Chương 86: Trần Kiết Nhiên ghen

Cố Quỳnh đột nhiên xuất hiện khiến Cù Lập Tu không kịp ứng phó, chỉ hàn huyên đôi câu liền vội vã rời đi, Cố Quỳnh liếc nhìn bóng lưng hắn cười lạnh, không có thời gian để ý.


Trải qua một lần, bởi vì vài câu nói của Cù Lập Tu mà suýt chút nữa không yên, Cố Quỳnh gần như đem tất cả mọi chuyện thẳng thắn với Trần Kiết Nhiên, trái lại giúp Trần Kiết Nhiên nhiều thêm mấy phần thân cận, chủ động chia sẻ với cô về cuộc sống của mình, lúc đi chợ tình cờ thấy nguyên liệu món ăn Cố Quỳnh yêu thích tươi ngon, tiện tay mua về một ít, gọi Cố Quỳnh tới dùng cơm.


So với Trần Kiết Nhiên Cố Quỳnh bận rộn hơn nhiều, Trần Kiết Nhiên biết cô không có nhiều thời gian rảnh, mỗi lần gửi tin nhắn thì bổ sung thêm một câu: Nếu bận thì thôi.


Cố Quỳnh như ăn cả vạn cân mật, nghĩ đến Trần Kiết Nhiên đã bắt đầu nhớ mong mình, vì cô mà chuẩn bị món ăn, sao có thể không đến? Đừng nói bận, cho dù trên là trời dưới là dao găm, Cố Quỳnh cũng lê thân đến gặp Trần Kiết Nhiên.


Trần Kiết Nhiên thi thuyết trình xong thì cơ bản không còn tiết học, chuyên tâm ở nhà làm việc, ôn tập, chỉ là tình cờ đến trường mượn mấy quyển tài liệu, sau đó thuận tuyện ở lại ôn tập một ngày,


Ngày thi đến gần, kể từ lúc mở cửa thư viện luôn trong tình trạng chật kín người, thậm chí ngay cả quán cà phê, quán trà sữa cũng chung số phận.


available on google playdownload on app store


Trần Kiết Nhiên làm điểm tâm cho Trần An An xong thì lau dọn nhà bếp rồi mới ra ngoài, đến thư viện đã chín giờ sáng, mượn quyển tài liệu cần thiết thì đi hết một vòng cũng không tìm được chỗ ngồi, đang chuẩn bị rời đi, đẩy cửa, bất ngờ một người vội vàng xông tới, Trần Kiết Nhiên tránh không kịp, bị cô đụng phải ngã nhào, mấy quyển sách vừa mượn rơi vãi khắp mặt đất.


"Xin lỗi xin lỗi..." Ngừoi kia ngồi xổm xuống giúp Trần Kiết Nhiên nhặt sách, trao cho nàng thì trên mặt nở nụ cười: "Trần Kiết Nhiên hoá ra là chị a, đã lâu không gặp."
Trần Kiết Nhiên nhận ra người kia, cũng vui vẻ: "Ngải Lan, đã lâu không gặp."


Nữ nhân này tên là Ngải Lan,là bạn đại học của Trần Kiết Nhiên, lần thứ hai đến lớp thì hai người ngồi cùng bàn, Ngải Lan không làm bài tập, mượn bài tập của Trần Kiết Nhiên lên nộp, lúc này mới qua được một ải, sau khi tan lớp cô mua cho Trần Kiết Nhiên một thanh chocolate để cảm ơn, bởi vậy hai người mới có chút quen biết.


Kỳ thực cũng không phải rất quen, Ngải Lan trẻ tuổi xinh đẹp lại hoạt bát, nhiều lần rủ Trần Kiết Nhiên đi bar giải toả, Trần Kiết Nhiên đều mượn lý do bận ôn bài mà từ chối, Ngải Lan oán hận Trần Kiết Nhiên sống quá vô vị, ngoại trừ học thì chỉ biết học, không có lấy một thú vui tiêu khiển, rất nhanh kết giao với đám bạn khác trong lớp, sau đó không cần mượn bài tập của Trần Kiết Nhiên nữa, bởi vì đã có các nam sinh làm thay cô.


