Chương 17: Ngốc

Trần Kiết Nhiên không dùng mỹ phẩm, mùa đông khí trời lạnh lẽo, da mặt không nhẵn nhụi, thậm chí có chút nứt. Cố Quỳnh hôn một hồi, nội tâm đột ngột được lấp đầy, lồng ngực phập phồng, hưng phấn không thể diễn tả, mùi vị này, Cố Quỳnh muốn hôn thêm. Cô nắm cằm Trần Kiết Nhiên, cưỡng bức nàng ngẩng đầu, di chuyển vị trí, muốn hôn.


Không ngờ tới, Trần Kiết Nhiên dùng hết toàn lực đẩy mạnh một cái!
Cố Quỳnh không khoẻ, chân tay vô lực, tiếp nhận nguồn lực này, cả người bị hất văng ra đằng sau, trước mắt tối sầm, nhíu mày thống khổ.


Trần Kiết Nhiên hơi hối hận, muốn tiến lên đỡ người, chân bước một bước rồi dừng lại, hai tay bấu chặt vạt áo, cắn môi đến chảy máu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nói ra một câu: "Cậu...Cậu mặc thêm quần áo, rồi ra ăn cơm, đừng để bị lạnh, mình...Mình đi dọn cơm..."


Trần Kiết Nhiên đi rồi, Cố Quỳnh mới đỡ trán ngồi dậy, kinh ngạc nhìn ra cửa, nửa ngày sau thở dài thườn thượt.
Mình làm sao vậy? Cố Quỳnh buồn bực, chẳng lẽ thật sự trúng tà? Nếu không phải, tại sao vô cớ hôn Trần Kiết Nhiên, một cái không đủ còn muốn thêm?


Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Trần Kiết Nhiên cười híp mắt nhìn cô, nội tâm nóng hổi, tim đập liên hồi khiêu khích, Cố Quỳnh cần phải ôm nàng, hôn nàng mới có thể định tâm an ổn.
Có điều đã doạ Trần Kiết Nhiên một phen.


Cố Quỳnh với lấy áo khoác phủ lên bả vai, dự định xin lỗi Trần Kiết Nhiên, nói cô bị bệnh nên hồ đồ, xin nàng tha thứ, cánh tay đang xuyên vào áo, nghĩ đến đây đột ngột dừng lại.


available on google playdownload on app store


18 năm trên đời nàng luôn ngẩng cao đầu mà sống, xưa nay chỉ có người khác hạ mình trước cô, bây giờ chỉ vì một chuyện nhỏ liền muốn xin lỗi Trần Kiết Nhiên? Đùa gì thế! Trần Kiết Nhiên nên xin lỗi cô mới phải! Ai bảo nàng biết cô bệnh nặng mà vẫn dùng sức đẩy ra!


Không sai, Trần Kiết Nhiên phải xin lỗi cô! Cố Quỳnh cắn răng xác nhận ý niệm này, nhưng không hiểu vì sao có chút chột dạ, bước chân lưỡng lự, đi tới phòng ăn thì Trần Kiết Nhiên vừa múc một chén cháo nóng, nhón chân đẩy chén cháo về phía đối diện, một tay che ngực, không để quần áo chạm vào cơm canh.


Dù đang trong kỳ nghỉ nhưng trên người Trần Kiết Nhiên vẫn mặc bộ đồng phục học sinh, bởi vì tư thế khom lưng nên áo và quần ôm sát người, lộ ra đường cong tinh tế, cùng cặp mông tròn trịa, toát ra sức hút mê người khó cưỡng.


Lý tưởng Cố Quỳnh dày công gầy dựng lập tức sụp đổ, đứng sau lưng Trần Kiết Nhiên, hai mắt mở to.
Thì ra Trần Kiết Nhiên vốn dĩ đẹp như vậy?


