Chương 73: Chủ động
Trần Kiết Nhiên tự tay làm vỏ vằn thắn tự tay gói nhân, đã đến nửa đêm, Cố Quỳnh thuận thế ngủ lại.
Lúc này Cố Quỳnh chủ động ngủ trên sô pha, trời tối người yên nhìn qua cánh cửa phòng mở rộng, Trần Kiết Nhiên nghiêng người ngủ say, đêm tối khoảng cách mấy mét không nhìn rõ, chỉ biết đêm nay Trần Kiết Nhiên ngủ đến mức rất an tĩnh, không giật mình cũng không gặp ác mộng, hô hấp bình thuận nhẹ nhàng, trong lòng Cố Quỳnh đã đủ mỹ hảo.
Cố Quỳnh nhắm mắt lại, cũng là một đêm mộng đẹp.
Hôm sau là ngày 14/ , giao thừa, lễ tình nhân, còn là sinh nhật Trần An An.
Lần đầu tiên ba ngày đặc biệt hội cùng một ngày, Trần An An dậy từ rất sớm, thả nhẹ âm thanh đánh răng rửa mặt, lặng lẽ làm bữa sáng cho Cố Quỳnh và mẹ vẫn còn ngủ say. Tập tục Lâm Uyên, tết đến ăn bánh chưng, nhưng nhân thịt Trần Kiết Nhiên không thích ăn, vì lẽ đó Trần An An vào siêu thị mua bánh không nhân, sau đó về nhà rã đông, cắt miếng, chậm rãi rán bánh vàng óng, chấm với đường trắng hoặc mật ong, ngòn ngọt giòn giòn, là vị Trần Kiết Nhiên yêu thích.
Tuy ngày hôm qua Trần Kiết Nhiên bị kinh sợ, nhưng ban đêm lại ngủ yên đến chân thật, ngày cuối cùng của một năm, trời trong xanh, mưa ngừng rơi, sáng sớm mặt trời đã lên cao, xuyên qua rèm cửa sổ chen vào phòng vài tia nắng ấm, Trần Kiết Nhiên vươn mình, vừa vặn rơi lên mí mắt, nàng cảm nhận được ánh sáng, viền mắt khẽ mở, mơ hồ hai giây, ngáp dài một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, kẹp tóc gọn gàng, chóp mũi giật giật, mùi bánh chưng rán phiêu phiêu trong không khí, ý vị thơm nức, nàng xỏ dép đi ra.
Cùng lúc Cố Quỳnh tỉnh dậy, hướng về nàng triển khai nụ cười xán lạn long lanh: "A Nhiên, chúc mừng năm mới!"
Hàm răng trắng tinh phát sáng, cánh môi đẹp đẽ ẩn tình, đôi mắt thâm thúy, xinh đẹp câu hồn, trực tiếp giáng vào đầu Trần Kiết Nhiên một đòn nghiêm trọng, làm nàng tỉnh cả ngủ.
"Sáng...Sáng..." Trần Kiết Nhiên ngơ ngác chào hỏi.
Trần An An từ trong bếp vui sướng nói vọng ra: "Mẹ, nhanh đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn điểm tâm."
"Dì đến giúp con chạy bàn." Cố Quỳnh tự giác tiến vào bếp.
Hiếm khi có buổi sáng nào náo nhiệt rộn ràng như vậy, thái dương xuyên qua ban công xông vào phòng khách. Trần An An và Trần Kiết Nhiên sống nương tựa lẫn nhau, bữa sáng ngày thường đều bình thản không có gì lạ, giờ đây nhiều thêm một Cố Quỳnh, bầu không khí đột nhiên khoái hoạt lên nhiều, giống như từng tia không khí bám đầy hỉ khí, khiến người ta vô thức hài lòng, khóe miệng cong lên thỏa mãn an yên.
Dùng xong điểm tâm, Trần Kiết Nhiên bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm tất niên, Cánh gà, móng gà, xương sườn, thịt ba chỉ và đương nhiên không thể thiếu đặc sản Lâm Uyên khoai sọ và khoai lang, Cố Quỳnh và Trần An An thì đứng ở cửa treo câu đối xuân, dán chữ Phúc.
Câu đối nền đỏ chữ vàng, trên dưới còn ấn thần tài, ngụ ý cát tường bình an, mặc kệ ngữ pháp hay không ngữ pháp, mặc kệ treo không ngay ngắn đi nữa, cũng là niềm vui khói lửa bình dị nhân gian.
Cố Quỳnh thân cao, phụ trách dán câu đối xuân, Trần An An ở bên cạnh trao cho nàng keo dán, thỉnh thoảng đổi lấy cọ quét keo.
"Cân chưa?" Cố Quỳnh giơ vế trên ở khung cửa bên phải. Khoa tay hỏi Trần An An.
