Chương 91: Trên người cô có mùi nước hoa của cô ta
Chu Tiểu Vũ sợ hãi không thôi, ngơ ngác mà nhìn kỹ Cố Quỳnh, không biết vì sao cô lại đột nhiên xuất hiện.
Cố Quỳnh dẫn nàng ra ngoài, tìm phòng nghỉ, đỡ nàng ngồi xuống, tự mình rót cho nàng một ly nước, đủ ấm, không lạnh cũng không nóng, muốn động viên Chu Tiểu Vũ lấy lại bình tĩnh.
Chu Tiểu Vũ nâng ly nước, hai tay vẫn mất khống chế run lập cập, uống một ngụm nước lớn, từ từ hoàn hồn, nhìn về phía nữ nhân ngồi đằng xa.
Cố Quỳnh cũng nhìn nàng, thậm chí có chút thất thần.
Chu Tiểu Vũ luôn có khả năng kéo Cố quỳnh về thời niên thiếu, Cố Quỳnh thầm nghĩ, nếu như nàng thật sự là Trần Kiết Nhiên năm đó, thì tốt biết bao, không huỷ dung, không tàn tật, cũng không có cực khổ của sau đó, Cố Quỳnh sẽ gặp lại nàng ở trường đại học, Trần Kiết Nhiên thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình, hai người gương vỡ lại lành, Trần Kiết Nhiên vẫn là Trần Kiết Nhiên năm đó.
Nói không hoài niệm là giả, Cố Quỳnh có bao nhiêu đau lòng với Trần Kiết Nhiên hiện tại, thì có bấy nhiêu hoài niệm với một Trần Kiết Nhiên thời niên thiếu.
"Cảm...Cảm ơn chị." Một câu nói của Chu Tiểu Vũ, kéo Cố Quỳnh rời khỏi tâm tư.
Ánh mắt Cố Quỳnh đột nhiên thanh minh, vì bản thân xuất thần mà âm thầm hoảng sợ, dù vậy cũng không biểu lộ ra mặt, vẫn cười nói không có gì, lại hỏi Chu Tiểu Vũ cuối học kỳ sao không ở trường ôn tập, chạy đến đây.
"Làm công, tích góp học phí năm sau."
Lúc này Cố Quỳnh mới để ý, trên người Chu Tiểu Vũ xác thực là đồng phục nhân viên.
Cố Quỳnh hỏi nàng: "Lúc nãy xảy ra chuyện gì?"
Khoé môi Chu Tiểu Vũ buông xuống, trong mắt mờ mịt: "Em không trộm di động của các nàng, nhưng các nàng một mực cho là em trộm."
Cố Quỳnh không lên tiếng.
Chu Tiểu Vũ cho rằng Cố Quỳnh cũng không tin mình, cật lực giải thích: "Cố tỷ tỷ, chị hãy tin em, em thật sự không có trộm! Em...Tuy em nghèo, nhưng cũng biết hai chữ tự trọng viết thế nào, em có tay có chân, có thể tự mình kiếm tiền, tại sao lại muốn trộm đồ của người khác? Không phải đồ vật của mình, đưa cho em em cũng không lấy!"
Mí mắt Cố Quỳnh giật giật.
Lời nói tương tự, lúc trước là câu cửa miệng của Trần Kiết Nhiên.
"Chị biết em không phải loại người này, đừng vội, từ từ nói." Cố Quỳnh động viên nàng, không biết bản thân xích lại gần hơn một chút.
Chú Tiểu Vũ rưng rưng, cúi đầu lau nước mắt, đột nhiên bụng sôi ùng ục, trong phòng không một tiếng động, hai người sững sờ.
Mặt Chu Tiểu Vũ đỏ chót, lúng túng đến không dám nhìn mặt Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh không nhịn được cười: "Đã ăn tối chưa?"
"Chiều hôm nay có tiết học, sau đó đến giờ làm, chưa kịp ăn."
Cố Quỳnh nín cười, nhấc điện thoại lên, gọi nhà hàng đưa đồ ăn tới.