Cố Quỳnh mê man, cảm thấy quãng thời gian vừa qua có mắt như mù, lơ là trân bảo, nhìn kim cương ra mắt cá, bây giờ kim cương thoát khỏi vỏ bọc bụi bặm, lơ đãng lộ ra hào quang óng ánh, khiến Cố Quỳnh không thể rời mắt!
Cố Quỳnh sững sờ, si ngốc giơ tay lên, cô muốn ôm Trần Kiết Nhiên vào trong ngực.


Trần Kiết Nhiên tựa hồ phát giác điều gì, quay đầu nhìn Cố Quỳnh cười: "Cậu đi đường nào vậy? Không có động tĩnh? Mau lại đây, nếm thử món mình làm, cơm tất niên đó!"


Kế hoạch thất bại, Cố Quỳnh bất đắc dĩ rũ tay xuống, đi tới bàn ăn, Trần Kiết Nhiên kéo ghế cho cô, chờ Cố Quỳnh ngồi mới ngồi vào ghế đối diện. Nàng nói chuyện thoải mái, thật giống như nụ hôn lúc nãy chưa từng tồn tại.


Lửa giận trong lòng đã tắt, Cố Quỳnh tỉ mỉ nhìn Trần Kiết Nhiên, không có gì đặc biệt, tuy rằng chơi với nhau đã lâu, Cố Quỳnh quen thuộc không còn cảm thấy nàng xấu như ngày trước, nhưng cùng lắm chỉ xem nàng là người bình thường, bất luận thế nào cũng không thể nói là xinh đẹp.


Tài nghệ nấu nướng của Trần Kiết Nhiên không tệ, Cố Quỳnh ăn cơm tiệm gần như phát ngán, bưng trong tay chén cháo thịt bằm trứng muối, hạt gạo bung đều mềm mại, thịt bằm trứng muối thơm nức mũi, còn có rau cải giòn giòn tươi mát. Cố Quỳnh vừa ốm dậy dù bụng đói cồn cào nhưng nhạt miệng không muốn ăn, miễn cưỡng nuốt xuống một muỗng, hương vị thanh đạm sưởi ấm lục phủ ngũ tạng, đầu óc dần tỉnh táo, loáng một cái đã vét sạch một bát, hơn nữa còn muốn ăn thêm.


Trần Kiết Nhiên còn lo Cố Quỳnh ăn không quen, lúc này thấy cô ngon miệng như vậy, tươi cười rạng rỡ tiếp nhận bát rỗng, cao hứng nói: "Chỉ ăn cháo không đủ no, đừng quên nếm thử mấy món mình làm!" Nói xong nàng gắp một miếng cá kho vào chén Cố Quỳnh.


Cố Quỳnh ăn một miếng, rất vừa miệng, lại nói Trần Kiết Nhiên tỉ mỉ cân nhắc, biết Cố Quỳnh miệng đắng, cố ý cho vào vài lát ớt thái mỏng, vừa khử tanh, vừa có độ cay kích thích vị giác.


Bàn ăn hôm nay vô cùng hợp khẩu vị, Cố Quỳnh ăn hết nửa con cá, bảy tám miếng sườn, ngay cả rau cải xào cũng gắp tới tấp, chờ đến khi lấp đầy bụng được bảy tám phần, tốc độ mới dần chậm, rốt cuộc nhận ra, ngoài món rau xào, Trần Kiết Nhiên không ăn gì khác.


"Sao cậu không ăn?" Cố Quỳnh gắp cho nàng một miếng cá: "Mau ăn đi, hôm nay chắc cậu mệt muốn ch.ết rồi phải không? Nếu không có cậu, nhất định bây giờ mình vẫn còn nằm trên giường, ngay cả miếng nước ấm cũng không có chứ đừng nói đến bữa cơm tất niên nóng hổi thế này, Trần Kiết Nhiên, cậu ăn nhiều một chút, đừng chỉ ăn mỗi rau."


