có chút nhức đầu, mọi chuyện hoàn toàn không ở trong dự liệu của cô, cha mẹ tới không có chuẩn bị, ngay cả Chu Hàn đột nhiên trở lại, cô cũng hoàn toàn không nghĩ tới, chuyện tình loạn thành một đống thế này, thật là làm cho cô không biết nên làm sao bây giờ.
Lâm Lệ đi vào phòng khách, ấp úng mở miệng: “Cha, mẹ, thật ra thì, thật ra thì…” Nhưng mà ngập ngừng nửa ngày, cũng không cho ra được lý do. Có chút bất đắc dĩ nhìn Chu Hàn cầu cứu, lại chỉ thấy Chu Hàn hơi nhướng mi, khóe miệng nở nụ cười như có như không, vẻ mặt kia, hoàn toàn là một bộ dạng xem cuộc vui.
Lâm Lệ khẽ cắn răng, nghĩ tới nếu thế thì cứ nói theo như những gì vừa nghĩ trong phòng cho xong, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lại mở ra, trong lòng đã quyết định, nhìn cha mẹ bình tĩnh mở miệng nói: “Cha, mẹ, thật ra thì chuyện là như vậy, con thật ra…..”
Lúc này Lâm Lệ vừa mới muốn giải thích, vừa vặn chuông cửa vang lên ngay lúc này.
” Đinh đoong ……. đinh đoong …….. “
Chuông cửa vừa vang lên, toàn bộ ánh mắt mọi người trong nhà nhìn ra phía cửa.
Chu Hàn nhìn về phía cửa, chân mày khẽ nhíu lại, nhưng chỉ là đứng tại nguyên chỗ cũng không có ý đi mở.
Lâm Lệ ở nơi này hai mươi mấy ngày gần một tháng rồi, nhưng chưa từng thấy chuyện người khác nhấn chuông tìm tới cửa, ngay cả chuyển phát nhanh cũng không có, bởi vì căn bản có chuyển phát nhanh gì sẽ trực tiếp đưa đến phòng an ninh, mà phòng an ninh sẽ xác nhận bọn họ có ở nhà hay không trước rồi mới đưa đến, nhưng mà căn bản chưa từng xuất hiện qua tình huống như thế, bởi vì thư từ cho Chu Hàn hay chuyển phát nhanh căn bản tất cả đều là trực tiếp gửi đến phòng làm việc. Cho nên đột nhiên có người tìm đến nhấn chuông cửa, Lâm Lệ hoàn toàn nghĩ không ra là ai, chỉ theo bản năng quay đầu nhìn Chu Hàn, bởi vì nơi này là nhà của anh, nếu tới tìm cũng chỉ có thể là tìm anh.
“Đinh đoong …. đinh đoong …….” không ai mở cửa, chuông cửa kéo dài vang lên.
Ba Lâm mẹ Lâm phục hồi lại tinh thần, nghi hoặc nhìn Lâm Lệ một chút vừa quay đầu nhìn Chu Hàn một chút, mẹ Lâm khó hiểu mở miệng, “Không đi mở cửa sao?”
“Không phải là tìm con.” Lâm Lệ quay đầu nhìn Chu Hàn.
Chu Hàn càng nhíu chặt mày hơn chút nữa, nhưng chân lại chậm chạp bất động.
Chuông cửa lại vang lên một hồi, sau đó rốt cục ở trong ánh mắt của mọi người ngừng lại. Có lẽ người ở phía ngoài cho là không ai ở nhà, liền rời đi rồi.
Một lần nữa yên tĩnh lại, Lâm Lệ muốn tiếp tục giải thích chủ đề vừa rồi chưa giải thích xong, cười khan nhìn cha mẹ nói: “vừa rồi, vừa rồi có thể là mấy người bán bảo hiểm muốn chào hàng, rất phiền, cái kia con muốn giải thích với hai người.” Vừa nói, kéo bạn nhỏ Chu Gia Bân đang đứng bên cạnh Chu Hàn, sờ sờ đầu của bé, ngẩng đầu cười vừa định giải thích với cha mẹ, đứa nhỏ này là học sinh của mình, mới từ Mỹ trở về, tiếng phổ thông cũng không tốt, cho nên cứ tan tầm và cuối tuần mình sẽ đến giúp bé học tiếng Trung. Nhưng lời giải thích này vừa mới được nghĩ sẵn trong lòng rồi, còn chưa có bắt đầu nói ra khỏi miệng, chỉ nghe thấy cửa cạch một tiếng, cửa được mở ra từ bên ngoài.
