Chương 56: Kho bảo vật

Không lâu sau bọn họ dừng trước một tòa trạch viện, sau khi La Thành lấy ra lệnh bài, đoàn người mới được tiến vào. Xe vào trong rồi, bọn họ mới từ trên xe bước xuống.
“Đây là?”


“Đây là tư trạch của chủ tử, từ giờ mọi người sẽ ở đây, nếu muốn đặt mua nhà mới xin chờ hai ngày nữa. Mọi người yên tâm, nơi này rất an toàn, xung quanh đều có ám vệ bảo hộ. Tiểu tư, tiểu thị hầu hay hộ viện đều biết võ công, họ cũng do chủ tử an bài, mọi người cứ yên tâm ở lại.”


Trần Thần cười cảm ơn, “Làm phiền ngươi rồi, khi nào gặp ta nhất định sẽ cảm ơn cậu ấy!”
La Thành không trả lời.
“Ngày mai tiến cung có cần chú ý gì không?”
“Không. Chỉ cần các ngươi đừng chạy lung tung gây rắc rối là được.”


Mặt Trần Thần cứng đờ. Hắn coi chúng ta là trẻ con à!
“Ngươi vất vả rồi.”
La Thành gật đầu lui ra.


Cứ như vậy bọn họ bắt đầu sinh hoạt ở đây. Buổi tối có thái giám tới dặn dò đơn giản lễ nghi khi gặp mặt xong liền ly khai. Mọi người nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Trần Thần cùng Kiều Vân Thâm ăn mặc chỉnh tề, mang theo lễ vật tiến cống, theo truyền chỉ của thái giám vào cung.


Một đường tiến cung bắt gặp vô vàn kỳ hoa dị thảo, ngay cả Trần Thần đến từ hiện đại còn kình ngạc. Có rất nhiều là anh chỉ mới nhìn thấy trên TV, nghe nói nổi tiếng quý hiếm và cực kì khó chăm, không cẩn thận chút là có thể ch.ết ngay. Trừ cái đó ra còn gặp không ít tiểu tư và thị hầu, không giống như trong phim truyền hình tụm lại nói chuyện với nhau, bọn họ chỉ cẩn thận làm đúng bổn phận. Thậm chí Trần Thần còn cảm giác như mỗi bước chân của họ dài ngắn y hệt nhau. Kiến trúc xung quanh khá giống với Tử Cấm Thành ở hiện đại, gạch đỏ ngói xanh, trong nguy nga tráng lệ toát ra dấu vết tháng năm.


available on google playdownload on app store


Bọn họ cũng không dám ngó loạn, dư quang khóe mắt đánh giá bốn phía. Hai người xuyên qua mấy cái cổng vòm mới tới ngự hoa viên. Hà Nhật lúc này đang ngồi đằng xa, xung quanh là một vài đại thần cùng bốn vị mỹ nhân y phục diễm lễ, cách đó không xa là thị vệ cùng người hầu.


Sau khi hành lễ, vấn an, dâng đồ tiến cống theo thông lệ, Hà Nhật đuổi tất cả người xuống, thị vệ và người hầu cũng đứng ngoài sân, chỉ để mỗi La Thành thủ bên cạnh.
“Thế nào?” Hà Nhật mặc hoàng bào, mặt đắc ý hất cằm, “Uy phong lắm hả!”


Từ lúc tiến cung Trần Thần cứ phải khom lưng hoài. Anh dùng tay đấm thắt lưng, đặt mông ngồi xuống bàn, uống cạn nước trà Hà Nhật rót cho mình.
“Ngốc ở trong này cũng thật khó chịu!”
“Này này này, đừng đánh trống lảng nhé, cậu thấy tui uy phong chưa hả!” Nói xong còn làm bộ ưỡn ngực.


Trần Thần giương mắt nhìn cậu một cái, cười, “Ừ.”
Hà Nhật cằm hất ngược tận trời, cực kì tự phụ.
“Giống hệt con khỉ khoác hoàng bào.”
Hà Nhật lập tức suy sụp, ai oán nhìn Trần Thần.
“Cậu không thể khen tui một hai câu à?”


Trần Thần cười hiền hòa, “Cậu không thể ngăn cản con người theo đuổi chân lý.”
Hà Nhật bĩu môi, “Cậu vẫn độc miệng như cũ!”
Trần Thần tiếp tục cười, “Đâu có.”


“Này… Hoàng bào nhìn đẹp không? Kỳ thật tui thấy hoàng bào thêu màu vàng thì thôi, chứ độc một màu vàng thế này khó coi ch.ết đi được! Mà cậu biết không? Áo ngủ, ra giường, áo lót gi gỉ gì gi cái gì cũng vàng! Tui nhìn muốn phát điên luôn!”


Trần Thần chẳng thèm để ý người nào đó rền rĩ, chỉ chuyên tâm ngắm nghía y phục của Hà Nhật, còn bắt đầu sờ soạng… Kiều Vân Thâm vừa uống ngụm trà liền sặc, La Thành cũng quay đầu đi chỗ khác.


Trần Thần quan sát lúc lâu, bật lời tán thưởng: “Chất vải này tốt thật đấy! Kiểu thêu này… Tôi nhìn thôi cũng thích muốn ch.ết! Đẹp quá!”


“Hì hì… Đây là cống vật! Cực phẩm trong cực phẩm đấy! Nghe nói bộ y phục này thêu cả ngày lẫn đêm tốn ba năm mới xong! Vải dệt cũng độc nhất cả nước! Nếu cậu thích tui đến khố phòng lấy cho! Hình như còn dư một ít.”


