Chương 24. Đến Xuất Thiết Thành
Nhìn thấy Quách úy rốt cục cũng chịu ra tay, Tiêu Minh lặng im thu hồi đạo cụ tinh anh nắm trong tay.
Dù Quách úy không ra tay, đến thời khắc cuối cùng hắn cũng sẽ sử dụng đạo cụ để cứu tiểu hài tử.
Nhưng về sau hảo cảm của Tiêu Minh đối với Quách úy sẽ hạ thấp rất nhiều, tương lai hắn cũng sẽ không trọng dụng Quách úy được nữa.
Sau khi thu hồi đạo cụ, Tiêu minh biểu lộ nghiêm túc, quát chói tai.
" Các ngươi cả đám đang làm cái gì đó, muốn tạo phản phải không."
Theo ánh mắt Tiêu Minh lăng lệ quét qua, mọi người từ từ thu lại vũ khí của mình.
" Điện hạ, nhưng hắn là Ám nguyên tố võ giả, nếu cứ để hắn theo ngài làm việc chuyện này quá nguy hiểm, nếu như ngày nào đó hắn sa đọa vậy thì . . . ."
Vũ Thành Nghĩa lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ đã rất rõ rảng rồi.
Đến hai vợ chồng Vân Dương, Băng Lam cũng lên tiếng khuyên can, còn cả người 20 năm bị ngăn cách với ngoại giới Đại Bảo cũng vẻ mặt địch ý nhìn chằm chằm Quách úy.
Hiện tại có thể nhận thấy địch ý của mọi người đối với võ giả Ám nguyên tố lớn đến nhường nào, cũng có thể hiểu được rõ ràng vì cái gì Quách úy có thiên phú như vậy mà phải buông tha thân phận Võ giả lựa chọn làm một văn nhân rồi.
Tiêu Minh nhìn một vòng xung quanh nói : "Ta biết rõ các ngươi đều lo lắng cái gì."
" Nhưng, sa đọa? Các ngươi vừa rồi cũng tận mắt thấy Quách bộ trưởng vì cứu một tiểu hài tử không quen biết, mặc dù biết sẽ có phong hiểm khi bạo lộ thân phận vẫn lựa chọn ra tay, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy một người đại nghĩa như vậy sẽ cùng Ma tộc tà ác kia thông đồng làm bậy sao?"
Thấy mọi người nhất thời không nói lên lời, Tiêu Minh tiếp tục nói.
" Sở dĩ có nhiều võ giả Ám nguyên tố sa đọa đến như vậy nguyên nhân cũng bởi vì thành kiến các ngươi mang cho bọn họ, đẩy bọn họ vào bước đường cùng do đó để cho Ma tộc thừa cơ lợi dụng, cho nên chúng ta bây giờ không nên bức bách võ giả Ám nguyên tố nữa lại để cho bọn họ bất đắc dĩ mà đầu nhập vào Ma tộc, mà cần tiếp nhận bọn họ, cho bon họ một nơi có thể sinh sống."
Sau một hồi giáo dục tư tưởng Tiêu Minh dừng lại, phía dưới đám thủ hạ bị nói đến sững sờ, đồng loạt kỳ gối bội phục nói.
" Điện hạ thánh minh."
Tiêu Minh nhìn phản ứng của mọi người cũng rất hài lòng, bản thân thế nhưng đã học qua khóa tư tưởng đạo đức a, lừa dối những ... người bản thổ chưa trải sự đời này dễ như trở bàn tay rồi.
Tiêu Minh ra sức bảo vệ Quách úy như vậy nguyên nhân chủ yếu cũng thông qua [ Chân thực chi nhãn ] biết rõ Quách úy là một người không có ý xấu, cũng không có quá khứ đen tối, hơn nữa cuối cùng hắn cũng thông qua được khảo nghiệm của mình.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn có huyết mạch tiềm lực cấp độ S nha, tương lai có thể trở thành một đại trợ lực cho mình.
Mà Quách úy, nhìn binh lính đồng loạt quỳ trên đất, cùng với bóng lưng Tiêu Minh dưới ánh mặt trời chiếu sáng không cách nào nhìn thẳng, nhớ tới lời Tiêu minh biện luận vì mình, hắn nở nụ cười.
Răng rắc.
" HẢ?"
Thanh âm này Tiêu Minh quen thuộc, chẳng phải là thanh âm cùng lúc trước Bạch Hổ đột phá cảnh giới đồng dạng ấy ư, quay người liền chứng kiến rõ ràng Quách úy theo Linh võ cảnh đỉnh phong đột phá lên Thiên võ cảnh sơ kỳ.
Người bình thường một khi đột phá một đại cảnh giới như vậy đều tìm một địa phương yên tĩnh bế quan mấy chục ngày, cùng các loại linh đan diệu dược phụ tá, sau khi đột phá còn phải tu dưỡng mấy ngày, nhìn lại Quách úy, tốt nha, cùng uống nước đồng dạng, rõ ràng cứ như vậy nước chảy thành sông.
Tiêu Minh cũng không biết, Quách úy kỳ thật mấy năm trước đã đạt điều kiện đột phá rồi, nhưng hắn quyết định không sử dụng năng lực nên cố ý áp chế tu vi của mình, quyết định về sau an tâm làm một văn nhân.
