Chương 8: Trả ơn
- Anh không đọc truyện tranh à?- Nó quay sang hỏi
Anh ta ngồi bắt chéo tay phía sau đầu ngả người ra chiếc ghế xoay:
- Ừ. Tôi không ưa mấy cái loại truyện vớ vẩn đó.
- Đúng là đồ nông cạn. Anh thật ngu ngốc nếu chưa bao giờ đọc truyện tranh.
- Mắc mớ gì cô! Mặc kệ tôi chứ!
- Đồ quá quắt! Bà mới nói một câu mà đã tía lia cái mồm! Cẩn thận mồm miệng kẻo bà vả...
- À mà này...- Anh ta phớt lờ câu nói của nó, chen ngang
- Cái thằng này bà đang nói mày dám cãi lại à? Mất dạy!
- Nếu tôi mất dạy hôm qua tôi đã không cõng cô về nhà rồi, tôi cũng sẽ không bị cô ói đến mức ướt hết lưng áo! Nhớ lại hồi đó gớm ch.ết!
- Mất dạy! Tôi đâu có ói đâu. Lừa bà à?
- Ai dám lừa một bà chằn lửa như cô? Không tin tôi cho cô xem bằng chứng! Tôi đi lấy mấy cái tấm ảnh tôi chụp được khi cô ói cho cô xem!
- Cái gì? Anh dám chụp ảnh tôi sao?
- Tranh thủ tí mà.- Anh cười xảo trá
Anh toan đi thì bị câu nói của nó chặn lại:
- Thôi được rồi tôi tin.
- Có vậy thôi sao?
- Chớ anh muốn gì nữa?
- Phũ phàng ghê đúng là làm ơn mắc oán.
- Thôi được rồi được rồi cảm ơn anh được chưa?
- Tôi không thích lý thuyết suông?
Cô le lưỡi:
- Vậy giờ anh muốn gì?
- Cô bao tôi đi đâu đó đi!
- Anh nhà giàu mà bắt tôi bao sao? Mất hình tượng quá!
- Từ đâu đã chẳng có cái hình tượng nào rồi! Giữ làm chi?
- Anh cứng đầu thiệt?
- Ủa đầu tôi có cứng đâu cô sờ đi nè!- Anh ta giả vờ ngốc nghếch
Nó nắm chặt tay nghiến răng nói:
- Tôi không đùa! Rốt cuộc anh muốn đi đâu?
- Tùy cô!
- Hồ bơi?
- No!
- Công viên?
Anh ta lắc đầu.
- Rạp chiếu phim?
- Không!
- Khu vui chơi giải trí JK?
- OK!- Anh ta khẽ gật đầu mỉm cười