Gặp lại Ngải Lan suýt chút nữa Trần Kiết Nhiên không nhận ra, mái tóc vàng ngày trước bây giờ nhuộm lại thành màu đen, mấy cái khuyên tai có hình dạng khuếch đại đã được gỡ xuống, vòng cổ, lắc tay, nhẫn lấp lánh cũng không còn, cô đeo ba lô sau lưng, mặc một cái T- shirt đơn giản màu vàng nhạt, phối hợp với quần Jeans, dưới chân mang đôi giày thể thao trắng tinh, so với nữ sinh phóng đãng ngỗ ngược trước đây hoàn toàn không phải cùng một người, nhìn ngược nhìn xuôi rất giống mấy em gái nhỏ hàng xóm học giỏi, để người đối diện cảm thấy thoải mái hoà hợp.


"Sao vừa mượn sách xong đã đi rồi a? Học ở thư viện không phải càng có không khí sao?" Ngải Lan đem sách trả lại cho Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên đưa tay ra đón lấy: "Thư viện không có chỗ trống."
"Vậy chị định đi đâu?"
"Học ở nhà cũng không khác biệt."


"Thế này cũng quá mất thời gian rồi?" Ngải Lan quàng lấy cổ tay nàng, kéo nàng ngược vào thư viện: "May mà gặp được em, vốn là định cùng người khác đên đây học, kết quả người kia không đến, vừa vặn có chỗ cho chị, vị trí kia em đã chiếm trường kì, hôm nay chị ngồi ở đây, sau này cũng có thể yên tâm không sợ không có chỗ."


Ngải Lan chiếm được chỗ ngồi trong thư viện, Trần Kiết Nhiên rất bất ngờ: "Thuyết trình đã kết thúc, còn muốn học cái gì?"


"Thi giáo tư chứng a. Chị cũng thi, em không được thi sao?" Ngải Lan nói: "Ba em mắng em du thủ du thực, em nghĩ cũng đúng, em đã hơn hai mươi rồi, không thể cả ngày chỉ biết lêu lổng, cũng nên tìm chuyện đứng đắn để làm, không phải em học sư phạm sao? Em cảm thấy làm lão sư cũng rất tốt, công việc ổn định, kỳ nghỉ lại nhiều, rất phù hợp với em."


Trong lúc nói chuyện thì đã đến chỗ ngồi, quả nhiên có hai chỗ, Thời gian quý giá, Trần Kiết Nhiên không từ chối, thấp giọng nói cảm ơn, thả ba lô xuống bắt đầu học.


Ngồi xuống không tới ba phút Trần Kiết Nhiên đã cắm đầu làm đề, Ngải Lan hiếu động, ngồi không yên, làm bộ mở sách ra, nhìn không tới một phút, liền lấy di động, quay lưng về phía bàn học, bật camera, nghiêng di động một góc bốn mươi lăm độ, hai ngón tay thả trên cằm tạo thành hình chữ V, vừa vặn lộ ra một góc sách giáo khoa ở trên mặt bàn.


Sau khi chụp mấy tấm liền cùng một góc độ, Ngải Lan khó khăn lựa chọn, quay qua hỏi Trần Kiết Nhiên xem bức hình nào đẹp nhất.
Trần Kiết Nhiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, nhìn cô hào hứng, cũng không tiện nói gì, xem xét năm, sáu tấm ảnh giống nhau đến 99%, chỉ chỉ một tấm cho cô.


"Tấm này a? Nhưng mà em cảm thấy tấm thứ hai cười khá tự nhiên ôi..." Ngải Lan nói thầm: "Vậy thì tấm này đi." Nói xong lại mở phần mềm chỉnh ảnh lên hí hoáy, so với Trần Kiết Nhiên tập trung ôn tập cũng không kém là bao.


Chỉ chốc lát sau cô lại hưng phấn gọi Trần Kiết Nhiên: "Chị xem chị xem, em vừa đăng lên đã có hơn một trăm lượt like! Chị cũng mau mau vào like cho em đi!"


Trần Kiết Nhiên một bên bấm like một bên hối hận, thế này không bằng về nhà tự học, lại nhìn người xung quanh bị Ngải Lan gây nháo đến bất mãn, chỉ đành hướng về bọn họ cười cầu hoà, cẩn thận nhắc nhở cô giữ yên lặng một điểm, người khác còn đang học.


