Chương 97. Kiêu ngạo

Mà nghe báo Phong Vân thành chủ tự mình mang binh đến đây Tiêu Minh lúc này mới đi lên lên tường thành.
Vừa vặn nghe thấy Mạnh Đức phía dưới kêu gào, vì thế liền thò đầu ra nhìn về phía người này.
Tên: Mạnh Đức
Chủng tộc: Nhân tộc
Nghề nghiệp: Phong Vân Thành đệ nhất tướng quân


Cảnh giới: Thiên Võ Cảnh đỉnh phong
Tuổi: 43
Huyết mạch tiềm lực: A
Kỹ năng thiên phú: [Tăng cường cơ bắp]
Hậu thiên thiên phú: [Cuồng hóa]
Thông qua xem xét bảng thuộc tính, phát hiện đối phương thức tỉnh một kỹ năng cường hóa tương đối hiếm.


Hắn và Vân Dương không giống nhau, Vân Dương [Cường Hóa] ngoài cường hóa chính mình ra còn có thể cường hóa kỹ năng của nhiều người khác.
Mà Mạnh Đức chỉ có thể cường hóa chính mình, nhưng hiệu quả cường hóa có thể mạnh hơn Vân Dương không ít.


Ưu thế chủ yếu của kỹ năng này chính là có năng lực đơn chiến phi thường cường đại, cho nên dưới tình huống đơn đấu, người cùng cảnh giới cùng hắn so chiêu đều phải chịu thiệt.
Bất quá đối phương kêu gào như thế, Tiêu Minh không có khả năng cứ mặc kệ như vậy.


Nhưng với thực lực hiện tại của Vũ Thành Nghĩa mới chỉ đến Thiên võ cảnh hậu kỳ hơn nữa lại là võ giả hệ tầm xa, khi dễ cái loại đỉnh phong Thiên Võ Cảnh vừa mới đột phá không lâu như lần trước còn có thể.


Nhưng muốn chống lại loại võ giả lâu năm này vốn thích hợp với loại đơn đấu còn muốn vượt giai khiêu chiến thì không quá thực tế.
Mà bây giờ võ tướng trong tay đạt tới đỉnh phong Thiên Võ Cảnh cũng chỉ có Thương Lang của Lang Vương bang và Mặc Chính Văn của Ám bộ.


available on google playdownload on app store


Bất quá Thương Lang không ở chỗ này, hiện tại phái người đi gọi hắn tới, gái trinh cũng trở thành đàn bà rồi.


Hơn nữa Thương Lang mấy ngày trước sau khi nhận được đan dược đột phá Tiêu Minh cho, tỷ lệ thành công đột phá Vương cảnh cũng đạt tới 60%, kết quả hắn lại xui xẻo thất bại, hiện tại còn đang trong giai đoạn củng cố, cho dù tới cũng không có kết quả tốt.


Về phần Mặc Chính Văn hệ thích khách, hắn chính là thủ lĩnh của ám bộ, bộ phận phụ trách công tác trong bóng tối, lúc này để cho hắn quang minh chính đại chạy ra đơn đấu, cái này còn ra thể thống gì.


Nhưng lại không thể mặc kệ, người ta đều ở trước cửa nhà kêu gào, lúc này nếu không đáp lại, người không biết liền cho rằng bên mình sợ bọn họ.
Không có biện pháp, xem ra chỉ có thể để bổn vương tự mình ra sân.
Tiêu Minh cởi long bào khoác ở bên ngoài, tiến lên hai bước trực tiếp nhảy lên.


"Làm sao vậy, làm cái gì rụt đầu rùa, có bản lĩnh liền đi ra, để cho gia gia ta. .
Ầmmmmmm!


Mạnh Đức vừa kêu gào được một nửa, một bóng người lại từ trên tường thành nhảy xuống, đối phương không có tận lực lợi dụng linh khí giảm lực, trực tiếp nện mạnh xuống đất bùn, văng lên một mảnh bụi đất, làm cho người ta nhìn không rõ bộ dạng.


Nhưng theo Tiêu Minh từng bước đi lên phía trước, Mạnh Đức rốt cục cũng thấy rõ người tới.


Toàn thân cao thấp mặc hoàng kim khải giáp tinh xảo, một bộ khí thế vương giả quân lâm thiên hạ, đôi mắt sắc bén tựa như lợi kiếm làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, ở trên dung mạo tuấn tú tao nhã gợn lên ý cười nhàn nhạt.


"Ngươi chính là Tiêu Minh?" Mạnh Đức tuy rằng chưa từng gặp qua Tiêu Minh, nhưng chỉ từ cách ăn mặc và khí độ của đối phương đã có thể đoán ra nam tử trẻ tuổi trước mắt này chính là quốc vương Tiêu Minh của Minh quốc.


