Chương 95: Huynh trưởng, huynh cùng hắn nói lắm lời làm chi?

“Huynh đệ thứ năm, làm sao vậy?”
Đứng bên cạnh Chu Thiên Bá, Chu Nguyên Long cảm nhận được sự biến đổi của Chu Thiên Bá, hơi cau mày, lên tiếng hỏi.
Nghe vậy.
Chu Thiên Bá tạm nén lại tâm tình kích động, không hề giấu giếm, trực tiếp đưa tay chỉ về phía Tô Mặc ở đằng xa, trầm giọng nói:


“Huynh trưởng, tên tiểu tử Tô gia kia ở ngay chỗ đó.”
“Ồ? Chẳng lẽ là…”
Sắc mặt Chu Nguyên Long khẽ động, lập tức nghĩ đến điều gì, vội vàng nhìn theo hướng tay Chu Thiên Bá chỉ, liền phát hiện Tô Mặc đang đứng cùng Liễu Như Yên.
“Quả nhiên là hắn.”


Hai mắt Chu Nguyên Long nheo lại, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh, lạnh lùng nói:
“Vận may của hai huynh đệ chúng ta thật không tệ.”
“Chỉ cần giết được tên tiểu tử này, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà phụ hoàng giao phó.”
“Huynh trưởng, chúng ta bây giờ có nên ra tay không?”


Chu Thiên Bá nhìn Chu Nguyên Long, ánh mắt tràn đầy sát khí, lên tiếng hỏi.
Dù sao.
Nơi này có không ít người, nếu hai huynh đệ bọn hắn ra tay giết Tô Mặc, chắc chắn sẽ bị mọi người ghi nhớ.
Sau khi rời khỏi đây, một khi tin tức truyền ra, e là sẽ gây ra không ít phiền phức cho nước Đại Chu.


“Đi! Qua đó giết hắn.”
Chu Nguyên Long không do dự, trực tiếp đưa ra quyết định.
“Vâng, huynh trưởng.”
Sau đó, mấy chục người liền đi theo Chu Nguyên Long và Chu Thiên Bá hùng hổ tiến về phía vị trí của Tô Mặc.


Trong lòng Chu Nguyên Long nghĩ, đã gặp được Tô Mặc ở đây, thì không thể bỏ qua cơ hội này.
Lần sau gặp lại, còn không biết là khi nào.
Hay nói cách khác, sau này còn có cơ hội gặp lại hay không cũng chưa chắc.
Vì vậy, vì đại nghiệp tương lai của nước nhà.


available on google playdownload on app store


Dù cho việc bọn hắn giết Tô Mặc bị mọi người nhìn thấy, tin tức này sau khi rời khỏi đảo Huyễn Long lan truyền ra ngoài gây ra một số phiền phức cho nước Đại Chu, thì cũng đáng giá.
“Ừ?”


Khi Chu Nguyên Long và Chu Thiên Bá dẫn theo mấy chục người không ngừng tiến lại gần, Tô Mặc tự nhiên cảm nhận được khí tức bất thiện phát ra từ trên người bọn hắn.
Lập tức, ánh mắt Tô Mặc ngưng lại, nhìn lướt qua trang phục của bọn hắn, thầm lẩm bẩm:


“Nước Đại Chu, tông phái Bá Đao, còn có Thánh Địa Thái Hư?”
Liễu Như Yên đứng bên cạnh, còn muốn nói gì đó với Tô Mặc, nhưng thấy cảnh này, liền thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm túc, lên tiếng nhắc nhở:
“Tô thần tử, đám người này, hình như là nhắm vào huynh mà đến.”


Cùng lúc đó, Tô Nhã Phỉ đứng sau lưng Tô Mặc, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng tiến lại gần Tô Mặc, ghé tai nhỏ giọng nhắc nhở:
“Điện hạ, hai tên cầm đầu kia, là Thái tử Chu Nguyên Long và Ngũ hoàng tử Chu Thiên Bá của nước Đại Chu.”


“Theo Tô gia chúng ta được biết, hai người bọn hắn, mỗi người tu hành ở Thánh Địa Thái Hư và tông phái Bá Đao.”
“Những người này, ngoài người của nước Đại Chu ra, những người còn lại, hẳn là đồng môn và người theo đuổi của Chu Nguyên Long và Chu Thiên Bá.”


“Tô gia chúng ta và nước Đại Chu, tuy rằng bề ngoài hòa thuận, nhưng đệ tử hai nhà ngấm ngầm xung đột không ngừng, lần này gặp nhau ở đây, hai tên này, e là muốn gây bất lợi cho ngài, phải cẩn thận.”
Ngay khi Tô Nhã Phỉ nói chuyện.


Các đệ tử khác của Tô gia, đều phản ứng lại, vội vàng tiến lại gần Tô Mặc, sắc mặt cảnh giác nhìn Chu Nguyên Long và những người khác đang hùng hổ tiến đến.
Mà động tĩnh bên này, tự nhiên thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.


