Chương 57: Các người đi hết cho tôi
Lương Tử Oánh bị Trần Kiết Nhiên từ chối thẳng thừng, nhất thời lúng lúng, chỉ là rất nhanh đã dấu nhẹm, hoàn hảo vô khuyết, nở nụ cười quen thuộc: "không sao, chị, trước tiên chị phải chuyên tâm dưỡng bệnh thật tốt, ngày tháng còn dài, chuyện này lúc khác chúng ta bàn sau."
Về khoản hiểu rõ tâm tình Lương Tử Oánh kỳ thực cao tay, biết rõ muốn thuần phục người chị ngoan cường này, chỉ có thể nói bóng nói gió, không thể thúc đẩy, bằng không sẽ phản tác dụng, đẩy Trần Kiết Nhiên ngày càng xa.
Vì lẽ đó cho dù sau khi về nước Lương Tử Oánh đã sớm điều tr.a xong thân phận bối cảnh, nhưng phải đợi thời cơ chín muồi mới chủ động lộ diện.
Cũng nhờ Cố Quỳnh kích thích mà Trần An An mới bỏ nhà đi, để Lương Tử Oánh có cơ hội hoàn hảo xuất hiện --- đối với Trần Kiết Nhiên, Trần An An vô cùng quan trọng, Lương Tử Oánh hiểu rõ điều này. Nàng cười Cố Quỳnh ngu dốt, không thấu tình đạt lý, dám đắc tội với tiểu tổ tông, cho dù Trần Kiết Nhiên chấp nhất hiềm khích lúc trước, nhưng nàng sẽ cân nhắc đến sự yêu thích của Trần An An.
Cố Quỳnh căn bản không có cơ hội.
Lương Tử Oánh cao tay hơn nhiều, nàng về nước đã lâu, tại sao lại trùng hợp xuất hiện ở ngã tư đường? Lại trùng hợp mang theo bức ảnh thời niên thiếu chụp chung với Trần Kiết Nhiên? Thế là Trần An An tin chắc hai người là chị em tình thân.
Dù sao Lương Tử Oánh cũng từ đáy xã hội đi lên, lực quan sát hơn người, không bỏ qua bất kì cơ hội nào.
Có được sự yêu thích của Trần An An, mới có khả năng công phá trái tim Trần Kiết Nhiên.
Lương Tử Oánh luyên thuyên một buổi chiều, đã kể cho Trần Kiết Nhiên nghe toàn bộ quá trình du học mấy năm qua.
Kỳ thực Trần Kiết Nhiên là người quan tâm đến người thân, Lương Tử Oánh biết rõ điều này, mới chắc chắn nàng sẽ hứng thú trò chuyện.
Nàng quá tự tin, không ngờ tới Trần Kiết Nhiên không muốn nghe dù chỉ một chút.
Nói Trần Kiết Nhiên bụng dạ hẹp hòi, hay nói nàng ghen tị cũng được, Lương Tử Oánh nắm trong tay tất cả những gì nàng chỉ thấy mà không tài nào với được --- Để Trần Kiết Nhiên hâm mộ trình độ học vấn cao, lý lịch xuất chúng, nghề nghiệp được ngừơi người tôn kính...
Lương Tử Oánh dễ dàng xuất ngoại du học, phong quang về nước với tấm bằng thạc sĩ trong tay, nhanh chóng trở thành giảng viên của trường đại học tiếng tăm lừng lẫy.
Mà Trần Kiết Nhiên chật vật mười hai năm không ngừng nghỉ mới thi đậu vào Lâm Uyên Đại kết quả lại không thể đi học.
Cuộc sống sinh viên là thế nào?
Có một năm Trần Kiết Nhiên lén lút đi quan sát thời điểm tân sinh viên nhập học, sinh viên năm nhất cầm tờ giấy báo trúng tuyển phấn chấn tiến vào cổng trường, không cần nói Trần Kiết Nhiên có bao nhiêu hâm mộ, chỉ biết nàng ngồi ở phía bên kia đường nhìn đến cuối ngày cũng không vô vị --- dù biết rõ Lâm Sư Đại không khắt khe, người ngoại lai cũng có thể vào trường tham quan, nhưng nàng không dám tiến vào một bước.