Chỉ nghe phía cửa có người nhỏ giọng nói thầm: “sao lại không ai ở trong nhà sao, hôm nay không phải là chủ nhật sao, chẳng lẽ hai người đưa Tiểu Bân đi chơi rồi?”
Nghe tiếng, toàn bộ nhóm người bên trong nhà nhìn về phía cửa, thấy rõ người tới, Lâm Lệ không khỏi trừng lớn mắt, trong lòng than thở, này, này bảo cô giải thích thế nào cho rõ ràng a.
Mà trái lại Chu Hàn đứng một bên, khóe mắt liếc nhìn phản ứng của Lâm Lệ, khóe miệng vốn nở nụ cười như có như không lúc này đã rõ rệt, khẽ cong lên thành một độ cung mà nhìn từ góc độ bên cạnh, trông rất đẹp mắt.
Mà người mở cửa đi vào cũng không phải là người khác, lại càng không phải là người quảng cáo chào hàng bảo hiểm như Lâm Lệ nói, người tới chính là mẹ chồng trên luật pháp của cô, mẹ của Chu Hàn.
Dường như mẹ Chu cảm thấy những ánh mắt của những người trong nhà phóng thẳng tới bà, đóng cửa lại, trong tay còn cầm hộp súp ngày hôm qua mới hầm mang từ trong nhà tới đây, còn chuẩn bị đưa cho mình cháu trai món đồ chơi xe hơi kia.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy người đứng trong phòng khách, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói: “đều ở sao, sao nhấn chuông nửa ngày cũng không có người ra mở cửa, còn tưởng chủ nhật các con đưa đứa nhỏ đi ra ngoài.” Vừa nói vừa đổi giầy xách đồ đi vào trong phòng khách.
Ba Lâm, mẹ Lâm hoàn toàn không hiểu rõ đây là chuyện gì xảy ra, đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Lệ.
Bên này Chu Hàn đã tiến lên nhận lấy đồ trong tay của mẹ mình, vừa mở miệng nói: “Mẹ, hôm nay sao lại tới.”
Mẹ Chu tức giận trắng mặt nhìn con trai một cái nói: “Ta nhớ cháu của ta, sang đây xem không được sao?” Vừa nói vừa oán giận nói: “Con cùng tiểu Lệ cũng không đưa đứa nhỏ về nhà đến cho ta cùng cha con nhìn một chút, ta đây rất nhớ đứa nhỏ, các con không đến, chỉ có thể tự mình đi tới, ai kêu đó là cháu trai bảo bối của ta chứ.”
Mẹ Chu bên này vừa nói vừa cười với vẫy tay với đứa nhỏ trước mặt Lâm Lệ, sau đó vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ, khẽ nhíu mày, nói: “Tiểu Lệ a, có phải con lại gầy rồi hay không?”
Khóe mắt Lâm Lệ liếc về phía cha mẹ mình, khóe miệng gượng cười nhìn mẹ Chu lắc đầu nói: “Không có, không có.”
Mẹ Chu cũng không có nghe cô, chỉ quay đầu khiển trách Chu Hàn nói: “con chăm sóc người như thế nào, chăm sóc vợ mình thành như vậy.”
Chu Hàn liếc nhìn Lâm Lệ, đưa tay xấu hổ sờ sờ lỗ mũi.
“Chu Hàn, con phải biết rằng nhà tiểu Lệ ở xa, cha mẹ cũng không ở bên người, nếu con không thương con bé chăm sóc con bé cẩn thận, thế nào cũng làm thất vọng ông bà thông gia đã giao con gái bảo bối của họ cho con a. Còn có ——” Mẹ Chu còn muốn tiếp tục giáo huấn con trai phải yêu thương chăm sóc vợ như thế nào, lại bị ba Lâm ở bên cạnh rốt cục bắt được chút trọng điểm cắt đứt.
“Chờ, chờ một chút, cái gì thông gia, cái gì vợ?” Ba Lâm vẻ nghi hoặc ngắt lời mẹ Chu chưa nói hết, lại nghi hoặc quay đầu nhìn Lâm Lệ, vẻ mặt có chút nghiêm túc nói: “Lâm Lệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, con nói rõ ràng cho cha.”