Nhưng ngay tại vừa rồi, Tiêu Minh giải khai tâm kết của hắn, lại để cho hắn thoáng cái buông lỏng áp chế cảnh giới, linh lực áp chế nhiều năm, khiến cho bình chướng mà vô số người khó có thể vượt qua với hắn như là một tờ giấy mỏng, đâm nhẹ một cái liền rách, hơn nữa còn trực tiếp đạt đến Thiên võ cảnh sơ kỳ Đại viên mãn, không cần mấy ngày nữa liền có thể một lần nữa đột phá lên trung kỳ.
Tiêu Minh nhìn Quách úy đột phá, cũng thay hắn cao hứng, vỗ vỗ bả vai Quách úy ý nói làm rất tốt, cũng cho Quách úy mấy bình Dưỡng Khí Đan, liền phân phó mọi người tiếp tục lên đường.
Rất nhanh Tiêu Minh liền đi tới đất ch.ết chủ thành " Xuất Thiết Thành "
Cửa thành rách nát, cũng không thấy ai ra nghênh đón mình, Tiêu Minh ra lệnh những người khác ở ngoài thành chờ, mang theo Vũ Linh, Vũ Thành Nghĩa, Quách úy, cùng Đại Bảo, Băng Lam, Vân Dương cùng với 100 thân vệ vào thành xem xét.
Cửa thành, hai tên binh sĩ canh cổng cũng đã say khướt dựa vào nhau nằm ngáy o..o..., một bên bình rượu ngổn ngang đầy đất, xem ra bọn họ đã uống không ít.
Khả năng bởi vì thành trì này thuộc quản hạt của vương quốc, sơn tặc phụ cận cũng không dám đụng vào điểm mấu chốt khiến quốc vương nổi giận, nên không tới công thành, vì thế thủ vệ ở đây canh gác vô cùng lỏng lẻo, đội ngũ Tiêu Minh hơn trăm người cứ như vậy ngênh ngang đi tới cửa thành, bon họ còn không biết.
Liếc mắt nhìn khắp nơi đều là nhà đổ ngói vỡ, hai bên đường lão phụ ốm yếu ngồi ôm hài tử xin ăn khắp nơi, khẩn cầu thương nhân hoặc các dong binh đi ngang có thể cho một chút đồ ăn.
Rách nát như thế khiến Tiêu Minh nhíu mày, bản thân đã biết, căn bản Đại Chu vương quốc là ý định buông tha mảnh thổ địa này, nhưng nguyên nhân bởi vì phụ cận bỗng phát hiện một quặng sắt, lại để cho Đại Chu vương quốc một lần nữa giữ lại khối thổ địa này, cũng tại đây xây dựng một tòa thành trì, tên "Xuất Thiết Thành" cũng là do vậy mà có.
Đất ch.ết thành ra như vậy ngoài việc nơi đây sơn tặc hoành hành ngang ngược không người quản lý, còn do vương quốc chỉ quan tâm đến quặng sắt ở đây, chỉ cần sơn tặc không đánh chủ ý đến quặng sắt, vương quốc cũng lười tốn tinh lực đi quản họ.
Từng có một thành chủ tiếp quản chỗ này khiến nơi đây huy hoàng trong khoảng thời gian ngắn, nhưng sau khi hắn vì bảo hộ bình dân trong thành, anh dũng chống cự với thú triều mà hy sinh, thời gian chưa đến một năm chỗ này đã suy bại thành trình độ như vậy.
Tiêu Minh đi tới, bỗng nhiên một cánh tay bẩn vươn ra nắm được quần áo Tiêu Minh, Tiêu Minh cúi đầu quan sát, nhìn thấy một tiểu nữ hài gầy như que củi đang hấp hối co quắp trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé vô cùng bẩn để lại trên áo bào trắng noãn của Tiêu minh một thủ ấn màu đen.
Nhưng Tiêu Minh cũng không nổi giận, ngồi xổm xuống từ trong giới chỉ lấy ra một ít đồ ăn đưa cho nàng, nguyên bản tiểu nữ hài còn đang hấp hối nhìn thấy đồ ăn không biết lấy đâu ra khí lực, một phát túm lấy đồ ăn trên tay Tiêu Minh, bắt đầu ăn như hổ đói.
Tiêu Minh sờ lên đầu nàng lẩm bẩm nói: " Yên tâm đi, từ nay về sau nơi đây sẽ không còn ai phải đói bụng nữa."
Sau đó đứng lên, ánh mắt mãnh liệt tiếp tục hướng trong thành đi đến, hơn nữa trên đường còn tiện tay giải quyết đám binh sĩ du đãng muốn cường bạo dân nữ.
Đi thẳng đến khu vực nội thành, thấy cảnh tượng trước mắt, Tiêu Minh thoáng cái liền minh bạch vì cái gì người dân bên ngoài lại nghèo khổ như vậy.
" Mục nát "
Khu nội thành cùng bên ngoài nội thành hoàn toàn như hai thái cực, một bên như một xóm nghèo rách nát, một bên lại kiến trúc xa hoa, đặc biệt là phủ thành chủ, không biết đã đập bao nhiêu tiền của vào bên trong.
Lúc đoàn người Tiêu Minh đi vào nội thành, rốt cục có người phát hiện bọn họ, thương nhân nghỉ ngơi trong này hoặc quý tộc bản thổ hướng nhóm người họ chỉ trỏ.
Hai tên lính canh gặp hơn trăm người Tiêu Minh khí thế kiêu hùng bước tới, kiên trì tiến lên hỏi thăm, thấy Tiêu Minh đưa ra Thành chủ lệnh, biết được bọn người Tiêu Minh là ai, lập tức chạy vào thông chi những người khác.