Chương 72: Uy Chấn Hải Ngoại

Cao Dung kinh ngạc biến sắc, chỉ thấy trong tiếng gió rào rào ấy vô vàn nham thạch bị luồng gió chấn nát vụn từ trên đỉnh núi ào ào rơi xuống, nhưng nhìn kỹ thì thấy những mảnh đá vụn bên Thiên Ngoại Thế Ma rơi xuống nhiều hơn bên phía Thạch Kiếm.


Cao Dung thấy vậy liền dự đoán được kết quả của trường quyết đấu này.
Tiếng sóng biển ào ạt, trên hai ngọn núi dốc đứng của Đấu Kiếm Phong này hai người đang liều mạng tỷ đấu.
Trường quyết đấu hiếm có trong võ lâm này chỉ có một người đứng chứng kiến.


Chỉ thấy song chưởng của Thạch Kiếm đẩy thẳng ra, thân hình khẽ lay động, trán toát mồ hôi hột.
Thiên Ngoại Thế Ma thì sắc mặt nhợt nhạt, song thủ không ngừng run rẩy, hô hấp ngày càng nặng nề.
Mặt trời lặn về tây, bóng của ngọn Đấu Kiếm Phong phản ánh xuống mặt biển.


Bỗng một tiếng hú dài vang lên chấn động trời đất.
Cao Dung giật mình chỉ thấy ngọn núi mà Thiên Ngoại Thế Ma ngồi gãy đứt làm đôi, thân hình Thiên Ngoại Thế Ma như sao sa bắn tung ra ngoài xa, rơi tõm vào sóng nước mênh mông.
Thạch Kiếm trán toát mồ hôi, nội lực tan tác, ngã sập xuống đỉnh núi.


Cao Dung nghĩ thầm: "Sư phụ đã thảm hại, nghĩ xưa kia đã phát thệ rằng nếu không phục thù được cho ân sư, thì tất phải theo ân sư xuống cửu tuyền." Y đưa mắt nhìn ngọn núi còn lại, bèn nghĩ thầm: "Nhưng Thạch Kiếm là một vị khí chất hiên ngang là một hào kiệt nhân đạo hiệp nghĩa, ta làm sao có thể đối địch với Thạch Kiếm chứ?" Bỗng nhiên y đưa chưởng lên, tự hủy Thiên Linh Cái mà ch.ết.


Lúc này Thạch Kiếm từ từ đứng dậy, chàng vận khí hành công, xem chừng đã Hồi phục lại hơn nửa chân khí.
Bỗng chàng giật mình, chàng nghĩ lời nói của Vô Tình Yêu Cơ lúc lâm chung Thiên Ngoại Thế Ma đã có âm mưu, dặn sau khi tỷ võ nên lập tức rời khỏi Đấu Kiếm Phong.


available on google playdownload on app store


Thạch Kiếm quay người xuống núi, đến sơn động mà Thiên Ngoại Thế Ma nói, vung chưởng phá sập cửa động, chỉ thấy trong động tối om, chàng cất cao giọng gọi:
- Thân mẫu, thân mẫu ơi! Chàng gọi liền hai tiếng chỉ nghe một tiếng Hồi âm yếu ớt hỏi:
- Kiếm nhi hả? Thạch Kiếm mừng rỡ nói:


- Thân mẫu, con là Kiếm nhi đây.
Âm thanh kia lại vang lên:
- Con hãy vào đây đi! Ba người đã bị dây xích bằng tinh gang khóa lại rồi.
Thạch Kiếm lướt như bay vào, thấy Bồng Lai Cung Chủ, Hoàng Thiên Long và Đoạt Hồn Thiếu Nữ đều bị một sợi xích khóa chặt.


Thạch Kiếm tiến đến, dùng Bát Bảo Phi Kiếm cắt đứt sợi xích gọn.
- Thân mẫu! Chàng quay qua Hoàng Thiên Long chắp tay nói:
- Hoàng Thượng hãy thứ lỗi cho tại hạ đã đến muộn một bước.
Hoàng Bào Thư Sinh nói:
- Con đến rất là đúng lúc.