Bấm like xong, Trần Kiết Nhiên đặt di động sang một bên, một lần nữa vùi đầu học tập, Ngải Lan cũng vội vàng trả lời bình luận, không tiếp tục quấy rầy Trần Kiết Nhiên.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||


Hai tiếng đồng hồ sau, thời điểm hơn mười một giờ, di động đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng rung một hồi, Cố Quỳnh gửi tin nhắn tới, hỏi Trần Kiết Nhiên có về nhà không.


Khoảnh khắc màn hình di động sáng lên, Ngải Lan cũng nhìn thấy tin nhắn, quay qua tò mò hỏi: "Cố Quỳnh? Nghe thật quen tai! Lẽ nào là Cố tổng của Cố thị? Chị quen biết với giới siêu cấp phú hào sao?"


Không biết vì sao lời này khiến Trần Kiết Nhiên rất không thoải mái, Trần Kiết Nhiên vội vã trả lời không về, sau đó thu điện thoại thả vào ba lô, cười khách sáo: "Dành thời gian ôn tập đi, kỳ thi tới gần rồi."


"Chị quen biết người như vậy còn cần phải thi a? Miễn là Cố Quỳnh lên tiếng, còn chẳng phải muốn dạy ở đâu liền có thể dạy ở đó sao? Ngải Lan có một chút chấp nhất: "Em còn không biết trường học của người có tiền sẽ thế nào, nghe nói Cố Quỳnh không chỉ có tiền, mà còn xinh đẹp tựa thần tiên, có phải là thật không a? Trần Kiết Nhiên, hai chúng ta là bạn học, chuyện tốt như thế sao chị lại giấu em? Ước mơ lớn nhất đời em chính là gả cho người có tiền làm tiểu phu nhân, cả ngày sống phóng túng, muốn mua cái gì chỉ cần nói một tiếng liền có người gõ cửa đưa đến tận nhà, đi mua sắm căn bản không cần nhìn giá, không quản món đồ tám vạn hay chín vạn, quẹt thẻ một cái liền đến tay, thế mới gọi là cuộc đời viên mãn..."


Trần Kiết Nhiên càng nghe càng cau mày, thu dọn tài liệu, nói: "Không còn sớm nữa, buổi chiều chị còn có việc, về trước."
"Chờ đã, em đi với chị!" Ngải Lan cũng xếp cuốn sách vừa lật được một trang lại, cho vào ba lô, đuổi theo Trần Kiết Nhiên.


Dọc theo đường đi Ngải Lan vẫn hỏi thăm Trần Kiết Nhiên Cố Quỳnh thích cái gì, Trần Kiết Nhiên không muốn nói dối nhưng cũng không muốn nói chuyện riêng của Cố Quỳnh cho người khác, không nói không rằng, vùi đầu bước đi.


Thời điểm sắp tới cổng trường Ngải Lan lại hỏi: "Ôi, chị cảm thấy dựa vào điều kiện này của em, có thể câu được Cố Quỳnh hay không a?"
Trần Kiết Nhiên liếc nhìn một cái, trong lòng chua chua, trầm tiếng nói: "Không phải nói muốn làm tiểu phu nhân sao? Cố Quỳnh là nữ, không cách nào kết hôn với em."


"Chị thì biết cái gì? Tin tức đều nói, Cố Quỳnh này chuyên yêu thích nữ nhân, không thích nam nhân, chỉ cần có tiền, nam hay nữ há chẳng giống nhau sao? Tắt đèn đều làm cùng một chuyện."
Trần Kiết Nhiên nghe xong cái quan niệm này mà líu lưỡi.


Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa mới bước ra khỏi cổng trường, chiếc che màu đen bên đường lập tức mở ra, nữ nhân bước xuống xe tướng mạo lung linh động lòng, vẫy vẫy tay với Trần Kiết Nhiên, cười xán lạn đi tới, không phải Cố Quỳnh thì là ai?


Nhìn cô thật giống đang trong một show diễn thời trang nào đó, chỉ một đoạn ngắn từ đường lớn đến cổng trường học, đều vì Cố Quỳnh mà biến thành sân khấu hình chữ T thuộc tuần lễ thời trang Paris, không biết là vô tình hay cố ý, Cố Quỳnh mặc cái quần tây nhã nhặn tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp và vòng eo nhỏ như rắn nước, lên phía trên là cái áo sơ mi màu trắng xuyên thấu, có thể nhìn rõ đường nét xương quai xanh thu hút, mỗi bước chân giống như đang câu dẫn người nhìn.