Chu Tiểu Vũ đói cồn cào, ăn miếng thứ nhất còn chầm chậm, sau đó tốc độ từ từ tăng nhanh, biến thành ăn như hùm như sói, bên môi còn dính một hạt cơm.
"Từ từ thôi." Cố Quỳnh lấy khăn giấy đưa cho nàng.
"Cảm...Cảm ơn..." Chu Tiểu Vũ vừa ăn vừa nói.
Cố Quỳnh thấy nàng ăn hết sạch rau và cơm tẻ, chỉ chừa lại thịt, mi mắt lại giật giật.
Chu Tiểu Vũ lau miệng, cười xấu hổ: "Em không thích ăn thịt, ăn một miếng liền nôn..."
"Tại sao?" Cố Quỳnh cười hỏi nàng.
"Lúc còn bé nhà nghèo, phải nhường thịt cho em trai, cho nên lớn rồi cũng không thích ăn."
Cố Quỳnh gật đầu đăm chiêu.
Chu Tiểu Vũ còn nói: "Cố tổng, cái áo khoác lần trước chị đưa cho em, em đã giặt sạch rồi, vốn muốn trả lại cho chị, kết quả chị không đồng ý kết bạn, cho nên em vẫn xếp ở nhà, khi nào chị có thời gian? Em mang sẽ mang đến trả."
"Thật sao? Chị chưa thấy lời mời kết bạn của em." Cố Quỳnh nói dối không chớp mắt.
Chu Tiểu Vũ vội nói: "Nhất định hôm đó 4G không tốt gửi không đi! Em...Bây giờ em sẽ gửi lại..."
Nàng muốn lấy điện thoại, Cố Quỳnh đã vội nói: "Không cần, chị không dùng mạng xã hội."
"Chuyện này..." Chu Tiểu Vụ do dự.
Cố Quỳnh viết một dãy số, là số điện thoại thư ký, nói: "Em gọi vào số này, nói nàng đến nhà em lấy là được, không cần tự mình đến."
Chu Tiểu Vũ có chút mất mát: "Em muốn gặp để cảm ơn chị..."
Cố Quỳnh bỗng nhiên cảm thấy Chu Tiểu Vũ này cũng không giống Trần Kiết Nhiên đến vậy.
Từ tính cách đến chi tiết nhỏ đều giống như cùng một khuôn đúc ra, nhưng có những thứ ngấm vào xương không cách nào thay đổi.
Ví dụ như Chu Tiểu Vũ rất chủ động.
Trần Kiết Nhiên nhất định sẽ không như thế.
Tính cách nàng tự ti, hầu như không chủ động bao giờ, người ta đối tốt với nàng, nàng nhận, cảm kích, sau đó chỉ lẳng lặng làm gì đó báo đáp, sẽ không bao giờ yêu cầu cái gì.
Hảo cảm đối với Chu Tiểu Vũ thạ xuống trong nháy mắt, thái độ cũng lạnh nhạt, ngay cả nụ cười cũng keo kiệt cất đi, đứng lên nói: "Không cần."
Nghĩ tới gì đó, lại nói: "Cái áo kia cứ ném đi, cũng không phải thứ gì đáng tiền."
Nói cho cùng Chu Tiểu Vũ có thể đứng trước mặt Cố Quỳnh, nói chuyện với cô, cũng chỉ vì trên người nàng có cái bóng của Trần Kiết Nhiên mà thôi, nếu như không phải vì nguyên nhân này, đừng nói lúc trước đụng phải nàng, mà cho dù ngã thành thương tích đầy mình, Cố Quỳnh cũng sẽ không ở thêm vài giây.
Cố Quỳnh là người ích kỷ lạnh lẽo từ trong xương, chỉ có Trần Kiết Nhiên mới sưởi ấm tâm cô, từ từ xoay chuyển.
Chu Tiểu Vũ cắn môi không nói gì nữa, giữa hai hàng lông mày ẩn chút oán ức bên trong, theo sau Cố Quỳnh bước ra khỏi phòng, lúc rời đi không quên nói cảm ơn.