Cố Quỳnh cho rằng Trần Kiết Nhiên bị Lương Nhu Khiết gò ép bao năm qua giờ đây đã trở thành thói quen, kể cả ra ngoài cũng không thay đổi cho nên không dám ăn mấy món khác.
Trần Kiết Nhiên nhỏ giọng: "Mình không thích ăn cá."


Đây là lần đầu tiên Trần Kiết Nhiên thực sự nói ra thứ mình không thích, Cố Quỳnh chưa từng nghĩ Trần Kiết Nhiên cũng có thứ không thích ăn, tò mò hỏi nàng tại sao.
Trần Kiết Nhiên xấu hổ, đáp một chữ: "Tanh."
"Vậy sao còn mua cá làm gì?"


Trần Kiết Nhiên đỏ mặt, giọng nói càng nhỏ hơn: "Cậu thích ăn."
Cố Quỳnh nhớ lại, lần đó đến nhà Trần Kiết Nhiên, quả thật cô ăn kha khá cá kho, có điều không ngờ Trần Kiết Nhiên lại để tâm như vậy.
Nội tâm mềm nhũn, Cố Quỳnh cảm động: "Hôm nay làm món cá kho là vì mình sao?"


Trần Kiết Nhiên gật đầu.
"Ngốc." Cố Quỳnh nhẹ giọng mắng nàng, không phát hiện ngữ điệu hoà lẫn ôn nhu: "Cậu tới đây chăm sóc mình, còn chuẩn bị món mình thích! Mà không nấu được một món mà cậu thích sao? Làm gì có ai mặc kệ bản thân như vậy, thực sự ngốc quá."


Lời nói có ý nghĩa trách cứ, nhưng khác xa Lương Nhu Khiết, ngữ điệu quan tâm lo lắng, Trần Kiết Nhiên nghe xong bất giác lúng túng, trong lòng như ăn mật ngọt, khoé môi cong lên.
Cố Quỳnh thấy nàng cười, càng mềm giọng: "Kiết Nhiên, có món gì cậu đặc biệt yêu thích không? Ngoại trừ bánh kem?"


Trần Kiết Nhiên không trả lời được, chợt nhớ đến giờ tan học hôm đó, nàng sải chân bước lên bậc thang, tình cờ ngửi thấy mùi thịt kho tàu, yết hầu khẽ giật, nàng bất động tại chỗ, dùng sức hít lấy hít để.
Trần Kiết Nhiên xấu hổ, đỏ mặt nói: "Thịt kho tàu."


Một cô gái nói thích ăn thịt kho tàu, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy thô lỗ, Trần Kiết Nhiên nói xong ngượng ngùng, cười.


Vừa lúc này, lầu dưới có người len lén đốt pháo, pháo hoa bay lên không trung rồi nổ tung, ánh sáng muôn màu chiếu vào Trần Kiết Nhiên cười e lệ, Cố Quỳnh nhìn chăm chú, tâm ngây dại.
"Đứng lại, không được phép đốt pháo hoa!"


Bảo vệ hô to, Cố Quỳnh giật mình hồi thần: "Được, mình nhớ rồi, chờ mình học xong, nhất định nấu cho cậu một nồi thịt kho tàu ngon nhất!"
Trần Kiết Nhiên nghe Cố Quỳnh dỗ dành, trong lòng ngọt ngào, cười đến không ngậm được miệng.


Vốn tưởng giao thừa năm nay tiếp tục trôi qua trong cô độc, nào ngờ chỉ một cú điện thoại, lại trở nên vui vẻ như thế, thu dọn bàn ăn xong, Trần Kiết Nhiên muốn về, Cố Quỳnh vội vàng kéo tay không cho đi, la lớn: "Không phải ba mẹ cậu và Tử Oánh về quê ăn tết sao? Trong nhà không có ai, cậu về làm gì? Hơn nữa gần 10 giờ rồi, cậu về như vậy sao mình yên tâm? Lỡ như gặp phải kẻ xấu thì sao?"


