Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhiên Nhiên Vi Vũ
Beta: Mimi
****


Tư thế co gập thân mình này gây sức ép lên bàng quang, cậu vừa muốn đứng thẳng lên, hai đầu nhũ liền truyền tới cảm giác đau đớn như bị xé rách. Một cự ly ngắn ngủi có hơn trăm mét, nhưng lại khiến Trần Nghị phải cắn môi đến bật máu tươi.


Nam nhân vỗ vào mông và hai tiểu cầu của Trần Nghị, sau khi chứng kiến cậu đau mà chỉ có thể gập người rên rỉ, liền lấy ra một cái dương cụ giả thô to bề mặt chi chít những hạt tròn hệt như một trái khổ qua, giơ ra trước mặt đối phương:
“Dùng miệng ɭϊếʍƈ ướt nó đi, rồi tự mình ngồi lên.”


“…Không có khả năng…” Trần Nghị vừa thẹn vừa tức, thứ hình cụ tràn đầy kinh khủng và nhục nhã khiến cho mặt mũi cậu tối xầm


“A?” Người đàn ông dùng sức bóp vào quả bóng cao su đang nắm trong tay, Trần Nghị đột nhiên cảm giác được cái ống đang cắm trong phân thân lại căng lớn thêm một vòng.
“A!” Niệu đạo đau đớn như bị người xé rách, khiến Trần Nghị thảm thiết kêu rên.


“Tính nhẫn nại của tôi không nhiều, chính cậu đã từng thử nghiệm rồi đấy!” Người đàn ông vừa nói, vừa bóp mạnh quả bóng trên tay.
Trần Nghị đau đớn không thốt nên lời, liên tục vã ra mồ hôi lạnh, nước mắt nương theo gò má chảy dài trên khuôn mặt anh tuấn.


available on google playdownload on app store


Không còn cách nào khác, cậu đành phải cam chịu mà há miệng, khuất nhục ɭϊếʍƈ cái dương cụ xấu xí kia.
Người đàn ông nhìn vào biểu tình nhục nhã và thống khổ của đối phương, dục vọng lại bùng phát, vòng ra sau lưng cậu, một lần nữa xâm phạm cúc huyệt đáng thương.


“Mẹ kiếp, đừng…” Trần Nghị thống khổ rên rỉ, xoay eo, muốn chạy trốn từng động tác sáp nhập của người kia.


“Ông đây cho cậu chút dịch làm trơn! ɭϊếʍƈ cho tốt đi!” Một tay tóm lấy phân thân đang đau nhức không thôi của Trần Nghị, ngay khi cậu há miệng kinh hô liền ghì chặt vùng gáy đối phương, ép cậu nuốt vào thứ hung khí thô to kia.


Dương cụ giả to lớn đến khó tưởng tượng thẳng tắp đâm vào yết hầu, hô hấp Trần Nghị nhất thời trở nên khó nhọc, huyệt khẩu bị ép phải tiếp nhận công kích mãnh liệt, làm cho cảm giác thống khổ khi bị một người đàn ông khác chiếm hữu lại càng mạnh mẽ hơn. Đã thế, phân thân đang đau đớn vô cùng còn bị vuốt ve xoa nắn cực kỳ thô bạo, Trần Nghị vì thế mà đau đớn run rẩy không ngừng, nước mắt lã chã tuôn rơi.


Đến khi người nọ thả cậu ra, dương cụ giả ở trước mặt Trần Nghị đã dính đầy nước bọt, hậu huyệt sưng đỏ cũng liên tiếp rỉ ra bạch dịch của đàn ông.
“Ngồi lên đi.”


“Tôi không làm được…” Trần Nghi sợ hãi mà thở dốc, cảm giác hai hàm răng của mình không ngừng lập cập đánh vào nhau.
Chính là, càng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người nọ, cậu càng cảm thấy trong lòng sợ hãi.


“Ngồi lên cho tôi!” Gã nắm tóc Trần Nghị kéo về phía trước, cưỡng ép cậu ngồi lên thứ hung khí kia. Thời điểm ấy, dịch thể trắng đục từ cúc huyệt cậu vừa vặn nhỏ xuống dương cụ giả, một cảm giác ɖâʍ mỹ không nói nên lời tức thì tản mác ra.


“Không, thả tôi ra… không ngồi…” Trần Nghị kiên quyết kháng cự lại lực đạo mà người nọ tác động lên bả vai mình, liều mạng nâng thắt lưng, để huyệt khẩu thoát khỏi vật thể trơn ướt và lạnh lẽo kia.


Người đàn ông tựa hồ không được vui, quay sang ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một tuýp thuốc mỡ.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, xem ra cảnh sát tiên sinh của chúng ta vẫn không học được việc phục tùng mệnh lệnh của tôi.”