Sợ rằng tâm tình đổ nát, không chịu đựng nổi.
Vì lẽ đó, Trần Kiết Nhiên khó ngăn được suy nghĩ Lương Tử Oánh đang muốn khoe khoang.
Hơn nữa lúc này trong phòng còn có Cố Quỳnh.
Miễn là cảnh tượng hai người các nàng ở cùng một chỗ liền khiến Trần Kiết Nhiên khó chịu, hình ảnh sáu năm trước lũ lượt kéo về, trong bệnh viện, hai người mờ ám lại bận tâm không để nàng phát hiện.
Sáu năm trôi qua, cảnh tượng hoàn nguyên, Trần Kiết Nhiên nghĩ, nàng nên thử làm người tốt một lần, giúp hai người nối lại tình duyên, tìm về khoảng thời gian mỹ hảo năm đó.
Một đôi trời sinh, hai nữ nhân xinh đẹp đứng chung một chỗ, khá khen ông trời thật khéo sắp đặt.
"...Có một lần em đi công tác ở Đức, ngày đầu tiên vì chưa quen với khí hậu..." Lương Tử Oánh nói được nửa câu, bị Trần Kiết Nhiên lên tiếng đánh gãy.
"Xin lỗi, chị muốn nghỉ ngơi một lúc, em có thể ra ngoài không?" Ngữ khí rất nhạt, có thể nghe ra nàng không chút hứng thú với câu chuyện còn dang dở.
Cố Quỳnh vốn dĩ không vui vì khoảng thời gian thân mật của các nàng bị Lương Tử Oánh chen chân đứng giữa, ôm ngực ngồi trên giường bệnh sinh hờn dỗi, giờ khắc này nghe Trần Kiết Nhiên lãnh đạm, mở cờ trong bụng hận không thể vỗ tay khen hay, liếc nhìn Lương Tử Oánh, cười trộm.
"Cái gì?" Lương Tử Oánh bất ngờ.
"Chị hơi mệt, muốn ngủ trưa, phiền em ra ngoài cho."
Lương Tử Oánh là người thông minh, dễ dàng hiểu thấu lòng người, nhìn thấy lành lạnh trong mắt Trần Kiết Nhiên liền minh bạch, đề tài này chỉ làm nàng hậm hực không vui.
Lương Tử Oánh không giống Cố Quỳnh một mực bám riết lấy Trần Kiết Nhiên, nàng biết không thể vội, tiến thoái chừng mực, lúc này mới từ từ đứng dậy, mặc cho Trần Kiết Nhiên lạnh lẽo cứng rắn, vẫn duy trì vẻ mặt ôn hoà: "Vậy em đi mua một ít nguyên liệu, làm bữa tối xong rồi sẽ mang đến cho chị, chị, chị muốn ăn món gì? Thịt xào chua ngọt có được không? Chị thích ăn ngọt nhất!"
Cố Quỳnh hí hửng ra mặt, nhìn Lương Tử Oánh thêm phần xem thường.
Xem ra người em gái này cũng không mấy "Tình thâm nghĩa trọng", ở bên nàng mười tám năm, lại không biết Trần Kiết Nhiên không thể ăn thịt.
Quả nhiên giây tiếp theo đã nghe Trần Kiết Nhiên từ chối: "Không cần, bệnh viện có cơm cho bệnh nhân."
"Chị..."
Trần Kiết Nhiên không nói thêm, đắp chăn nằm trên giường, trở mình quay lưng về phía Lương Tử Oánh.
Lương Tử Oánh cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Chị nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai em sẽ đến thăm chị."
Trần Kiết Nhiên không chút mong chờ.
Hai người nàng không muốn gặp nhất lại đồng thời xuất hiện ở Lâm Uyên, nếu không phải Trần Kiết Nhiên muốn đi học, sợ là đã sớm ôm theo Trần An An chạy xa tám vạn dặm từ lâu.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Lương Tử Oánh rời đi.
Trần Kiết Nhiên xoay người, phát hiện Cố Quỳnh vẫn còn nằm trên giường bệnh, cau mày, hỏi: "Cô còn có việc gì?"
"Không có a."
"Vậy sao còn chưa đi?"