Thạch Kiếm bước đến bên cạnh Đoạt Hồn Thiếu Nữ gọi nhỏ:
- Ngọc Chi! Thân hình Ngọc Chi như chạm phải điện khẽ run lên, mừng rỡ nói:
- Kiếm ca ca! Thật là chàng sao? Thạch Kiếm cắt đứt dây xích, nắm lấy tay nàng nói:


- Ngọc Chi hãy tha lỗi cho ta, đó là ta vô ý, ta không nên ăn đôi mắt của nàng, ta thề sau khi đã diệt xong Hồng Mao lão quỷ nhất định tìm cách để cho đôi mắt nàng Hồi phục nguyên vẹn.
Ngọc Chi cảm động rơi lệ nói:


- Ta đã quen như thế rồi, chỉ cần chàng mãi mãi ở bên ta, thì ta cảm thấy vui vẻ hạnh phúc rồi.
Thạch Kiếm nói:
- Ta yêu nàng mãi mãi, nhưng ta không nỡ nhìn nàng phải sống trong bóng tối.
Chàng nói xong, quay lại nói với mọi người:
- Chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi Đấu Kiếm Phong.


Dứt lời chàng ôm lấy Ngọc Chi dẫn đường ra khỏi thạch động.
Bồng Lai Cung Chủ và Hoàng Bào Thư Sinh đi theo sau chàng.
Bốn người đến bờ sông, Thạch Kiếm bất giác thất kinh kêu lên:


- Chiếc thuyền nhỏ vừa rồi để ở đây sao không thấy rồi? Sóng biển cuồn cuộn, bốn bề là trời với nước mênh mông vô tận, không có thuyền thì làm sao trở về đất liền đây! Thạch Kiếm trong lòng rối bời.


Chàng biết lời nói của Vô Tình Yêu Cơ nhất định có nguyên nhân của nó, nếu không kịp thời rời khỏi nơi này, e rằng có chuyện bất trắc xảy ra.
Bỗng một âm thanh của thiếu nữ vang lên:
- Tứ thiếu hiệp, ta đến đưa các vị qua sông đây.


Thạch Kiếm vui mừng khôn xiết, một con thuyền nhỏ đang lướt sóng tiến về phía họ, thiếu nữ trên thuyền chính là thiếu nữ xinh đẹp mà mấy hôm trước chàng gặp ngoài Võ Lâm Bảo.
Thạch Kiếm vẫy tay gọi:
- Làm phiền cô nương rồi.


Con thuyền của thiếu nữ xinh đẹp lướt nhanh vô cùng, phút chốc đã đến gần bờ.
Thiếu nữ lên tiếng:
- Các vị hãy lên thuyền đi! Con thuyền tuy nhỏ, nhưng năm người ngồi lên vẫn còn dư chỗ.
Thạch Kiếm nói:
- Để ta chèo thuyền cho! Thiếu nữ xinh đẹp xua tay, mỉm cười nói:


- Mặt biển này thiếu hiệp không quen thuộc, e rằng đụng vào đá ngầm thì nguy to, để ta chèo cho...
Cô ta chưa dứt lời thì bỗng một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại Đấu Kiếm Phong đã bị nổ tung, chìm xuống đáy biển.


Lúc này Thạch Kiếm mới hiểu ra Thiên Ngoại Thế Ma đã đoán trước rằng trận tỷ đấu này tất cả hai đều bị thương nên đã âm thầm đặt thuốc nổ trên đảo.
Chàng bất giác rùng mình nói:
- Nguy hiểm thật.
Lúc này con thuyền của họ đã đi khá xa, vì thế không bị ảnh hưởng.