“Ai muốn phục tùng loại biến thái như mày… A, làm cái gì…”
Đầu nhọn của tuýp thuốc mỡ sáp nhập vào cúc huyệt, người đàn ông dùng sức bóp tất cả dược liệu vào trong vách tràng của đối phương.


“Đây là bí dược mà bạn tôi chế ra, đại khái có thể khiến cậu điên cuồng khao khát bị người xỏ xuyên trong suốt 24 giờ.”
Thanh âm của gã cùng với dòng chất lỏng như ngàn vạn con kiến đang tràn vào bên trong cơ thể, khiến cho Trần Nghị bật ra một tiếng rên rỉ đầy tuyệt vọng…


Nhìn vào dáng vẻ đau đớn thống khổ của đối phương, người đàn muốn nói điều gì đó, song gã lại nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông.
“Thật là… Xem ra tôi không thể giúp cậu rồi.”


Cởi bỏ trói buộc ở tứ chi Trần Nghị, một lần nữa mặc quần da vào hạ thể đối phương, chỉ để cho cậu lộ cái mông ra bên ngoài


“Phía trước đã bịt kín rồi, tôi để lại cho cậu chút đồ chơi.” Dùng xích sắt trói hai mắt cả chân của Trần Nghị lên giường, người đàn ông đưa cho cậu một đống đạo cụ hình thì kỳ dị, “Có lẽ đến khuya tôi mới trở về, cậu đừng tự chọc thủng bụng mình.”


Nói xong, gã liền vội vã ly khai, để lại Trần Nghị ôm bụng rên rỉ trên giường.
Ánh chiều tà theo thời gian trôi qua mà dần dần tiêu thất, cảnh sắc phóng đãng cùng bạo ngược đến tàn nhẫn cũng chìm vào bóng tối của căn phòng.


Khi đèn được bật lên một lần nữa, người đàn ông vô cùng hài lòng nhìn vào tình trạng của Trần Nghị lúc bấy giờ.


Bởi vì gậy sắt dưới bắp đùi nối liền với vòng thép xuyên qua đầu nhũ, cho nên Trần Nghị chỉ có thể bảo trì tư thế quỳ gối gập người. Lúc này, cậu đang quỳ rạp trên mặt đất, mông nhổm lên cao, tay phải cầm một cây gậy mát xa hình xoắn ốc thô lớn liên tục đâm đâm rút rút tại cúc huyệt, tay trái tự vuốt ve hai tiểu cầu thò ra bên ngoài quần da. Trên gương mặt anh tuấn toàn là nước mắt vì thống khổ và khoái cảm liên tục bủa vây, ánh mắt đau đớn cùng chịu đựng của cậu khiến gã hưng phấn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi.


“Thế nào, tự xỏ xuyên thân thể mình, có thích không?” Đạo cụ trên mặt đất ít nhiều đều dính chất dịch chảy ra từ thân thể Trần Nghị, vô cùng dễ nhận ra, lúc gã ly khai, người này đã có khoảng thời gian cuồng loạn đến như thế nào. Thật muốn nhìn thấy bộ dáng ɖâʍ đãng của cậu ta vào lúc đó.


“Cứu mạng… Dừng lại… Muốn hỏng…” Những tiếng cầu xin đứt quãng bật khỏi khuôn miệng, cảm giác căng tức ở bàng quang cơ hồ bức cậu tê dại đến hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
“Trước tiên vào phòng tắm đi.” Gỡ bỏ trói buộc trên người đối phương, gã dắt Trần Nghị vào nhà tắm.


Động tác chậm chạp khiến cho gậy mát xa không ngừng khuấy động trong vách tràng, mỗi một bước đi cơ hồ đều khiến Trần Nghị phải rên rỉ.
Trong phòng tắm chỉ có một cái thùng rất nhỏ, đại khái Trần Nghị chỉ có thể co quắp cơ thể ôm đùi mà ngồi vào.


Người đàn ông giúp cậu cởi quần da, bảo đối phương quỳ xuống.
Trần Nghị đã sớm không còn tinh thần để phản kháng, hiện tại cậu chỉ muốn kết thúc tất cả những chuyện này.
Bày ra một tư thế khuất nhục, Trần Nghị ngoan ngoãn để người nọ rút gậy mát xa ra.


“Ưm..” Thiếu đi ma sát cường liệt của món đồ chơi nọ, cảm giác tê dại bên trong vách tràng càng khuếch tán mạnh mẽ hơn, hậu huyệt sưng đỏ cũng vì thế mà bắt đầu co rút một cách không tự chủ, nhuần nhuyễn giãn ra rồi lại co vào…
“Thật là ɖâʍ đãng, tôi đút cho cậu ăn vài thứ nha.”






Truyện liên quan