Chương 13: Cố Quỳnh kinh ngạc đến ngây người
Hai người thoả thuận không đi tới hồi kết, vừa vặn lúc này Trần Tử Oánh trở về, chạm mặt các nàng, Trần Tử Oánh nghi hoặc gọi chị, đi lên phía trước, liếc mắt nhìn Cố Quỳnh, tức giận nói: "Sao cô lại ở đây?"
Cố Quỳnh dở khóc dở cười, thầm nghĩ cô cũng chưa từng làm chuyện gì đắc tội với Trần Tử Oánh, trái lại thật sự thích nàng, muốn thân thiết với nàng hơn một chút, không hiểu vì sao Trần Tử Oánh luôn phòng vệ với nàng như vậy? Đang muốn mở miệng giải thích, Trần Kiết Nhiên đã cướp lời: "Tử Oánh, Cố Quỳnh đưa chị về."
Trần Tử Oánh hừ một tiếng: "Vô duyên vô cớ đưa chị về làm gì? Chồn đến nhà gà chúc tết, không có ý tốt."
Ây da, lần này trực tiếp biến thành chồn! Chỉ thấy Trần Kiết Nhiên kéo tay Trần Tử Oánh: "Tan học chị bị bóng rổ rơi trúng đầu, Cố Quỳnh không yên tâm nên đưa chị đến bệnh viện kiểm tr.a một chút, sau đó đưa chị về, em đừng như vậy."
Trần Tử Oánh nghe xong, vẻ mặt gấp gáp: "Chị bị bóng rổ đánh vào đầu? Có chảy máu không? Bác sĩ nói thế nào?"
"A.." Trần Kiết Nhiên vừa nói một chữ, Cố Quỳnh miễn cưỡng tiếp lời: "Bác sĩ nói không vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, không làm việc nặng, ăn nhiều cá, trứng gà."
Trần Tử Oánh nghe xong, sắc mặt nhìn Cố Quỳnh tốt hơn nhiều, nàng tằng hắng hai tiếng, nói tiếng cảm ơn kỳ quặc, lại đưa mắt nhìn về nơi khác.
Cố Quỳnh thấy nàng cau mày xoắn xuýt, biểu tình lúng túng, nói cảm ơn cũng có gì đó sai sai, lời một đường biểu cảm một nẻo, thật đáng yêu: "Một câu cảm ơn là thôi? Tử Oánh, cậu cũng nên hảo hảo chiêu đãi mình chứ?"
Trần Tử Oánh trừng mắt nhìn: "Cô muốn thế nào?"
"Mình đưa chị cậu đến bệnh viện, bốc thuốc, chạy xuôi chạy ngược chụp CT, cuối cùng còn phải đưa nàng về, hiện giờ toàn thân đau nhức, thiết nghĩ ít nhiều gì cậu cũng nên mời mình vào nhà nghỉ ngơi, uống chén trà."
Cố Quỳnh vừa thấy Trần Tử Oánh liền bị mỹ mạo câu hồn, chớp mắt, hình ảnh Trần Kiết Nhiên đáng yêu tích góp trong khoảng thời gian này tan biến.
Trong mắt chỉ còn dáng vẻ Trần Tử Oánh, tức giận cũng thật ưa nhìn, Cố Quỳnh lâng lâng, quên mất lúc này đầu óc Trần Kiết Nhiên vẫn còn choáng váng, dựa vào lan can đợi các nàng nói chuyện.
Cũng may Trần Tử Oánh đặt tâm tư vào chị gái, phát hiện Trần Kiết Nhiên tựa vài tay vịn cầy thang, cả người run lẩy bẩy, nàng không tiếp tục dây dưa với Cố Quỳnh, đáp ứng nguyện vọng của nữ sinh.