Cố Quỳnh chớp chớp mắt, vô tội hỏi: "A Nhiên, mình cũng là bệnh nhân a, cậu nhìn này." nói rồi kéo kéo bộ đồ bệnh nhân trên người làm bằng chứng.
"Hôm qua cùng cậu dầm mưa, cũng có chút biểu hiện viêm phổi, bác sĩ sợ là bệnh truyền nhiễm, muốn mình ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày."
Trần Kiết Nhiên mang theo cười nhạo đâm thủng lời nói: "Nếu là bệnh truyền nhiễm, tại sao cô không bị đưa đi cách ly, còn để cô ở cùng phòng với tôi thoải mái tán gẫu?"
"Ây..." Cố Quỳnh nghẹn lời.
Quả nhiên là người dối trá, mở miệng ra là nói dối.
Trong lòng Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh lại tụt xuống một bậc.
Cố Quỳnh không kịp hối hận, chỉ muốn đánh nát cái miệng này. Cái miệng làm hại cái thân! Biết rõ A Nhiên ghét nhất là bị lừa còn nói mò! Đáng đời!
Cũng may sau khi biết được lí do Cố Quỳnh nằm viện, Trần Kiết Nhiên cũng không nói thêm, quyết định chợp mắt một lúc.
Phòng bệnh rơi vào yên tĩnh.
Đêm qua cơn mưa kéo dài, hôm nay nhiệt độ bên ngoài có chút thấp, người đi đường đều khoác áo bông, nhưng trong phòng bệnh nhiệt độ ôn hoà, ấm áp dễ chịu, cửa sổ khẽ mở, để cho một tia không khí thanh tân lạnh lẽo lẻn vào, mang theo mùi lá cây thơm ngát sau cơn mưa, cũng khiến cho người ta thích ý thông suốt.
Cố Quỳnh nằm trên giường bệnh, đối mặt với Trần Kiết Nhiên, tỉ mỉ ngắm nàng chìm vào giấc ngủ.
Không biết là quen rồi hay không đề ý, Cố Quỳnh nhìn Trần Kiết Nhiên đã có thể xuyên qua vết sẹo trên mặt, thấy rõ dáng vẻ vốn có của nàng.
Kỳ thực mấy năm qua Trần Kiết Nhiên không hề thay đổi, vẫn thanh tú như ngày còn đi học, vô thức bị hấp dẫn, Cố Quỳnh muốn hôn nhẹ nàng.
Cần cổ không tự chủ đưa về phía trước, lại vội vã rụt về.
Không được, không thể làm việc khiến Trần Kiết Nhiên chán ghét.
Trần Kiết Nhiên là người trong lòng cô, không, là người quan trọng nhất trong lòng cô. Cố Quỳnh yêu thích Trần Kiết Nhiên, nên lấy tôn trọng làm tiền đề.
Nếu như năm đó, cô có thể chấp nhận từ bỏ Cố gia, bên cạnh Trần Kiết Nhiên trên con đường trở thành lão sư, có phải hiện tại các nàng đã rất hạnh phúc?
Hết thảy cực khổ kia Trần Kiết Nhiên sẽ không phải trải qua, mỗi ngày đều vui cười hớn hở, hai mắt híp híp xinh đẹp động lòng.
Có thể bây giờ các nàng đã có con, như Trần Kiết Nhiên từng nói, con gái, ngắm nhìn hài tử nằm trong nôi, chập chững loạng choạng từng bước, bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu, nhu nhu muốn mẹ ôm. Cố Quỳnh sẽ tranh vợ với bé con, kéo Trần Kiết Nhiên ôm vào ngực, không cho nàng ôm con gái. Trần Kiết Nhiên cười đến bất đắc dĩ, khẽ cau mày: "Ghen với con gái, cậu không thấy xấu hổ sao?"
Quá mỹ mãn, Cố Quỳnh thoáng nghĩ, tâm liền đau đến muốn rơi lệ.
Đáng tiếc trên đời không có nếu như.
...
Trần Kiết Nhiên ở lại bệnh viện ba ngày, Cố Quỳnh bên cạnh nàng ba ngày.
