Chương 69: Đôi mắt không nguyên vẹn
- Bác sĩ, có một ca cấp cứu!- Một cô y tá vội vã chạy vào bên trong văn phòng, có vẻ rất gấp gáp, đến nỗi cô y tá kia quên mất phép lịch sự tối thiểu khi vào phòng người khác: gõ cửa trước khi vào
Chàng bác sĩ kia dường như không quá quan trọng hóa sự thất lễ kia, nhanh chóng khoác chiếc áo trắng dành cho bác sĩ vào, rồi theo chân cô y tá đến phòng cấp cứu.
- Tình trạng bệnh nhân như thế nào?- Trên đường đi, người bác sĩ không ngừng hỏi chuyện
- Là một cô gái trẻ, có vẻ vẫn còn là học sinh trung học. Cấp cứu do bị chất lỏng nóng tạt vào mắt và một nửa bên mặt!
- Chất lỏng nóng đó là gì?- Anh hấp tấp
- Theo kết luận ban đầu có thể là cà phê.
- Nhanh lên! Nếu cà phê nóng quá lâu trong tròng mắt có thể hậu quả rất khó lường!
----------------
- Hạ Vy nó sao vậy con?- Bà Hoàng lo lắng hỏi khi thấy Bạch Tuyết đang run rẩy ngồi trên hàng ghế chờ trước phòng cấp cứu
- Dạ…
- Hạ Vy làm sao mà phải cấp cứu vậy?- Bà Nhân cũng lo lắng không kém
- Bạch Tuyết, Hạ Vy bị sao vậy? Cô nói cho tôi nghe xem, Hạ Vy làm sao rồi?- Thành Phong lo lắng vô cùng, nắm chặt lấy hai vai của Hạ Vy mà lắc mạnh khiến cô hơi sợ hãi
- Mày lại hại con bé nữa rồi phải không?- Ông Hoàng tức giận nhìn đứa con gái mình, bàn tay chai sạm chuẩn bị cho cái tát
- Ông!!! Đây đâu phải là lúc ông đánh con bé! Có ích lợi gì không?- Bà Hoàng nức nở khóc, làm hoãn lại hành động tiếp theo của chồng mình
- Anh xui, bình tĩnh lại đi anh! Để nghe Bạch Tuyết kể rõ sự việc đã!- Ông Nhân nhanh chóng hạ cánh tay cứng nhắc của ông anh xuống, khuyên can
Cả năm người đang bàn bạc về việc đám cưới của Phong và Hạ Vy thì được hay tin Hạ Vy đang cấp cứu tại bệnh viện, liền nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà và đến đây. Mọi người, đều rất lo lắng cho nó.
- Bạch Tuyết, con nói xem, đã xảy ra chuyện gì?- Bà Hoàng ngồi bên cạnh con gái mình, không ngớt lời hỏi han
- Dạ… dạ… con… con…- Vì quà hoảng sợ cho nên cô không thể thốt nên lời nào
- ch.ết tiệt!- Thành Phong tức giận đấm mạnh vào tường
- Gần tới đám cưới rồi, cũng sắp tới Tết rồi, cơ sự gì lại khiến con bé cấp cứu liên miên vậy?- Ông Hoàng nhíu mày
Bạch Tuyết rùng mình, không phải ông chủ ý đang nhắm vào cô sao.
- Sao lại xui đến thế chứ?- Ông Nhân cũng khó chịu không kém
Bạch Tuyết đưa mắt khẽ nhìn trộm một vòng. Ai cũng có vẻ rất lo lắng, nhất là anh Phong. Gì chứ? Cô ta chỉ mới được nhận là con gái mới được vài ngày mà đã được mọi người yêu thương đến vậy sao, trong khi cô đã sống ở đây biết bao năm rồi, một lần nhận được sự quan tâm hết mực như vậy cũng chưa từng. Cô ta có gì hơn cô chứ? Chỉ là cái loại nhơ bẩn không hơn không kém. Hạ Vy, cô thật biết cách giả vờ yếu đuối để được người khác lo lắng quan tâm…
Nhưng nói gì thì nói, Bạch Tuyết cô cũng rất sợ sau này tỉnh lại Hạ Vy sẽ khai ra toàn bộ mọi chuyện… Đều là do cô gây ra cả mà…
Bạch Tuyết có hơi run sợ…
“Cạch”
Chiếc cửa phòng cấp cứu bật mở, một chàng bác sĩ trẻ bước ra ngoài, gương mặt người bác sĩ kia có vẻ không được vui.