Trần Kiết Nhiên dựa nửa thân trên vào vai Trần Tử Oánh, từng bước mệt nhọc leo lên lầu, Cố Quỳnh nhìn bước chân vô lực, cũng muốn tiến lên đỡ một tay, Trần Tử Oánh nhanh chóng gạt phăng, ngăn cản Cố Quỳnh chạm vào Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh sờ sờ chóp mũi, nối gót theo sau, cảm thấy Trần Tử Oánh đối xử với Trần Kiết Nhiên có chút quái dị.
Cố Quỳnh không thiếu anh chị em, nhưng đại thể đều cùng cha khác mẹ, sinh sống rải rác ở các nước khác nhau, mỗi năm tất cả tụ họp tới Anh quốc một lần để ba cô vui lòng, có điều mỗi người một ý, không có đề tài chung, vì lẽ đó Cố Quỳnh không biết tình cảm anh chị em bình thường là như thế nào, lại nghĩ Trần Kiết Nhiên và Trần Tử Oánh là sinh đôi, tự nhiên sẽ thân thiết hơn các cặp chị em cách nhau vài tuổi, ngẫm lại cũng hợp tình hợp lí.
Ba người tới nhà, Trần Tử Oánh đẩy cửa bước vào, đỡ Trần Kiết Nhiên ngồi xuống ghế sô pha.
Cố Quỳnh theo sau, đảo mắt bốn phía, đánh giá hoàn cảnh gia đình.
Nhà xây dựng kiểu cũ, chật chội, phỏng chừng chỉ khoảng 30 mét vuông, ngăn vách phân chia nhà bếp, toilet và hai căn phòng ngủ, phòng khách bằng lòng bàn tay, bước hai bước liền đi tới đầu bên kia, gần ban công còn treo một tấm mành đen, ngăn với phòng khách thành một góc nhỏ, sô pha, bàn trà, ti vi nhét chung một chỗ. Cố Quỳnh người cao chân dài, ngồi trên ghế, không thể thẳng chân.
Chẳng trách Trần Kiết Nhiên không đồng ý để cô tới, e trong lòng có chút tự ti, không muốn Cố Quỳnh biết được tình trạng nhà nàng.
Trần Tử Oánh không bắt chuyên với Cố Quỳnh, sau khi đỡ chị ngồi xuống, vội vã vào nhà bếp lấy cho nàng chén nước ấm, chăm sóc nàng uống, nhắc nhở: "Chị, nếu khát thì nói với em, đừng tự mình đi sẽ bị ngã, ấm nước trên bếp rất nóng, phải cẩn thận."
Cố Quỳnh cười nói: "Tử Oánh, cậu đừng lo, mình sẽ giúp chị của cậu."
Từ khi gặp Trần Tử Oánh, Cố Quỳnh không còn gọi tên Trần Kiết Nhiên, tất cả đều là chị của cậu, lời nói ra cũng đều đối thoại với Trần Tử Oánh.
Trần Kiết Nhiên không thích danh xưng này, tiềm thức phát giác điểm không đúng, đáng tiếc đầu nàng quá đau, không có khí lực nghĩ nhiều, đành tự an ủi, Cố Quỳnh muốn thân thiết với Tử Oánh là chuyện tốt.
"Mẹ đâu? Không phải đưa em đi học múa sao?" Trần Kiết Nhiên hỏi.
"Đưa em đến phòng tập xong liền đi đánh bài, mẹ thế nào chị còn không biết sao? Chỉ ước một ngày 24 giờ đều dán trên chiếu bài."
Trần Kiết Nhiên đột ngột đứng dậy: "Chị phải chuẩn bị bữa tối, nếu không mẹ về sẽ..."
Trước mắt tối sầm, Trần Kiết Nhiên choáng váng, té ngược vào sô pha.
Lúc này Cố Quỳnh mới dìu nàng, oán giận nói: "Bác sĩ nói cậu phải tĩnh dưỡng, còn làm cơm cái gì a?"
Trần Kiết Nhiên day day thái dương, thanh âm hư nhược: "Bình thường đều do mình làm."
"Nhà các cậu chỉ mình cậu biết nấu cơm sao? Thiếu cậu không lẽ ch.ết đói?"