Từ ngày Cố Quỳnh nói đồng ý, thù hận trong lòng Trần Kiết Nhiên đối với cô liền giảm bớt rất nhiều, ngược lại còn nhiều hơn mất phần cảm kích. Ba ngày qua, nàng và Trần An An đều dựa vào sự chăm sóc của Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh nghĩ đến việc Trần An An bỏ nhà đi có phần của mình, mới dẫn đến cơ sự Trần Kiết Nhiên đổ bệnh nằm viện, chột dạ mang tội, mỗi khi cười ha hả đều quay mặt sang hướng khác, không dám đối diện.
Trần An An rất thích người dì nhỏ từ trên trời rơi xuống này, nàng thân thiết, ôn nhu, còn hiểu tâm tình trẻ nhỏ, Trần An An tán gẫu với nàng cả ngày không hết chuyện, miễn là có Trần An An bên cạnh, Trần Kiết Nhiên không cách nào đuổi Lương Tử Oánh đi.
Ngày xuất viện, Cố Quỳnh lái xe chờ sẵn đón các nàng quay về --- Trần Kiết Nhiên chưa tìm được điểm dừng chân, tạm thời chỉ có thể ở lại nhà Cố Quỳnh thêm mấy ngày.
Lương Tử Oánh cũng mở cửa xe, Trần An An sống ch.ết không chịu lên xe Cố Quỳnh, khóc nháo muốn về nhà dì nhỏ.
"Con muốn về nhà dì nhỏ! Dì nhỏ đối tốt với mẹ!"
Kể từ khi tiếp xúc với Lương Tử Oánh, Trần An An có chút bướng bỉnh, quấy nhiễu trước cửa bệnh viện, khiến Trần Kiết Nhiên đau đầu.
"An An ngoan, chúng ta về nhà dì Cố thu thập hành lý, ngày mai mẹ sẽ đi tìm nhà, sau đó chúng ta sẽ lập tức dọn đi, được chứ?" Trần Kiết Nhiên ngồi xổm trước mặt Trần An An kiên trì khuyên bảo.
"Con không chịu!" Trần An An nói tiếp: "Mẹ, Cố Quỳnh không tốt với mẹ, tại sao mẹ còn nói giúp cô ta? Dì nhỏ về rồi mẹ còn lo lắng cái gì?"
Trần Kiết Nhiên lê tấm thân mệt mỏi giải thích với Trần An An nửa ngày, nhưng Trần An An vẫn một mực không nghe, trong lòng bỗng nhiên uất ức.
Nàng chỉ muốn nắm giữ những thứ thuộc về mình, thế nhưng Lương Tử Oánh cái gì cũng muốn cướp?
Ngay cả con gái của nàng Lương Tử Oánh cũng không buông tha.
Trong lòng bi phẫn, đầu óc ảm đạm, đột nhiên nghẹn ngào, nắm lấy vai Trần An An quát lớn: "Ai là dì nhỏ của con? Con vì người dì nhỏ này, ngay cả mẹ cũng không cần nữa sao?"
Trần Kiết Nhiên hoa mắt chóng mặt, trước mắt mờ ảo, cũng may Cố Quỳnh kịp thời đỡ nàng, thấp giọng, nói: "Không sao chứ? Mình dìu cậu vào bệnh viện kiểm tr.a thêm lần nữa, a?"
Trần Kiết Nhiên bi phẫn, quay đầu nhìn Cố Quỳnh, đẩy mạnh một cái: "Đi, các người đi hết cho tôi!"
Trần Kiết Nhiên không hiểu, tại sao hai người này làm việc khuất tất sau lưng, giờ khắc này lại như kẻ vô tội đồng loạt xuất hiện trước mặt nàng.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Của ta làm việc và nghỉ ngơi không có cứu, chậm rãi điều chỉnh đi...
——————————
Cảm tạ tại 2020-09-04 20:47:37~2020-09-05 21:16:33 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Quái thú vẫn còn đang 1 cái;Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: DetectiveLi, Bùi ngữ hàm, xuyên quần lóŧ Đại thúc, 45314265, chuyên nghiệp đi ngang qua, Gatto 1 cái;Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Thái dương 2333333 8 bình; Bùi Ngữ Hàm 5 bình; Anna 2 bình; có thể vui mừng, té đi bố bố hùng 1 bình;Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!