"Góc bên trái nhấc lên nửa cm...Được rồi, đúng như vậy."
Cố Quỳnh nghe xong làm ký hiệu, nắm lấy cọ lông quét hồ dán lên, cẩn thận từng li từng tí.
Không chỉ nhà các nàng mà hàng xóm sát vách cũng viết câu đối xuân chữ Phúc, cho dù bình thường không quen biết, lúc này chạm mặt cũng hớn hở chào một câu: "Năm mới vui vẻ a."
Trong lời nói mang theo thiện ý, Cố Quỳnh mỉm cười đáp lời: "Chúc mừng vui vẻ."
Cảm giác này rất mới mẻ.
Lần đầu tiên cô trải qua cái tết đậm hương vị truyền thống, nhân gia vui sướng, lại như một dòng nước ấm êm dịu trong lòng, không giải thích được, thật giống như cô và Trần Kiết Nhiên yên bình sống bên nhau, không một chút thương tâm.
Vế trên dán xong, tiếp tục đến vế dưới, Trần An An nhìn Cố Quỳnh làm việc, đột nhiên không đầu không đuôi cảm khái một câu: "Nếu con và mẹ có thể có một ngôi nhà cho riêng mình thì tốt rồi."
Cố Quỳnh quét hồ dán, thuận miệng, cười nói: "Hiện tại cho dù không có thì sao? Chỗ này tuy đã cũ, tốt xấu gì cũng có thể che mưa che nắng."
Trần An An nói: "Nơi này chỉ là ký túc xá mà bà chủ cho mẹ con con ở tạm mà thôi, chờ đến khi mẹ không làm nữa, đương nhiên phải chuyển nhà."
Nói xong lại cười cười tự giễu: "Cũng không biết sẽ bị đuổi ra ngoài lúc nào."
Vừa lúc Trần Kiết Nhiên bước ra ban công lấy tạp dề hong khô, ngang qua cửa lớn, trong lòng nổi lên một điểm cay đắng.
Nàng sống hai mươi lăm năm, đúng là vẫn luôn phiêu bạt, không nơi cố định, mặc kệ dòng đời nện đến nện đi.
Cũng lo lắng không biết một ngày xảy ra chuyện gì, sẽ bị bà chủ xua đuổi, lưu lạc đầu đường.
Đó là lí do khiến Trần An An không có cảm giác an toàn.
Thật không biết lúc nào mới yên ổn, có được gian phòng thuộc về các nàng, không cần quá lớn, đủ để hai mẹ con dung thân là được, chẳng cần lo sợ lưu lạc.
"Trẻ con nghĩ xa thế làm gì, bây giờ không phải rất tốt sao?" Cố Quỳnh khuyên Trần An An: "Ăn được, ngủ được, chơi được, đừng bận tâm chuyện người lớn."
"Con lại không phải heo."
Trần Kiết Nhiên nghe hai người một lớn một nhỏ cãi nhau, khóe miệng nâng lên khẽ nở nụ cười.
Cố Quỳnh nói cũng rất có đạo lý, hôm nay là 30 tết, ngày tháng cao hứng, không nên nghĩ đến những chuyện không vui, hơn nữa còn nước còn tát, đi một bước xem một bước, những năm này Trần Kiết Nhiên lĩnh ngộ sâu sắc đạo lý trời không tuyệt đường người.
Trần Kiết Nhiên phát hiện, từ lúc nào bản thân nàng không còn phải tự ép chính mình hài lòng, cuộc sống của nàng vô tình trở nên ngập tràn hi vọng.
Một đĩa cánh gà chiên đã xong, cùng lúc Cố Quỳnh và Trần An An dán xong câu đối xuân, một lớn một nhỏ bị hương vị mê người câu dẫn vào bếp, mỗi người nắm lấy một miếng nhỏ cho vào miệng cũng không sợ nóng, Trần Kiết Nhiên cười cười, nói các nàng đi rửa tay, rất nhanh chén sạch hơn nửa đĩa, vỗ vỗ bụng nói no rồi, thế là bữa trưa Trần Kiết Nhiên ăn mì sợi, chờ đến tối cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.