Chỉ có điều, rất nhiều người đều có chút không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể không ngừng chỉ trỏ, đứng ở đằng xa nhỏ giọng bàn luận.
Chỉ có một số tu sĩ hiểu rõ hơn về Tô gia và nước Đại Chu, thì ngấm ngầm đoán ra được điều gì đó.
Trong chớp mắt.


Chu Nguyên Long và những người khác, liền đến gần Tô Mặc và những người khác, toàn thân tỏa ra sát ý nồng đậm, ánh mắt không thiện nhìn chằm chằm vào Tô Mặc bọn hắn.


Mấy chục người nối đuôi nhau mà đến, khí thế hung dữ, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bức vô hình, khiến mọi người Tô gia không khỏi có chút khẩn trương.
Nhưng mà.


Tô Mặc không hề để bọn hắn vào trong lòng, khoanh tay đứng đó, ánh mắt đảo qua Chu Nguyên Long và những người khác, cuối cùng dừng lại trên người Chu Nguyên Long cầm đầu, nhàn nhạt cười nói:
“A a… Sao, đám ô hợp các ngươi, cũng muốn đến tìm ta gây phiền phức?”


“Nếu các ngươi thật sự muốn tìm cái ch.ết, cứ việc thử xem, ta không ngại, đến lúc đó tiễn toàn bộ các ngươi xuống địa ngục.”
Khi nói chuyện, trên người Tô Mặc, toát ra một cổ tự tin mãnh liệt, khiến mọi người không khỏi chấn động tâm thần.


“Hừ! Tuổi còn nhỏ, khẩu khí thật không nhỏ! Chỉ với tu vi Động Thiên Cảnh của ngươi, còn muốn giết chúng ta?”
“Hay là nói, dựa vào đám phế vật đứng sau lưng ngươi?”


Chu Nguyên Long trừng mắt nhìn Tô Mặc, trên người tản ra sát ý lạnh lẽo thấu xương, bĩu môi nhìn Tô Nhã Phỉ và những người khác đứng sau lưng Tô Mặc, thần sắc khinh thường.
Trong mắt hắn.
Thực lực của Tô Nhã Phỉ bọn hắn tuy rằng cũng không tệ.
Nhưng cũng chỉ có vậy thôi.


Đối với hắn mà nói, căn bản không có bất kỳ uy hϊế͙p͙ nào.
Huống chi, sau lưng hắn còn có huynh đệ thứ năm và mấy chục thủ hạ nữa.
“A a… Giết đám rác rưởi các ngươi, còn cần người khác giúp đỡ sao?”


Tô Mặc khinh miệt nhìn Chu Nguyên Long, phát ra một tiếng cười khinh bỉ, một cổ tự tin vô địch lộ ra, ngẩng đầu nói:
“Một mình ta là đủ.”
“Cuồng vọng!”
“Đợi ta giết hết đám người Tô gia các ngươi, ngươi sẽ biết, cái gì là tuyệt vọng!”


Chu Nguyên Long ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Mặc, trên người tản ra sát ý lạnh lẽo thấu xương, dữ tợn nói.


“Huynh trưởng, cùng tên tiểu tử này nói lắm lời làm gì, chúng ta trực tiếp ra tay giết hắn là được.” Đúng lúc này, Chu Thiên Bá đứng sau lưng Chu Nguyên Long có chút không nhìn nổi nữa, gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt phun trào lửa giận nói.


Lời vừa dứt, Chu Thiên Bá liền trực tiếp cầm một thanh trường đao màu đen, xông về phía Tô Mặc.
“ch.ết đến nơi rồi, còn dám cuồng vọng như vậy, cho ta chịu ch.ết.”
Chu Thiên Bá giận dữ hét lớn, tu vi Pháp Tướng Cảnh tam trọng hoàn toàn bộc phát, sức mạnh sấm sét bao phủ toàn thân pháp tướng.


Một cổ đao ý vô cùng bá đạo, từ trên người Chu Thiên Bá dũng hiện, lan tràn khắp bốn phía.
Giờ khắc này.
Chu Thiên Bá giống như một vị chiến thần cái thế, tay cầm trường đao sấm sét, mang theo đao mang sắc bén vô cùng, chém thẳng về phía đỉnh đầu Tô Mặc.
“Bá Đao Trảm!”


Một đao chém ra, sấm sét nổ vang.
Đao mang đáng sợ hàn quang lóe lên, phảng phất có thể chém đứt hết thảy, khiến người ta da đầu tê dại.
“Đao ý thật mạnh!”
“Một đao thật đáng sợ!”
“So với một kích của cường giả Pháp Tướng đỉnh phong.”


“Tên tiểu tử Động Thiên Cảnh kia, e là xong rồi.”
Những người đứng xem ở đằng xa, nhìn cảnh này, tâm thần lập tức chấn động, trong mắt dũng hiện ra từng trận sắc thái khác lạ, phát ra từng tiếng kinh hô.






Truyện liên quan