"Chuyện này...Người này chính là Cố Quỳnh?" Ngải Lan đứng một bên trợn to hai mắt: "Trước đây em còn tưởng báo chí chỉ thổi phồng sự thật, sớm biết nàng xinh đẹp như vậy, đừng nói là phú hào, kể cả nàng có nghèo rớt mồng tơi, em cũng nguyện ý chi tiền để ngủ cùng nàng một giấc a..."


Sắc mặt Trần Kiết Nhiên đen hơn nửa.
"A Nhiên, cậu về mà sao không báo mình hay? Hại mình suýt chút nữa bỏ qua." Cố Quỳnh mị lực vô hạn đi tới, tiện tay đón lấy ba lô trên vai Trần Kiết Nhiên, ánh mắt đảo qua nữ nhân mê gái bên cạnh: "Người này là bạn cậu?"


"Bạn học." Trần Kiết Nhiên bất ngờ phản ứng lạnh nhạt.
"Không phải bạn học. Là bạn tốt!" Ngải Lan không thể đợi thêm được nữa: "Xin chào, em là Ngải Lan, ngưỡng mộ chị đã lâu." Vừa nói vừa đưa tay tới trước mặt Cố Quỳnh.


Bạn tốt? Làm sao xưa nay không nghe A Nhiên nhắc qua? Cố Quỳnh nghi ngờ nhìn cô, một Lương Tử Oánh hai Cù Lập Tu, nhắc nhở Cố Quỳnh phải cảnh giác cao độ, e sợ lại thêm một người có ý đồ với Trần Kiết Nhiên.


"Chào." Cố Quỳnh khách sáo bắt tay, muốn thu tay, lại bị Ngải Lan nắm không buông, thậm chí ngón út còn gãi gãi trong lòng bàn tay Cố Quỳnh.
Ôi a, cái ý tứ này? Khiêu khích a?


Cố Quỳnh nhíu mày, ngay cả Lương Tử Oánh cũng không dám khiêu khích như thế, nữ nhân này đáng là gì? Khoé môi nổi lên cười nhạo, ác liệt muốn cho cô một bài học, âm thầm nắm chặt bàn tay, lập tức nắm tay Ngải Lan đến nổi đỏ.


Ngải Lan bị đau cau mày, tuy vậy vẫn phải duy trì khuôn mặt tươi cười, muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh không biết, khung cảnh này rơi vào mắt Trần Kiết Nhiên liền biến thành Cố Quỳnh vừa ý nữ nhân xinh đẹp, vuốt vuốt bàn tay nhỏ không nỡ rời.


Không thể trách Trần Kiết Nhiên nghĩ như thế, dẫm vào vết xe đổ không phải chuyện không thể.


Nơi nào đó trong lòng Trần Kiết Nhiên giận phát nổ, vốn là nửa mặt âm trầm giờ đây trở thành toàn mặt tối sầm, đen như nhọ nhồi, không ngờ cảnh tượng Cố Quỳnh lằng nhằng với nữ nhân khác lại chói mắt đến thế.


Còn hỏi nàng sao không báo tin về nhà, không biết xấu hổ! Cố Quỳnh như vậy, chó không sửa được thói tham ăn, dựa vào cái gì muốn nàng nhắn tin?
Trần Kiết Nhiên đoạt lấy ba lô của mình, vô tình hất văng bàn tay nắm chặt của Cố Quỳnh và Ngải Lan, sờ môi cúi đầu bỏ đi.


"A Nhiên, A Nhiên!" Cố Quỳnh gọi không được, nối gót đuổi theo.


Đi ngang xe, Cố Quỳnh mở cửa ghế phụ kéo Trần Kiết Nhiên ngồi vào, Trần Kiết Nhiên không thèm nhìn một cái, quay đầu hướng về phía trạm tàu điện ngầm, Cố Quỳnh hết cách, không biết tại sao tiểu tổ tông đột nhiên tức giận, nhưng tuyệt không thể để nàng bỏ đi như thế, bằng không nàng suy nghĩ lung tung thì cô đừng mong tháng ngày sau này sống trong dễ chịu.