Phía bên kia mấy người có mặt trong buổi tiệc rượu bàn chuyện làm ăn cũng thúc dục Cố Quỳnh mau trở về, Cố Quỳnh nới lỏng hàng lông mày, bày ra một mặt bất cần đời, đẩy cửa bước vào.
"Cố tổng, làm sao đi lâu như vậy, nên phạt ba ly, ha ha ha ha ha..." Gã đàn ông trung niên say mèm nói tới mê sảng.
Cố Quỳnh nhướn mày nở nụ cười, không trả lời, ly rượu trên tay người đàn ông trung niên liền bị một người đàn ông khác đứng ở sau lưng đoạt lấy uống cạn, cười ha hả nói: "Anh muốn uống rượu, vậy thì chúng ta cùng uống thêm mấy ly."
Những người khác cũng cười theo, dồn dập rót rượu cho hắn.
Lúc này Cố Quỳnh mới nâng ly lên, tự mình rót đầy, khẽ cười, nói: "Thất lễ, tôi tự phạt một ly." Dứt lời ngửa đầu uống cạn.
Mấy người chung quanh không ai nói lời nào, chuyện này coi như bỏ qua.
Chuyện cười sao? Ở chỗ này ai dám rót rượu Cố Quỳnh?
Chính là lá gan của mấy người bọn họ gộp lại cũng không dám.
Uống rượu say lại càng cao hứng, gã đàn ông trung niên lại nói phục vụ mang thêm mấy chai rượu ngon vào bàn.
Nhân viên phục vụ đưa rượu vào khiến Cố Quỳnh nhíu mày.
Là Chu Tiểu Vũ.
Chu Tiểu Vũ vóc người nhỏ gầy, một mình cầm bình rượu đi vào trông khá vất vả, hàm răng cũng huy động sức lực, Cố Quỳnh suýt chút nữa không nhịn được đứng dậy giúp nàng, lại vướng víu một phòng đầy người, đành ngồi im.
Chu Tiểu Vũ đem hết thảy bình rượu vào rồi mới lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, các vị cần mở ra hết phải không?"
"Phí lời, không phải vậy còn gọi cô đến làm gì?" Nam nhân say chuếnh choáng nỗ lực mở mắt ra nhìn Chu Tiểu Vũ một chút, đột nhiên ánh mắt ɖâʍ tà, nụ cười cũng hèn mọn hơn, cố ý khoát tay lên vai Chu Tiểu Vũ, kéo về trong ngực hắn: "Mở, mở hết, em gái nhỏ da dẻ trắng hồng, anh đây chính là nhiều hơn mấy bình nữa cũng muốn uống cạn a, tú sắc khả xan mà." Hắn dùng thành ngữ, đắc ý cười ha ha, mấy nam nhân có mặt cũng ngầm hiểu ý cười vang.
Chu Tiểu Vũ khẽ cau mày né tránh, nhẫn nhịn mở chai rượu, mở đến bình cuối cùng thì bàn tay có chút run rẩy, đổ ra ngoài vài giọt, vừa vặn đáp trên bộ âu phục nhạt màu của hắn.
"Xin lỗi xin lỗi!" Chu Tiểu Vũ cúi đầu xin lỗi, lấy giấy lau cho hắn, bị hắn nắm lấy cổ tay giật mạnh, ngã nhào vào trong ngực: "Xin lỗi là xong? Dùng tờ giấy là có thể lau sạch sao? Em gái nhỏ không cần sợ, thẳng thắn dùng miệng ɭϊếʍƈ khô cho anh là được, anh đây vui vẻ, không chỉ rộng lòng bỏ qua, nói không chừng còn thưởng hậu hĩnh."
Những người uống say cũng xem phòng ăn khách sạn là quán ăn đêm, ồn ào cỗ vũ Chu Tiểu Vũ ɭϊếʍƈ đi.
Chu Tiểu Vũ bất lực muốn khóc, ánh mắt quét đến nơi Cố Quỳnh đang ngồi, khẩn cầu cô giúp mình.