Lời này lọt vào tai Trần Tử Oánh, trong lòng khẽ nhíu, mặt mũi lúng túng, cắn môi, nói: "Chị, chị nghỉ ngơi đi, em sẽ làm..."
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng chìa khoá vặn mở cửa, Lương Nhu Khiết treo túi trên tay đủng đỉnh bước vào.
Vừa xuyên qua cửa còn chưa nhìn người, lỗ mũi khịt khịt, chửi ầm lên: "Trần Kiết Nhiên, mày muốn ch.ết đúng không? Về rồi cũng không biết đường chuẩn bị cơm nước? Em gái vất vả ôn thi đại học, luyện múa, ba mày mỗi ngày đi sớm về muộn bán mạng kiếm tiền, cái nhà này chỉ có mày an nhàn rảnh rỗi, chẳng lẽ mày muốn ba mẹ và em gái mày ch.ết đói hay sao?"
Thanh âm sắc nhọn chói tai, màng tai Cố Quỳnh sắp bị đâm thủng, Cô cau mày quyét mắt một lượt, người phụ nữ trung niên bốn mươi, năm mươi tuổi, trên người nồng nặc mùi nước hoa, ăn mặc khiêu gợi quần bó sát, tóc uốn lọn nhuộm vàng, trang điểm một tầng phấn dày cộm.
Thực sự không thể tin, người phụ nữ diễm tục này là mẹ của Trần Tử Oánh.
Lúc này, mặt mày Trần Kiết Nhiên đã tái mét.
"Con...Con sẽ nấu ngay..." Trần Kiết Nhiên vội vàng đứng dậy, Cố Quỳnh đưa tay giữ vai nàng.
Cố Quỳnh cười khẽ, nhìn Lương Nhu Khiết, nói: "Chào dì, đầu của Kiết Nhiên bị thương, bác sĩ dặn cần phải tĩnh dưỡng, không thể làm việc, cháu nghĩ bữa cơm tối nay mọi người hãy tự giải quyết thì hơn."
Cố Quỳnh nhìn Lương Nhu Khiết, liền căm ghét nữ nhân thô tục này, nàng nói cái gì? Em gái chuẩn bị thi đại học, trong nhà chỉ Trần Kiết Nhiên nhàn rỗi?
Nói năng hùng hồn như thế, giống như lời vừa rồi rất có đạo lý!
Cố Quỳnh minh bạch, tại sao một cặp chị em sinh đôi cùng sống dưới một mái nhà, lại có thể nuôi dạy trở thành hai dạng tính cách trái ngược.
Có người mẹ bất công như thế, chỉ sợ từ nhỏ đến lớn Trần Kiết Nhiên luôn bị dày vò, chẳng lấy làm lạ khi nàng biến thành nữ sinh hướng nội tự ti!
Lương Nhu Khiết vừa nghe trong nhà có giọng nói người lạ, ngẩng đầu nhìn lên thấy Cố Quỳnh ngồi trên sô pha khinh bỉ nhìn mình, ngữ điệu treo trên quãng tám, nói: "Cô là ai? Ở trong nhà bà mà dám giáo huấn bà?"
Trần Kiết Nhiên tiếp lời: "Cậu ấy là..." Chưa nói xong, Trần Tử Oánh đã đánh gãy lời nói: "Mẹ, cậu ấy tên Cố Quỳnh, là bạn của con, hôm nay không phải thứ bảy sao? Con đặc biệt mời cậu ấy đến nhà chúng ta làm khách, mẹ đừng giận nữa mà."
Trần Tử Oánh tiến tới, cười hì hì đón lấy túi xách của Lương Nhu Khiết.