Thạch Kiếm bắt đầu hoài nghi về thân thế của vị thiếu nữ xinh đẹp này, nhưng không tiện nói ra.
Dù sao thì cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của chàng.
Thiếu nữ xinh đẹp liếc nhìn Ngọc Chi rồi hỏi:
- Đôi mắt của vị cô nương này hình như không phải bẩm sinh đã bị mù.
Thạch Kiếm nói:


- Cô nương nói đúng đấy...
Thiếu nữ xinh đẹp cười nhạt hỏi:
- Như vậy, thì tại sao lại mù vậy? Có thể nói cho ta biết không? Thạch Kiếm trầm ngâm một lúc rồi kể lại sự việc đã xảy ra.
Thiếu nữ xinh đẹp thở dài nói:
- Đây quả là một mối tình xúc động lòng người.


Thạch Kiếm hỏi:
- Cô nương, không biết có biện pháp gì để phục hồi nguyên vẹn không? Thiếu nữ xinh đẹp cúi đầu suy nghĩ, trong lòng cô ta bỗng nảy sinh sự đố kỵ, nhưng cuối cùng lý trí đã thắng, cô ta ngẩng đầu lên nói: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn


- Cứu thì có cứu, nhưng rất là khó khăn.
Thạch Kiếm nói:
- Chỉ cần có cách cứu, ta thề hy sinh tánh mạng để cứu nàng, mong cô nương nói rõ.
Thiếu nữ xinh đẹp nói:


- Truyền thuyết rằng đi về phía đông của Đấu Kiếm Phong khoảng vạn dặm xa, có một hòn đảo tên là Vô Danh Đảo, trên đảo có một loài chim, nghe nói mắt của loài chim này có thể thay thế cho mắt người và cũng hoàn hảo xinh đẹp như mắt người.
Thạch Kiếm hỏi:


- Loài chim ấy có tên gọi là gì? Thiếu nữ xinh đẹp nói:
- Mọi người gọi loài chim ấy là Thiên Ưng vì mắt của loài chim này khác thường nên lại gọi là Thần Nhãn Thiên Ưng, chỉ có điều là loài chim này rất khó tìm.
Thạch Kiếm kiên quyết nói:


- Cho dù như thế, ta thề nhất định phải tìm được con Thiên Ưng...
Chàng chưa dứt lời thì bỗng nghe một tiếng rít giận dữ vang lên.
Thiếu nữ xinh đẹp nghe qua tiếng liền biến sắc, kinh hãi vô cùng.


Thạch Kiếm đưa mắt nhìn thì biết âm thanh này phát ra từ con thuyền đang tiến về phía họ, lúc thuyền đến gần thì chàng phát hiện trên thuyền chỉ có một người.
Lúc Thạch Kiếm nhìn kỹ dáng mạo của người này thì bất giác kinh hãi nói:
- Lẽ nào người kia chính là Hồng Mao Đảo Chủ.


Thì ra người này tóc đỏ hoe xõa dài xuống thuyền, lão ngồi xếp bằng ở mũi thuyền, áo bào dài phủ xuống đất, đôi mắt sáng như điện nhìn về phía họ.
Quái nhân kia trầm giọng nói:
- Hải Minh Chân, cô to gan thật.


Thạch Kiếm thất kinh, nghĩ: "Thì ra cô ta là Hải Minh Chân." Thiếu nữ xinh đẹp Hải Minh Chân bỗng hào khí ngất trời nói:
- Hồng Mao lão quỷ, tuy ta theo ngươi học võ nghệ đã ba năm, và ngươi đã giáo huấn ta bấy lâu nay, nhưng đôi tay ta đã làm ra nhiều tội lỗi...


Nàng chưa dứt lời chỉ thấy Hồng Mao Đảo Chủ tóc đỏ khẽ lay động, hữu thủ cách không búng ra.
Hải Minh Chân rú lên một tiếng thảm thiết, ngã nhào xuống sóng nước cuồn cuộn.
Thạch Kiếm không kịp cứu cô ta, phẫn nộ quát to:
- Hồng Mao Đảo Chủ, hôm nay là ngày tận số của ngươi đấy.