Cố Quỳnh không nhanh không chậm đứng dậy, đi tới trước mặt gã đàn ông trung niên, từ trên cao lạnh lẽo nhìn xuống, bên môi ngậm lấy ý cười kèm theo ý vị cảnh cáo mười phần, hắn ta run cầm cập một hồi, run run rẩy rẩy lúng túng buông tay ra, không dám nói một câu.
Một bàn người cũng đột nhiên im lặng, không dám thở mạnh.
Cố Quỳnh nhìn Chu Tiểu Vũ, nhàn nhạt nói: "Ra ngoài đi."
Chu Tiểu Vũ nhìn cô cảm kích, cúi đầu chạy ra khỏi phòng.
Cố Quỳnh liếc mắt nhìn mấy người trong phòng, cười như không cười, nói: "Hôm nay tới đây thôi, các ông chủ cũng mệt rồi."
Gã đàn ông trung niên say khướt khó khăn lắm mới đến được đây, hắn cầu tổ tiên phù hộ, khom lưng uốn gối trước mấy tầng quan hệ, thật vất vả mới có buổi gặp gỡ này, vốn định mượn cơ hội lần này lấy lòng Cố Quỳnh, thuyết phục cô cân nhắc đầu tư vào công ty hắn, nào ngờ một đêm đắc tội tới hai lần, tự biết vô vọng, mặt như màu đất ngồi trên ghế, rượu cũng tỉnh hơn nửa.
Cố Quỳnh rời khỏi, gọi quản lý tới hỏi Chu Tiểu Vũ đang ở đâu.
Giám đốc một lòng cung kính nói nàng đang ở phòng nghỉ nhân viên, xin phép dẫn đường.
Đây là khách sạn 5 sao, giám đốc nắm tin tức nhanh như chớp mắt, biết Cố Quỳnh khác với người thường, đoán là cô coi trọng Chu Tiểu Vũ, trước khi rời đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Cố Quỳnh đi qua gian phòng khắp nơi đều có vật dụng cá nhân, đi tới cuối cùng mới nhìn thấy Chu Tiểu Vũ cuộn mình bên trong khe hở giữa vách tủ và chân tường, nàng khóc.
Không phát ra âm thanh, nước mắt yên lặng lăn trên má.
Cố Quỳnh đi tới, trầm giọng gói: "Chuyện tối nay, xin lỗi."
Chu Tiểu Vũ vội vã lau nước mắt đứng lên, nỗ lực xé ra nụ cười: "Không liên quan đến chị, chị không cần xin lỗi, Cố tổng, em còn phải cảm ơn chị đã giải vây, bằng không em..."
Nói tới đây, Chu Tiểu Vũ nghĩ mà sợ, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh.
Cố Quỳnh nhìn nàng khóc đến cặp mắt đỏ ngầu, thở dài, nói: "Lo học đi, sau này đừng đi làm công nữa."
"Không được." Chu Tiểu Vũ lắc đầu một cái: "Không làm công, không có tiền đến trường, tiền trong nhà, phải lo cho em trai, không thể dùng..."
"Chuyện tiền em không cần lo lắng, gọi điện vào số điện thoại chị cho em ban nãy, nàng sẽ giúp em."
"Em không cần tiền của chị." Chu Tiểu Vũ ngẩng đầu, quật cường nói: "Em có thể kiếm tiền, tiền của người ta không thể muốn. Không phải thứ của mình, em cũng không muốn."
Thực sự là rất giống Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh ngẫm lại, nói: "Nếu như có một công việc mới, em nguyện ý đổi không?"
"Đương nhiên nguyện ý!" Chu Tiểu Vũ gật đầu, tò mò hỏi: "Công việc gì?"
"Ngày mai em sẽ biết." Cố Quỳnh nói: "Đừng khóc, chị nói tài xế đưa em về trường."
"Cố tổng." Chu Tiểu Vũ nắm hai tay trước ngực, cảm kích nhìn cô: "Chị thật tốt."
Cố Quỳnh ngẩn người, lạnh nhạt nói: "Mau về đi."
Chờ Chu Tiểu Vũ nhảy nhảy nhót nhót đi ở phía trước, Cố Quỳnh mới cười khổ.