"Chính là ta, không biết ta có may mắn cùng ngươi luận bàn một hai chiêu hay không?" Bộ dáng bình tĩnh của Tiêu Minh, hoàn toàn không e ngại Mạnh Đức.
"Chỉ có mình ngươi..."


Mạnh Đức vừa định nói một đứa trẻ miệng còn hôi sữa hay là sớm trở về uống sữa linh tinh, nhưng đảo mắt nghĩ, đầu đối phương ở ngay trước mắt mình, chỉ cần hiện tại bắt được hắn, Minh quốc không phải liền tan rã hay sao?


Vì thế Mạnh Đức liền đổi giọng nói, "Tự nhiên có thể, chỉ là trên chiến trường đao kiếm không có mắt, một hồi cũng đừng trách ta xuống tay quá nặng." Mạnh Đức xoay người xuống ngựa ánh mắt không tốt nhìn Tiêu Minh nói.


Tuy rằng Mạnh Đức còn muốn bắt sống Tiêu Minh, để uy hϊế͙p͙ thủ hạ đầu hàng, nhưng Mạnh Đức vẫn tính toán phải hảo hảo giáo huấn tiểu nhi kiêu ngạo này.
Đó là tự nhiên, chỉ là không biết Mạnh tướng quân có bản lĩnh này hay không mà thôi.


Tiêu Minh còn bày ra một tư thế mời Mạnh Đức, ý tứ chính là để Mạnh Đức công kích trước.
Bộ dáng kiêu ngạo của Tiêu Minh tự nhiên khiến cho đại quân Phong Vân thành tức giận.
Đáng ghét, nghịch tặc này quá kiêu ngạo.
Đúng vậy, Mạnh tướng quân, nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt.


"Đánh hắn răng rơi đầy đất."
"Giết hắn đi."
Đại quân đang phẫn nộ mắng chửi, nhưng Phong Tiếu Thiên lại nhíu mày, không biết Tiêu Minh muốn giở trò gì.
"Có bẫy?" Nhưng lúc này Tiêu Minh đã nhảy xuống tường thành, đi tới bãi đất trống trải, nơi này còn có thể có mai phục gì nữa.


"Hay là thật sự chỉ là tự tin đơn thuần?"
Nhưng chuyện Tiêu Minh lúc trước bởi vì thiên phú tu luyện phế vật, ở trước mặt Tiên Vương không được lòng mới bị đuổi đến mảnh đất này hắn cũng sớm nghe qua.


Cho dù những tin tức kia đều là giả, Tiêu Minh thiên phú khác với người thường, nhưng mặc dù như vậy ở độ tuổi này cho dù là bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, tu vi lúc này cũng không có khả năng là đối thủ của Mạnh Đức.


Phong Tiếu Thiên nghĩ không ra cũng không có ý định tiếp tục suy đoán, bởi vì đáp án rất nhanh sẽ xuất hiện.
Lúc này Mạnh Đức cũng bị Tiêu Minh làm cho tức giận không nhẹ, mạch máu trên trán bởi vì huyết khí dâng lên mà lộ ra gân xanh rậm rạp, kinh khủng không thôi.


Hắn thay đổi chủ ý, không còn là giáo huấn bình thường đơn giản như vậy, mà là trực tiếp đem hắn đoạn tay đoạn chân, cho hắn một giáo huấn vĩnh viễn khó quên, về phần có thể bởi vì thương thế quá nặng mà tử vong chuyện này hắn cũng không quan tâm.


Lúc này Mạnh Đức đã hoàn toàn bị phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng.
Nắm chặt Trảm Mã Đao, lắc mình đi tới gần Tiêu Minh, hướng bàn tay vươn tư ra thế mời của Tiêu Minh chém tới.


"Trảm mã đao, thế lớn lực mạnh, nhưng phá thiên quân, đáng tiếc, chính là không đủ linh hoạt" Tiêu Minh co rụt tay, dễ dàng tránh thoát Mạnh Đức bổ một cái.


Mạnh Đức mở to hai mắt, không nghĩ tới Tiêu Minh cư nhiên có thể né tránh, hơn nữa còn có thể không chút hoang mang tiếp tục ở đó đánh giá, tức giận không đánh trúng, lần nữa hướng bả vai Tiêu Minh chém tới, muốn tháo dỡ một cánh tay của Tiêu Minh.


Nhưng Tiêu Minh chỉ nghiêng người một cái liền né tránh được công kích, hơn nữa hóa tay thành đao đánh vào cổ tay Mạnh Đức, trực tiếp làm cho Trảm Mã Đao trên tay Mạnh Đức rời tay rơi xuống đất.
........
Toàn bộ im lặng.


Năm vạn binh sĩ Phong vân thành xem cuộc chiến không biết nói cái gì, bọn họ chỉ thấy Tiêu Minh dễ dàng tránh thoát hai lần công kích của Mạnh Đức, sau đó lại thuận tay đem vũ khí của Mạnh Đức đánh rơi.
Một cảnh hài hước như vậy họ không thể hiểu được, vì vậy họ chọn im lặng.