Buổi chiều Cố Quỳnh dắt Trần An An đi lấy bánh sinh nhật, cái bánh chỉ cao hơn mười tấc được trang trí vô cùng tinh xảo, nhân viên cửa hàng đóng gói tỉ mỉ, Trần An An nhìn mà lòng tha thiết mong chờ, hận không thể lấy ra ăn ngay lập tức. Cố Quỳnh đưa bánh cho Trần An An giữ, nàng không yên lòng, sợ vô ý làm hỏng, suốt một đoạn đường thở cũng không dám thở, mãi đến khi để cái bánh yên vị trong tủ lạnh rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sinh nhật năm trước ở nhà Cố Quỳnh không vui cũng không long trọng, vì vậy Trần Kiết Nhiên muốn bù đắp cho Trần An An một bữa thịnh soạn, cơm tất niên năm nay món ăn đặc biệt phong phú. Ngoại trừ thảo điềm còn có cá kho, ngụ ý Niên Niên có dư, còn có cá hố kho, khoai sọ chưng thịt, cánh gà chiên dòn, tôm hấp, thịt om nước dừa, rau xào, xà lách trộn dầu dấm, sủi cảo. Đồ uống là nước chanh mà Trần An An yêu thích. Cố Quỳnh đem một bình rượu ngon đến đây, Trần Kiết Nhiên nhớ lại hai lần say rượu mà sợ, nói: " Cô muốn uống cứ việc uống, nhưng không ai bồi cô."
Một mình uống rượu thì có ý nghĩa gì? Lại không phải uống rượu giải sầu, Cố Quỳnh từ bỏ ý định.
Bữa trưa ăn qua loa, vì thế 4 rưỡi chiều đã bắt đầu ăn cơm tất niên, mở TV, mỗi kênh đều đưa tin về bầu không khí tết toàn quốc rất náo nhiệt, mấy gia đình ở nông thôn đốt pháo đùng đùng, Trần An An chưa từng tận mắt chứng kiến, hâm mộ nói: "Thật náo nhiệt, con cũng muốn nổ pháo trúc."
"Thôi đừng." Trần Kiết Nhiên lên tiếng: "Hôm qua báo Lâm Uyên đưa tin, một thanh niên vụng trộm nổ pháo trúc, chưa tới hai giờ liền bị bắt, tạm giam ba ngày, kết quả đón tết trong trại giam."
Lâm Uyên đã cấm nổ pháo hoa rất nhiều năm, muốn nổ chỉ có thể chạy mấy chục km ra khỏi nội thành mới được phép, đêm 30 ai lại muốn đến nơi hoang vu thả pháo trúc a? vì lẽ đó đại đa số các gia đình đều không có tập tục này.
Ba người cười đùa nói giỡn, nâng ly chúc mừng, nói lời may mắn, TV phát chương trình chào năm mới, cộng thêm phòng khách cười cười nói nói, khuôn mặt tươi cười của Cố Quỳnh lúc này so với ngày xưa càng hợp mắt hơn nhiều.
Bữa cơm tất niên kéo dài hai, ba tiếng, bảy giờ tối mới ăn xong, thu dọn bàn, thừa dịp chưa đến 12 giờ, sau khi tiêu cơm, Trần An An thúc dục Trần Kiết Nhiên bưng bánh sinh nhật ra, đốt nến, tắt đèn, hát mừng sinh nhật, ước nguyện, sau đó thổi mạnh một hơi dập tắt mấy ngọn nến.
Sau khi bật đèn, Cố Quỳnh hỏi Trần An An ước cái gì, Trầm An An chớp chớp mắt: "Nói ra sẽ mất linh."
Cơm tất niên ăn no căng bụng cho nên Cố Quỳnh và Trần An An chỉ ăn một miếng bánh nhỏ, Trần Kiết Nhiên thích nhất là bánh gatô, tự mình cắt một miếng lớn, vừa ăn vừa híp híp mắt, khóe miệng dính kem cũng không hay biết, nhìn qua cực kỳ hưởng thụ.
Cố Quỳnh nhìn kem dính bên môi Trần Kiết Nhiên mà lòng ngứa ngáy, thật muốn đến gần, trực tiếp nâng cằm của nàng lên, ɭϊếʍƈ cho sạch sẽ.
Ba người ngồi trên sô pha xem TV, lại thấy chiếu cảnh vùng nông thôn bắn pháo hoa, bên dưới người dân cầm que phát sáng, Trần An An hâm mộ, nói: "Thật vui, con cũng muốn thử một lần."
Trần An An hiểu chuyện, biết trong nhà khó khắn, rất ít khi yêu cầu điều gì, từ nhỏ đến lớn chưa từng đến các khu vui chơi giải trí.
Cố Quỳnh nhìn Trần An An ngóng trông, trong lòng giật giật, lặng lẽ gửi tin nhắn.
Tám giờ tối bắt đầu chiếu chương trình gặp nhau cuối năm, không có gì mới mẻ, ánh đèn sân khấu bao quanh người dẫn chương trình, tất cả nghệ sĩ đều mặc quần áo màu đỏ, tuy rằng tục nhưng cũng vui mừng náo nhiệt, Trần Kiết Nhiên cười đến nghiêng ngả, phàm là một pha tấu hài đều có thể chọc hai người vui khôn tả, Trần An An quá sức chịu đựng, cười lăn lộn trong ngực Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh có chút đố kị, thật muốn người lăn lộn trong ngực nàng là chính mình.