Vừa nghe Cố Quỳnh là bạn của Trần Tử Oánh, sắc mặt Lương Nhu Khiết lập tức hoà nhã, nhìn kỹ một chút, nhận ra từ đầu đến chân Cố Quỳnh mặc toàn hàng hiệu, hương thơm trên người là của chai nước hoa Pháp cao cấp bà vẫn luôn muốn mua nhưng không nỡ. Vừa rồi còn trừng mắt đanh giọng, một giây sau, cười tươi hớn hở, nhiệt tình che miệng cười duyên: "Ai nha, hoá ra là đồng học của Tử Oánh a, hoan nghênh cháu đến nhà chúng ta." Dứt lời lại xoay mặt nói với Trần Tử Oánh: "Tử Oánh, con cũng thật là, mời bạn đến nhà sao không nói trước với mẹ một tiếng, để mẹ làm vài món ngon cho bạn con thưởng thức tài nghệ..." Nói xong, hướng về Cố Quỳnh: "Đúng rồi, cháu tên gì?"
"Cố Quỳnh" Cố Quỳnh thấy bà Trần nhanh chóng trở mặt thì lấy làm kỳ lạ, duy trì nụ cười trên mặt, nói: "A di, không nói trước đã đến đây quấy rối gia đình thế này, thật sự xấu hổ."
"Có gì mà xấu hổ, cháu là bạn của Tử Oánh, vậy thì cũng là con của dì, sau này đến đây chơi nhiều một chút, a?"
"Biết rồi, cảm ơn a di."
Lương Nhu Khiết vừa nhìn đã biết cố quỳnh là con nhà giàu, không chỉ trên người dát toàn đồ xa xỉ, kể cả cách nói chuyện, khí khái đều không phải đứa trẻ tầm thường.
Nữ nhi của nàng có thể giao lưu với một người bạn như thế, Lương Nhu Khiết cao hứng, hiển nhiên không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong mắt Cố Quỳnh, thái độ đối với Trần Kiết Nhiên cũng tốt hơn nhiều, chí ít không còn sai khiến Trần Kiết Nhiên làm cái này cái nọ, nhân lúc Cố Quỳnh quay lưng lên tiếng cảnh báo: "Hôm nay trong nhà có khách quý, tốt nhất mày nên tránh đi, đừng khiến Tử Oánh mất mặt."
Ánh mắt hung ác, tròng mắt rải mấy sợi tơ hồng, Trần Kiết Nhiên rùng mình một cái, đứng lên đi về hướng cái mành đen.
"Đi đâu vậy?" Cố Quỳnh đứng lên chặn trước mặt nàng.
"Mình...Mình cảm thấy không khoẻ, muốn nghỉ ngơi một chút." Trần Kiết Nhiên tránh né ánh mắt, nói.
"Ngủ giờ này?" Cố Quỳnh kinh ngạc: "Cậu còn chưa ăn cơm?"
"Đầu mình choáng quá, ăn không vào."
"Vậy cậu đi nghỉ một chút, lúc ăn cơm mình sẽ gọi."
Trần Kiết Nhiên đi về hướng ban công, Cố Quỳnh còn tường đằng sau vách màn là một cái phòng khác, không thể ngờ đặt sát chân tường chỉ có một cái giường ván lẻ loi, mà mấy tấm ván ắt hẳn được lột ra từ một cái cửa cũ, chân giường đóng hờ hững, Trần Kiết Nhiên ngồi lên liền kẽo kẹt lắc lư, lại thấy tấm chăn đã biến thành màu đen! Kết thành từng khối! Nhìn qua cũng biết không còn khả năng giữ ấm!
"Cậu ngủ ở đây?" Cố Quỳnh kinh ngạc đến ngây người.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai (Ngày 20 tháng 7) có việc, không có cách nào chương mới, xin nghỉ một ngày, ngày kia thấy.
Cảm tạ tại 2020-07-18 21:44:14~2020-07-19 18:39:56 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên qυầи ɭót Đại thúc, tiêu đường đầu ngựa, (Không) cho mèo con bảo bảo trồng cây, Đổng phu nhân nha, Bách Hợp tr.a công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn, kepler, hoa nở phú quý 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: 44210163 10 bình; thất tịch bóng đêm hàn 5 bình; thỏ giác 3 bình; Anna 2 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!