Hồng Mao Đảo Chủ cười nham hiểm nói:
- Ngày tận số sao?...
Dứt lời Hồng Mao Đảo Chủ quét ra một chưởng kình phong như nộ hải ba đào cuồn cuộn ập đến.
Thạch Kiếm lách người tránh khỏi ngọn chưởng kinh khiếp đó, chàng thuận tay đẩy ra một chưởng phản công.


Hồng Mao Đảo Chủ thân mang tuyệt học thượng thừa, thấy chàng quét chưởng đến liền quét ra một chưởng đón đỡ.
Chỉ thấy hai người đan chéo vào nhau, cát bụi bay tán loạn trên không, sóng nước ào ạt.
Bỗng nhiên Hồng Mao Đảo Chủ vút đến quét ra một chiêu.


Thạch Kiếm đối với chiêu thức này vô cùng quen thuộc, trong lòng thầm kêu: "Viên Mao Trích Vân." Chàng không cần suy nghĩ, song chưởng giơ cao qua đỉnh đầu quét ra một chiêu Hiên Viên Hùng Phong. Hồng Mao Đảo Chủ không kịp tránh né, trước ngực trúng phải một chưởng của chàng. Lão đau đớn kêu lên một tiếng tung người lên không, định chạy trốn theo đường biển.


Thạch Kiếm biết lão sống quen ngoài biển cả, tinh thông thủy thuật, nếu như để lão thoát thì sau này tất khó mà giết được lão. Vừa nghĩ xong, hữu chưởng giơ lên, Bát Bảo Phi Kiếm thi triển tuyệt chiêu Vạn Lưu Quy Tông, một luồng bạch quang bắn thẳng đến cổ của Hồng Mao Đảo Chủ.


Bỗng một tiếng rú thảm khốc vang lên, chỉ nghe bủm, bủm hai tiếng nước bắn lên tung tóe.
Nhìn lại trường đấu thì thấy Thạch Kiếm đứng sững trên mũi thuyền, lưỡi Phi Kiếm còn rướm vài giọt máu, còn Hồng Mao Đảo Chủ đầu lìa khỏi cổ thân hình rơi tõm xuống biển.


Bên kia Bồng Lai Cung Chủ và Hoàng Bào Thư Sinh thấy vậy, bất giác mừng rỡ kêu lên.
Thạch Kiếm lúc này mới lên tiếng:
- Hôm nay Hồng Mao Đảo Chủ đã ch.ết, võ lâm đã được an bình, Trung Nguyên không còn sợ rơi vào tay dị tộc nữa.


Dứt lời, chàng vút người phóng qua thuyền của Hồng Mao Đảo Chủ, mọi người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Thạch Kiếm quay đầu lại, nghiêm giọng nói:
- Kiếm nhi còn có một tâm nguyện chưa hoàn thành.
Bồng Lai Cung Chủ hỏi luôn:
- Con có tâm nguyện gì chưa hoàn thành? Thạch Kiếm đáp:


- Kiếm nhi nhất định phải trị lành đôi mắt của Ngọc Chi.
Chàng vừa dứt lời, Bồng Lai Cung Chủ lại hỏi:
- Con định đi Vô Danh Đảo để tìm Thiên Ưng sao? Thạch Kiếm im lặng gật đầu.
Ngọc Chi từ nãy giờ im lặng, bất giác lên tiếng:


- Kiếm ca ca, tấm lòng của chàng muội rất hiểu nhưng muội đã quen với bóng tối rồi, mong chàng đừng vì muội mà mạo hiểm nữa.
Thạch Kiếm vẻ mặt kiên quyết nói:


- Không, nếu như thế này thì suốt đời sẽ ân hận, hãy cho huynh thời gian ba năm, huynh nhất định sẽ tìm được Thiên Ưng. Mọi người hãy trở về đi.


Nói xong chàng nhấc mái chèo, chỉ thấy mái chèo trong tay chàng khẽ lay động, con thuyền nhỏ vạch một vệt sáng trên sóng, lướt đi băng băng, khoảng cách của hai con thuyền mỗi lúc một xa dần, chớp mắt đã chìm khuất trong ánh hoàng hôn.
HẾT






Truyện liên quan