Lúc này mẹ Chu mới chú ý tới ba Lâm mẹ Lâm đứng một bên, cũng nghi ngờ quay đầu nhìn Chu Hàn, hỏi: “Chu Hàn, hai vị này là?”
“Khụ khụ ——” Chu Hàn sờ sờ lỗ mũi ho nhẹ một tiếng, khóe mắt liếc Lâm Lệ đứng một bên nói: “Cái này, mẹ, hai vị này là cha mẹ của Lâm Lệ.”
Mẹ Chu sửng sốt, một lúc lâu không kịp phản ứng.
“Lâm Lệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a!” Ba Lâm căm tức nhìn Lâm Lệ, cho dù ông có hồ đồ nữa cũng nghe rõ, cái gì vợ cái gì thông gia, nha đầu này hẳn là trốn ông bà gả cho người ta, hơn nữa nhìn bộ dáng này là gả cho một người đàn ông có một đứa con trai sáu bảy tuổi!
Nếu như dùng một thành ngữ để hình dung tâm tình của Lâm Lệ bây giờ thì đó chính là khóc không ra nước mắt, nếu như dùng một từ ngữ để diễn tả tâm tình của mình giờ phút này chính là muốn ch.ết! Lâm Lệ hiện tại cảm giác mình thật sự là trăm miệng cũng không thể bào chữa rồi, có miệng cũng khó nói.
Đang lúc Lâm Lệ bên này khóc không ra nước mắt đến muốn ch.ết, mẹ Chu cũng mới vừa từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, cười cong cả chân mày kéo tay của mẹ Lâm vẫn còn đang thẫn thờ, cười nói: “bà thông gia a, rốt cục thì cũng gặp được bà cùng ông thông gia, tôi cùng ba của Chu Hàn vẫn muốn tìm một cơ hội gặp hai vị, nhưng mà Lâm Lệ nói hai người ở xa, nguyên vốn nên là chúng ta đi qua đó, nhưng đơn vị của lão Chu nhà ta trong khoảng thời gian này thật sự là quá bận rộn, không đi được, định để tháng sau chờ lão Chu bớt bận rộn rồi sẽ bảo cặp vợ chồng son này đưa chúng ta đi gặp hai người, chưa kịp thì hai người đã tới, đây thật là quá tốt, thật quá tốt.”
Mẹ Chu nói rất chân thành, chân thành đến khiến cho mẹ Lâm nhất thời có chút không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể vô tội quay đầu nhìn chồng của mình một chút, lại nhìn con gái của mình một chút, nhất thời nói không ra lời.
Những chuyện này đều quá đột nhiên, Lâm Lệ thật là không kịp phản ứng thì chuyện liền biến thành như bây giờ rồi, hoàn toàn không hề có dự kiến cùng chuẩn bị trong lòng, chớ nói chi hiện tại là nên làm cái gì bây giờ, đừng nói nên giải thích chuyện này như thế nào cho rõ, chỉ có thể quay đầu nhìn Chu Hàn cầu cứu.
Chu Hàn nhìn cô lộ ra bộ dáng đáng thương, nhẫn nhịn nụ cười nơi khóe miệng kia, tiến lên ôm lấy bả vai của mẹ mình, tách tay bà đang nắm tay mẹ Lâm, vừa cười vừa nói với bà: “mẹ, bác trai bác gái lúc này mới vừa tới, còn chưa kịp ngồi xuống đâu.”
Nghe vậy, mẹ Chu vội vàng quan tâm ba Lâm mẹ Lâm nói: “ông thông gia, bà thông gia, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, đường xa tới đây, ngồi xe cũng thấy mệt cả người.”
Nghe vậy, Lâm Lệ cũng chỉ có thể gượng cười nhìn cha mẹ tiếp lời của Chu mẹ nói: “Ba mẹ, trước, trước ngồi xuống đã.” Chuyện phát triển đến hiện tại, đoán chừng giải thích thế nào cũng không rõ được.
Ba Lâm nhìn cô một cái, lần nữa ngồi xuống, mẹ Lâm thấy ba Lâm ngồi xuống, tự nhiên cũng ngồi xuống theo.