Đã hơn chín giờ, chương trình đi được nửa chặng đường, cùng lúc Cố Quỳnh nhận được một tin nhắn, nở nụ cười, đề nghị: "Đừng xem ti vi nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo a?"
30 tết là ngày đoàn viên, lúc này ra ngoài? Đối với Trần Kiết Nhiên mà nói là chuyện chưa từng có, lại bị một tiểu phẩm chọc cho buồn cười, hơi thở không đều, hỏi: "Đi đâu?"
Cố Quỳnh nhướn mày cười cười: "Thả pháo hoa."
"Đừng đùa."
"Ai đùa với cậu, xe chờ dưới lầu, lập tức xuất phát, đại khái mười một giờ đêm là đến ngoại ô, An An, có đi không?"
Trần An An nghe được thì động tâm, tha thiết nhìn Trần Kiết Nhiên, đôi con ngươi to tròn long lanh, Trần Kiết Nhiên muốn cự tuyệt cũng không đành lòng.
Cứ như thế Cố Quỳnh tự mình lái xe, ba người bỏ qua một nửa chương trình cuối năm, đêm 30 đi thẳng tới ngoại thành.
Trần Kiết Nhiên cho rằng đêm trừ tịch sẽ không ai ra ngoài, mãi đến khi nhìn thấy pháo hoa thắp sáng trời đêm nàng mới biết mình sai rồi.
Một bãi đất trống mênh mông, cỏ dại chung quanh được dọn sạch sẽ, rất nhiều người đến đây để nổ pháo trúc, thả pháo hoa.
Trợ lý đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, pháo hoa đủ loại hình dáng, Trần An An hoa cả mắt, cuối cùng nhìn nhân viên chuyên nghiệp đốt pháo, một đường bay vèo lên không trung sau đó nổ tung, muôn vàn màu sắc trải trong đêm đen khiến nàng cực kỳ hưng phấn, lại đốt tiếp mấy viên, Trần Kiết Nhiên lên tiếng nhắc nhở: "An An, chú ý an toàn."
"Con biết rồi." Trần An An hớn hở đáp.
Cố Quỳnh cùng Trần Kiết Nhiên ngồi trên ghế uống trà, ăn điểm tâm, Trần Kiết Nhiên bị tiếng cười của Trần An An cảm hóa, lòng ngứa ngáy, cũng muốn tự mình dốt thử một lần -- đừng nói Trần An An, ngay cả bản thân nàng xưa nay cũng chưa từng tự tay đốt pháo.
Cố Quỳnh quan sát nhất cử nhất động của nàng, trong con ngươi phản chiếu ánh sáng trên bầu trời đêm muôn màu muôn vẻ, trong lòng mềm mại, đánh bạo dắt tay nàng. Thanh âm không ngăn nổi nhu tình: "A Nhiên, chúng ta cũng đốt pháo hoa đi."
"Có thể sao?" Trần Kiết Nhiên sợ pháo hoa không đủ cho Trần An An dùng.
"Đi thôi." Cố Quỳnh nắm tay nàng, nhận lấy dụng cụ đốt lửa từ trợ lý, nhét vào tay nàng: "Thử xem."
Đó là một viên pháo hoa vô cùng lớn, nhìn ngoại hình giống như viên đạn, kíp nổ dài chừng 10cm, Trần Kiết Nhiên có chút sợ, muốn lùi bước, cổ tay run run, điểm nhiều lần, không dám đốt.
Cố Quỳnh cười Trần Kiết Nhiên là quỷ nhát gan, nắm lấy tay nàng, cùng nàng đưa dụng cụ đốt pháo hướng về kíp nổ.
Mọi sự chút ý tập trung vào kíp nổ, Trần Kiết Nhiên không phát hiện tư thế lúc này ực kỳ ám muội, Cố Quỳnh hầu như ôm nàng trong ngực, lót cằm lên vai nàng, lưng nàng chống đỡ thứ mềm mại.
Cố Quỳnh bị xúc cảm thiêu đốt lồng ngực, cơ thể nóng đến tê dại, lại đánh mắt nhìn bên vành tai, tự cắn xuống đầu lưỡi mới có thể ngăn bản thân không hôn lên, bọc lấy tay nàng, châm ngòi pháo hoa, Trần Kiết Nhiên sợ đến quên trời đất, xoay người lại vùi mặt vào ngực Cố Quỳnh.
Hô hấp ấm nóng phà vào cần cổ, trái tim Cố Quỳnh như có dòng điện chạy qua, co giật một hồi, nửa người bất động.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-09-20 23:18:14~2020-09-21 23:24:01 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tr.a công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn, quái thú vẫn còn đang 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: DetectiveLi, xuyên qυầи ɭót Đại thúc, 3 8831186 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Bạch Cẩn 60 bình; màu vàng cá chép 10 bình; hà sở vì nhớ đến, có thể vui mừng 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!