Bây giờ tốt thì có ích gì? Chỉ Cố Quỳnh biết, cô đang muốn bù đắp cho việc mình đã làm ở quá khứ mà thôi.
Cố Quỳnh tình nguyện giúp đỡ đều vì nỗi hổ thẹn năm đó đối với Trần Kiết Nhiên, muốn giúp nàng bớt một chút đắng.
Cố Quỳnh và Chu Tiểu Vũ chia tay tại bãi đậu xe.
Tài xế chở Chu Tiểu Vũ về ký túc xá Lâm Sư Đại, còn Cố Quỳnh thì đợi trợ lý lái xe đến quay về nhà Trần Kiết Nhiên.
Trước khi chia tay Chu Tiểu Vũ còn nói cảm ơn, Cố Quỳnh cười, nói không cần để trong lòng, trùng hợp Trần Kiết Nhiên gửi tin nhắn tới, hỏi: [ Thế nào? Có muốn uống trà tỉnh rượu hay không? ]
Đáy mắt Cố Quỳnh hiện lên ý cười sưởi ấm, gõ một chữ: [ Uống. ]
Chu Tiểu Vũ nhìn Cố Quỳnh, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, một bên ngã về phía cô.
"Xin lỗi! Xin lỗi..." Chu Tiểu Vũ không đợi Cố Quỳnh phản ứng đã cấp tốc đứng lên, sốt sắng xoắn xuýt bàn tay: "Em...Em đứng trong thời gian dài, chân có chút đau..."
"Nhanh về nghỉ ngơi đi." Cố Quỳnh không lưu tâm, tiến vào một chiếc xe khác.
...
Về đến nhà Trần Kiết Nhiên là gần 12 giờ đêm, mấy căn hộ xung quanh đều đã tắt đèn, duy chỉ có Trần Kiết Nhiên vì Cố Quỳnh mà thắp sáng.
Cố Quỳnh nhẹ dạ ấm trong lòng, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, gõ gõ cửa.
Không tới hai giây cửa liền mở, Cố Quỳnh thuận thế ôm eo Trần Kiết Nhiên, đóng cửa lại, ép nàng vào tường hôn sâu, lại thuận thế xốc nàng lên, bế vào phòng khách.
"Mau thả mình xuống!" Trần Kiết Nhiên sợ đánh thức Trần An An, nhỏ giọng oán giận: "Một thân mùi rượu, khó ngửi ch.ết mình rồi, cũng không sợ ném mình ngã."
"Không sợ." Cố Quỳnh cắn cắn vành tai nàng, cười: "Vạn nhất để cậu bị ngã, mình sẽ nằm phía dưới đỡ cho cậu."
"Quả nhiên say rồi, nói sảng." Trần Kiết Nhiên đỏ mặt nhảy xuống, đi vào bếp hâm nóng nước ô mai cho Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh rón rén đi tới kệ bếp, lặng lẽ ôm lấy Trần Kiết Nhiên từ phía sau, xoay người nàng lại, lót cằm trên bả vai, nhiệt khí và mùi rượu ấm nóng sau gáy, Trần Kiết Nhiên đỏ mặt, chóp mũi sượt sượt ngay hõm vai Cố Quỳnh, bỗng nhiên toàn thân cứng ngắc.
Nụ cười trên mặt đọng lại.
Cái thìa trên tay rơi xuống, keng một tiếng.
Trên người Cố Quỳnh có mùi hương xa lạ.
Không phải nước hoa mùi gỗ cô thường dùng, mà là hương hoa vui tươi năng động, mùi hương mà thiếu nữ mười mấy, hai mươi tuổi yêu thích.
Ánh mắt Trần Kiết Nhiên lạnh đi, nhìn Cố Quỳnh, căm ghét: "Cô vừa ôm người khác, bây giờ lại đến đây ôm tôi?"
- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Quỳnh, cực nguy.
——————————
Cảm tạ tại 2020-10-09 23:17:37~2020-10-10 23:02:55 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: DetectiveLi 2 cái; gạo gạo gạo gạo, xuyên hoa áo Đại thúc 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: YQ quyền thần 40 bình; thiêu nha là thật sự, Anna 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!