Nhưng không giống như những người lính bình thường khác, Phong Tiếu Thiên và Mạnh Đức thì giật mình.
Lúc này bọn họ rốt cục cũng biết được Tiêu Minh tự tin đến từ đâu.


Đó chính là thực lực, người bình thường muốn tránh thoát Mạnh Đức một lần công kích cũng khó, chứ đừng nói là hai lần.
Nguyên lai ngươi một mực ẩn tàng thực lực.


Nếu như lần đầu tiên tránh thoát công kích của mình là vận khí, nhưng lần thứ hai còn có thể tránh thoát, vậy lại vẫ nói là do vận khí liền nói không nổi rồi, cho dù Mạnh Đức lúc trước có tức giận, lúc này cũng tỉnh táo lại.


Đây là tự nhiên, nếu như ngươi không toàn lực ứng phó mà nói, sẽ thua rất khó coi nha.
Tiêu Minh vẫn như cũ là một bộ dáng khinh phong vân đạm, hoàn toàn không để Mạnh Đức vào mắt.


Lúc này đây Mạnh Đức không có tức giận, mà là nhìn thẳng vào Tiêu Minh, tuy rằng vẫn nhìn không thấu tu vi của Tiêu Minh, nhưng ở tuổi trẻ như vậy có thể đồng thời tránh thoát hai lần phẫn nộ công kích của mình đã là rất vĩ đại rồi.


Nếu Tiêu Minh đến khiêu chiến mình không phải đơn thuần là ngốc nghếch, mà là tự tin với thực lực của mình, hơn nữa Tiêu Minh cũng mở miệng nói như vậy.


Mạnh Đức liền không định hạ thủ lưu tình nữa, có đôi khi, hạ thủ lưu tình ngược lại là không tôn trọng võ giả, cho nên Mạnh Đức quyết định toàn lực ứng phó.
"Tăng cường cơ bắp"


Mạnh Đức trực tiếp dùng ra kỹ năng thiên phú, cơ bắp toàn thân bành trướng hết vòng này đến vòng khác, chiều cao vốn cao 1m8 cũng theo đó mà tăng lên 2m2.
Cái bóng khổng lồ lập tức che đi Tiêu Minh.
Tiêu Minh có thể rõ ràng cảm giác được lực lượng đối phương tăng lên.
"Cuồng hóa"


Khi cơ bắp tăng cường xong, Mạnh Đức lại sử dụng kỹ năng thứ hai của mình.
Chỉ thấy cơ bắp cả người bắt đầu trở nên đỏ bừng, nhiệt độ trên người cũng bắt đầu dần dần tăng lên, không khí tiếp xúc với da thịt của hắn thậm chí trực tiếp bốc hơi biến thành sương mù nhàn nhạt.


Mạch máu màu đỏ phía trên giống như du long phủ đầy toàn thân, lần này không phải bị Tiêu Minh làm cho tức giận, mà là khí huyết toàn thân đã bành trướng đến cực hạn, không có chỗ phát tiết, cơ bắp căng cứng đến mức nhịn không được mà nhảy lên.


Mạnh Đức nắm chặt nắm đấm tràn ngập lực lượng của mình, hắn rất thích loại cảm giác lực lớn vô cùng này.


Sau đó cúi đầu nhìn xuống Tiêu Minh nói: "Một quyền này của ta cho dù là yêu thú lục giai bình thường cũng không thể ngạnh kháng chính diện được, nếu như ngươi hiện tại đầu hàng, còn kịp."
Phải không, lợi hại như vậy, vậy ta thật đúng là muốn thử xem có bao nhiêu uy lực đây.


Tiêu Minh nhìn Mạnh Đức trước mắt giống như người khổng lồ không hề sợ hãi, thậm chí còn có tâm tư nhìn cơ bắp Mạnh Đức chậc chậc khen ngợi.


Thấy vậy, Mạnh Đức cũng không khuyên nữa, hiện tại lực lượng hắn dồn nén nếu như không phát tiết ra ngoài, sẽ khiến toàn thân phải chịu áp lực lớn, vừa rồi khuyên Tiêu Minh cũng chỉ là Tiêu Minh còn sống so với ch.ết còn hữu dụng hơn một chút mà thôi.
Mà Tiêu Minh cự tuyệt tự nhiên là đúng ý của hắn.


Nếu ngươi một lòng muốn ch.ết, vậy ta liền thành toàn ngươi.
Mạnh Đức trực tiếp nắm chặt nắm đấm còn lớn hơn quả bóng rổ của hắn từ trên xuống dưới đánh về phía Tiêu Minh.
Có thể ch.ết dưới nắm đấm của ta, là vinh hạnh của ngươi.






Truyện liên quan