Nhìn ba Lâm mẹ Lâm, lại nhìn Lâm Lệ đứng bên cạnh bọn họ, mẹ Chu có chút áy náy nói: “Ông bà thông gia, tôi cùng cha của Chu Hàn vẫn muốn tìm hai người ăn một bữa cơm, Chu Hàn cùng Lâm Lệ kết hôn chỉ nhận giấy chứng nhận, hôn lễ cũng chưa làm nói như thế nào cũng đều là nhà chúng tôi không đúng, cho nên —— “
Không chờ mẹ Chu nói xong, ba Lâm trực tiếp ngắt lời của bà, giọng nói có chút nặng nói: “Cái gì thông gia, cái gì chứng nhận, cái gì hôn lễ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!” Sao ông càng nghe càng không rõ, cái gì hôn lễ, cái gì thông gia, con gái của ông kết hôn ông thế nhưng không biết! Đột nhiên toát ra người nói là thông gia của mình, đây là chuyện gì?
Nghe vậy, mẹ Chu cũng sững sờ, sững sờ nhìn ba Lâm mẹ Lâm đối diện, sau đó vừa quay đầu nhìn Chu Hàn đứng ở bên cạnh mình, khó hiểu buồn bực hỏi: “a Hàn, này, này sao lại thế này a? Có phải ông thông gia có hiểu lầm chuyện gì không a?”
“Đừng gọi loạn, tôi không phải là thông gia của bà.” Càng nói, trong lòng ba Lâm càng là tức giận, quay đầu nhìn chằm chằm con gái, nói: “Lâm Lệ, con nói rõ ràng cho ta, hôn lễ gì? Con lập gia đình lúc nào?” Vừa nói chỉ vào mẹ Chu nói: “Còn có, người này tại sao gọi chúng ta là thông gia, sao ta không biết ta có thông gia, sao ta không biết con gái của ta kết hôn?” Càng nói ba Lâm càng kích động tức giận, một mạch này, cũng có chút ho khan: “Khụ khụ —— khụ khụ —— “
Thấy ông ho, lúc này mẹ Lâm cũng cuống theo, vội vươn tay vừa vỗ lưng của ông để cho ông dễ thở một chút, vừa nói: “Ai nha, lão Lâm a, ông đừng kích động, đừng kích động a!”
Lâm Lệ cũng luống cuống, cả người gấp đến độ sắp khóc lên: “Cha, cha đừng vội đừng nóng giận, con sẽ giải thích, con sẽ giải thích cho cha…” Nếu như làm cho cha bị bệnh, tội của cô sẽ đáng ch.ết vạn lần.
“A Hàn, này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a!” Mẹ Chu cũng có chút bối rối tay chân, lúc này nghe cha của Lâm Lệ nói vậy, giống như là không hề biết con gái của mình kết hôn nha.
Chu Hàn quay đầu nói với tiểu Bân đang đứng bên cạnh anh: “Con về phòng trước đi.”
Thằng bé kia nhìn anh một chút, gật đầu, lúc xoay người muốn đi, lại nhìn Lâm Lệ một chút.
Đợi sau khi Tiểu Bân vào phòng, ba Lâm đã uống vài ngụm nước cũng thật vất vả rốt cục ngừng ho khan, nhưng mà hơi thở vẫn còn phì phò, mẹ Lâm bên cạnh không ngừng nhẹ vỗ về.
Thấy thế, lúc này mẹ Chu mới ngồi trở lại trên ghế sa lon, vừa rồi nghe những lời của ba Lâm, trong lòng đại khái đã đoán ra bảy tám phần, lần nữa ngồi trở lại trên ghế sa lon, vẻ mặt mẹ Chu trở nên có chút nghiêm túc, nhìn Chu Hàn hỏi: “Chu Hàn, con tới nói, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Giọng nói kia thần thái kia có một loại uy nghi nói không ra lời, những thứ này là đều nhờ được tôi luyện qua nhiều lần cùng ba Chu tham dự đủ loại hội nghị.
Nghe tiếng, ba Lâm cùng mẹ Lâm cũng không hẹn mà cùng nhìn sang Chu Hàn, bọn họ chờ một lời giải thích.
Chu Hàn liếc nhìn Lâm Lệ, cuối cùng sờ sờ lỗ mũi ho một tiếng, nói: “Cái này, cái này con cùng Lâm Lệ kết hôn còn chưa kịp báo cho bác trai bác gái, cho nên bác trai cùng bác gái bọn họ còn không biết hai người chúng con đã kết hôn.”
Nghe vậy, mẹ Chu đưa tay vỗ xuống tay vịn ghế, lớn tiếng nói: “bậy! Các con đây quả thực là quá bậy!”