Kể từ lần trước Cố Quỳnh rút ra kinh nghiệm, cô không thể chơi trò giấu diếm với Trần Kiết Nhiên, có lời gì phải nói ngay lập tức, có hiểu lầm phải giải thích tại chỗ, Trần Kiết Nhiên tâm tư sâu xa, không kịp nói chuyện sẽ chẳng biết nghĩ đến đâu rồi.


Thế là Cố Quỳnh không nói lời nào ôm lấy eo nàng, cũng không để ý nàng giãy dụa đấm đá, trực tiếp kéo nàng nhét vào ghế phụ, thắt dây an toàn, để Ngải Lan ở phía sau xe hít khí thải, Cố Quỳnh chợt cảm thấy trong lòng thoải mái.


"Quan tâm làm gì? Sao không tới nắm nắm kéo kéo tay con gái nhà người ta đi? Vừa trẻ vừa đẹp hơn tôi gấp mấy trăm lần, hợp ý như thế, làm sao nỡ lòng nới lỏng?" Trần Kiết Nhiên nín nhịn nửa ngày, lúc này không đầu không cuối quái gở một câu.
Cố Quỳnh bối rối: "Cái gì trẻ tuổi xinh đẹp?"


Trần Kiết Nhiên càng tức, rất biết nắm trọng điểm, bắt lấy từ then chốt trẻ tuổi xinh đẹp, nàng quay đầu nhìn ra ngoài, từ chối nói chuyện cùng Cố Quỳnh.


Cố Quỳnh giẫm chân ga cho xe ngừng lại trên một con đường nhỏ, uỷ khuất nói: "Trước tiên không nói vấn đề này, từ lúc nào cậu có một "Bạn tốt" như thế? Còn gạt mình? Cậu định giấu mình tới khi nào? Không lẽ chờ hai người nắm tay nhau bỏ trốn mới dự định nói với mình?"


"Cô!" Trần Kiết nhiên tức giận nở nụ cười, sao da mặt người này lại dày như thế, tự mình coi trọng người khác, còn không biết ngại: "Cho tôi xuống!"
"Không được!" Cố Quỳnh cũng mù quáng, nghiêng người đè lên nàng chất vấn: "Cậu muốn đi đâu? Muốn cùng tiểu nha đầu kia song túc song phi đúng không?"


"Rõ ràng là cô thấy người ta xinh đẹp, đừng đổ lên đầu tôi!"
"Mình thấy cô ta xinh đẹp lúc nào?"
"Không phải coi trong người ta, cô nắm tay người ta làm cái gì?!"
Lời vừa bật thốt, bên trong xe rơi vào yên tĩnh.


Cố Quỳnh có chút khiếp sợ, nửa phút sau mới khôi phục tinh thần, thận trọng hỏi: "A Nhiên, cậu đang ghen phải không?"
Trần Kiết Nhiên cắn môi không lên tiếng.
"Có phải ghen không?" Cố Quỳnh tiếp tục truy hỏi.
"Ai thèm ghen." Trần Kiết Nhiên cứng miệng thấp giọng phản bác.


Cố Quỳnh vui vẻ: "A Nhiên, thật ra cậu rất quan tâm mình đúng không?"
Điều này chứng tỏ, so với tưởng tượng của Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên còn thích cô nhiều hơn một điểm?
Thậm chí không phải một chút mà là rất thích.


Lòng Cố Quỳnh nóng lên, không thèm quan tâm hai người còn đang cãi nhau, cũng không để ý Trần Kiết Nhiên giải thích cái gì, nắm cổ tay Trần Kiết Nhiên, ép chặt vào ghế, tận dụng không gian nhỏ hẹp khiến nàng không thể phản kháng, nhắm chuẩn vị trí, hôn xuống môi nàng.
"A! A!"


Trần Kiết Nhiên giãy dụa một phen nhưng không có tác dụng, tay nắm thành quyền dần dần thả lỏng, bất tri bất giác đặt ra sau gáy Cố Quỳnh, thậm chí còn chủ động nâng đầu lên, đáp trả.
- ----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:


Cảm tạ tại 2020-10-04 22:36:10~2020-10-05 23:38:51 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tr.a công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;


Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Mạch Thiên Vân 2 cái; ngồi xem vân lên thì, xuyên hoa áo Đại thúc, cho mèo con bảo bảo trồng cây môi 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Thạch mộc 10 bình; Anna 2 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!






Truyện liên quan