"Nhưng..."
"Nhưng cái gì? Chẳng lẽ cậu không lo nửa đêm mình lên cơn sốt?"
Lời này vừa nói ra, Trần Kiết Nhiên khựng lại: "Nhưng mình không mang theo quần áo..."
"Mặc của mình không được? Sao? Cậu ghét bỏ mình a?"
Cố Quỳnh nói đến mức này, Trần Kiết Nhiên chỉ còn cách ở lại.


Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người ngồi trên sô pha xem tiết mục cuối năm, bối cảnh sân khấu màu đỏ, rất tục, Cố Quỳnh cảm thấy vô vị, nhìn sang Trần Kiết Nhiên xem say sưa ngon lành, diễn viên dùng khẩu âm Đông Bắc, chọc Trần Kiết Nhiên cười ngửa tới ngửa lui, ngã vào Cố Quỳnh.


Vai Cố Quỳnh chìm xuống, tiếng cười khanh khánh sát bên vành tai, tiểu phẩm nguyên bản nhạt nhẽo liền trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Cố Quỳnh nheo mắt cười, đưa tay lên nặn nặn tai người bên cạnh, Trần Kiết Nhiên sợ ngứa lẩn trốn, Cố Quỳnh giống như tìm thấy thú vui, không chịu buông tha.


Hai người đồng thời nằm lên sô pha, Trần Kiết Nhiên cười cười xin Cố Quỳnh tha mạng, lắc đầu tránh né, nàng mặc bộ quần áo ngủ của Cố Quỳnh. Cố Quỳnh cao hơn, vai cũng rộng hơn, cổ áo rộng rãi, sau khi sượt sượt mấy lần, liền tuột xuống một nửa, để lộ bả vai trắng nõn, Cố Quỳnh bất động, trợn tròn hai mắt.


Cổ nàng trắng như tuyết, vai còn trắng hơn vài phần, thói quen ngẩng đầu ưỡn ngực quả nhiên phát huy tác dụng, độ cong của vai hoàn mỹ, ẩn hiện xương quai xanh lấp ló, Cố Quỳnh rơi vào mù quáng, đưa tay đỡ má nàng, Trần Kiết Nhiên co rúm thân thể.


Đáy mắt lấp loé bất an, Trần Kiết Nhiên nhẹ nhàng cắn lên môi, hàm răng bên trong chỉnh tề ngăn nắp, tựa như chờ Cố Quỳnh khám phá.
Thân thể nóng ran, Cố Quỳnh cúi đầu, môi kề môi.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:


Liên quan với ngày hôm qua chương tiết, có vì độc giả đưa ra nghi vấn: Liên quan với Cola cùng thuốc hạ sốt có thể hay không đồng thời ăn.


Vì thế ta đi thăm dò một hồi, thật giống là không thể đồng thời ăn, có thể ảnh hưởng dược tính, thế nhưng tác giả dù sao không phải y học nhân sĩ chuyên nghiệp, không dám trăm phần trăm xác định, ở đây chỉ có thể nhắc nhở đại gia, nếu như sinh bệnh nhất định phải ngay lập tức chạy chữa, dưỡng bệnh trong lúc ẩm thực mời lấy bác sĩ lời dặn của bác sĩ vì chuẩn, chớ đợi tin bất kỳ dân gian phương thuốc dân gian, cũng không cần tùy ý đi không hành y tư cách "Trung y" xử châm cứu, rút lửa bình, rối loạn nắm thuốc Đông y, nhất định phải đi chính quy bệnh viện xem bác sĩ! Sinh mệnh khỏe mạnh không phải trò đùa!


------------------
Cảm tạ tại 2020-07-24 22:16:30~2020-07-25 21:55:27 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên qυầи ɭót Đại thúc, Bách Hợp tr.a công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn, hoa nở phú quý, 96 meo trước tiên sâm, Lâm Tiễn 1 cái;


Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Anna 2 bình; vịt đầu xông a!!!, thỏ giác 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!






Truyện liên quan