Bà Hoàng ngay tức khắc nhanh chóng chạy đến gần chàng bác sĩ kia, lo lắng hỏi:
- Bác sĩ, con gái tôi sao rồi bác sĩ?
- Bác sĩ, Hạ Vy nó bị gì thế ạ?- Bà Nhân sốt sắng
- Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?- Thành Phong hấp tấp
- Mọi người bình tĩnh.- Anh chàng bác sĩ thở dài, rồi hạ giọng- Cô ấy bị cà phê nóng tạt vào một bên mặt, có vẻ cà phê này vẫn cón khá nóng, cho nên… một bên mặt của cô ấy bị bỏng, có thể để lại sẹo… Quan trọng hơn là cà phê đã bắn vào mắt của cô ấy, rất là nguy hiểm. Tuy là đã lọc hết cà phê tụ đọng trong mắt ra nhưng…- Nói đến đây anh chàng kia liền lắc đầu- Chúng tôi đã cố gắng hết sức… Một bên mắt của cô ấy… có thể không bao giờ nhìn thấy được nữa…
- Cái… cái gì…?- Bà Hoàng sững sờ một lúc, rồi đứng không vững được nữa, ngã khuỵu xuống ngất đi
- Mẹ… mẹ…- Bạch Tuyết hốt hoảng chạy đến đỡ bà Hoàng
- Bà ơi…- Ông Hoàng lo lắng
- Chị xui…
- Bạch Tuyết, cô đỡ mẹ đến phòng nào đó nghỉ ngơi đi!- Thành Phong hối thúc
Bạch Tuyết theo lời Phong nhanh chóng đỡ mẹ mình đi.
- Bác sĩ, không lẽ không còn cách chữa trị nào khác?- Ông Hoàng hỏi
- Có thể cấy ghép mắt… (bịa nha, đừng tin là có thật nha mấy tình yêu) Nhưng mà… không có ai hiến mắt…- Anh chàng bác sĩ lắc đầu
- Tôi hiến mắt cho! Dù sao cũng già cả rồi! Gần đất xa trời có mất một cái mắt cũng chẳng ăn thua gì!- Ông Hoàng đinh ninh
Bà Nhân có vẻ không hài lòng, nói:
- Anh xui, anh với chồng tôi cả hai người đều phải quản lý việc ông ty tài chính kinh tế thị trường, mất đi một con mắt chả khác nào mất đi một cánh tay! Thôi thì để tôi cho con bé! Tôi chỉ ở nhà, đâu có làm gì, toàn là bà Sáu làm hết mọi chuyện!
- Chị xui à, tôi là ba ruột rà máu mủ của nó không lẽ để chị hiến cho một con mắt trong khi tôi chả có làm gì?- Ông Hoàng diễn giải
Thành Phong nói lớn:
- Ba! Mẹ! Làm ơn đi! Hai người đều có tuổi rồi, mất đi một con mắt là rất nguy hiểm đến sức khỏe! Phận làm con sao con có thể bỏ mặc như vậy được! Con là chồng cô ấy, con sẽ cho cô ấy một con mắt!
Anh bác sĩ thấy sự thế không ổn, bèn lên tiếng can ngăn tranh giành:
- Thôi nào mọi người! Mọi người cứ từ từ mà suy nghĩ để đưa ra kết quả sáng suốt nhất! Không nên vì chuyện này mà gây bất hòa!
- Bác sĩ, tôi sẽ hiến!- Anh, bà Nhân và ông Hoàng đồng thanh
Nhận ra sự trùng hợp này, anh có vẻ không vui:
- Ba, mẹ, để con!
- Không được!- Bà Nhân và ông Hoàng nói
- Mọi người bình tĩnh! Cứ từ từ suy nghĩ! Bây giờ mọi người có thể vào thăm bệnh nhân! Nên thông báo tình trạng bệnh nhân thật khéo. Chuyện này dễ gây cú sốc tâm lý cho bệnh nhân.- Anh chàng bác sĩ mỉm cười giảng hòa
- Vâng, cảm ơn bác sĩ!