“Không cần đâu. Nếu đặcc biệt như vậy càng không thể dùng, sẽ gây chú ý.”
Hà Nhật nghĩ nghĩ thấy cũng đúng. Người trong nghề nhìn một cái là nhận ra ngay, mình không thể gây phiền toái cho A Thần nữa.
“Đi, lát nữa tui dẫn cậu đi chọn mấy thứ tốt tốt mang về.”
“Ừ.”


“Đúng rồi! Tui dẫn cậu đến khố phòng! Thích cái gì cứ chọn.”
Trần Thần thấy vẻ mặt Hà Nhật háo hức mong chờ, chợt cũng thấy vui theo.
“Được, đi xem sao.”
Hà Nhật sai La Thành đuổi thị về cùng người hầu xuống, Kiều Vân Thâm cũng ở lại bên ngoài, còn mình mang Trần Thần trực tiếp vào tẩm cung.


Tẩm cung của Hà Nhật rất lớn, bài trí bên trong cũng giống như trên phim ảnh… Chậc, chuẩn nhà giàu mới nổi. Đồ bài trí đa phần là của danh tác, thanh thanh nhã nhã, ngọc khí, đồ sứ, thi họa chiếm chủ đạo, về cơ bản không có bình lưu ly hay bài trí đại hồng đại tử. Toàn bộ cung điện chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn ra địa vị và đẳng cấp của chủ nhân nó. Điều này khiến cho Trần Thần cứng lưỡi. Cứ nghĩ mình vào Tề gia đã giàu nứt đố đổ vách rồi, ai dè Hà Nhật xuyên mới là nghịch thiên! À mà! Hà Nhật có mắt thẩm mỹ từ bao giờ?


Nhớ trong phòng người nào đó toàn Shin với Ayanami Rei, Trần Thần không tin chỗ này là do Hà Nhật sắp xếp.
“Hà Nhật, bài trí trong này… Là cậu làm?”
Hà Nhật đang bận chuyển vị trí bình hoa, không ngẩng đầu nhìn Trần Thần mà trả lời.


“Không phải tui, là La Thành bày đó. Cậu không thấy đẹp đúng không? Tui cũng không thích, nhưng hắn không cho tui đổi…”
Cậu vừa than phiền vừa mở cửa, “Ai, A Thần, mau tới đây! Đây là kho tàng của tui! Bên trong toàn đồ tốt thôi!”


Giờ phút này Trần Thần đặc biệt biết ơn La Thành, nếu theo ý Hà Nhật thật chỉ sợ các đời hoàng đế trong lịch sử phải đội mồ đến tìm cậu ta vì làm mất mặt đế vương mất! Tuy nhiên anh cũng chỉ nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra kích thích bạn nhỏ Hà. Nghe Hà Nhật gọi, anh bình tĩnh đi tới.


Mở ra trước mắt là từng hàng giá sách khổng lồ, Trần Thần men theo ánh sáng bước vào trong phòng, ngây người.


Bên trong đầy dãy châu báu, ánh sáng phản chiếu không đến mức chói mù mắt nhưng tuyệt đối khiến người ta hoa mắt. Từng hàng san hô đỏ nạm bảo thạch, từng ô đá hổ phách tinh xảo, dạ minh châu lớn bằng nắm tay, ngọc bích to như quả trứng gà, chén trà kim cương, ngọc Bạch Thái, Thủy Lưu Ly, Kê Huyết Thạch*… Bảo vật phong phú đa dạng khiến Trần Thần há hốc mồm.


(*)Ngọc bạch thái: bên VN mình hay gọi là bắp cải phong thủy, tượng trưng cho chiêu tài chiêu lộc. Bạch thái hài âm với bách tài, hình dáng cây bắp cải còn giống túi càn khôn đựng tiền tài của cải. 



Thủy lưu ly 



Kê huyết thạch (Bloodstone): Được mệnh danh bởi có chu sa (Cinnabar) đỏ như tiết gà. 



“Thế nào? Nhiều lắm phỏng! Thích gì lấy đi! Đừng khách sáo.”
Trần Thần lăng lăng nhìn cậu… Không thể hoàn hồn.
Trần Thần chưa kịp nói gì, Hà Nhật đã bước vào chỉ ô đặt đá hổ phách, đôi mắt lấp lánh hưng phấn.


“Cái này ở chỗ chúng ta đã biến mất từ lâu! Giờ tui lại tìm được, đẹp lắm đúng không! Đợi con của cậu sinh ra, tui sẽ cho nó vào đây chơi tha hồ.”
Trần Thần quan sát căn phòng thiết kế tinh xảo, cửa sổ thủy tinh cao một mét được đánh bóng loáng, đờ người nửa ngày mới hồi phục tinh thần.


“Không cần đâu Hà Nhật, mấy thứ này quá quý giá, tôi mà lấy rất dễ khiến người để ý.”
Hà Nhật nhìn đống bảo bối mình cướp đoạt được, quả thật là dễ thu hút sự chú ý.


“Nếu không thì…” Hà Nhật giật tấm vải bố vàng trong góc phòng xuống, bên dưới là một núi vàng thỏi, “Cậu lấy cái này đi? Cái này không nổi bật quá đâu.”
Trần Thần mặt không đổi sắc, chậm chạp đưa tay véo mình thật mạnh… Đau quá! Không phải mơ.


Trần Thần còn chưa trả lời, Hà Nhật đã bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm đi sang chỗ khác.
“Không được. Một thỏi to thế này sao không đáng giá chứ… Đúng rồi, tui có thứ này!” Dứt lời, Hà Nhật di chuyển vài món trong kho, tìm thấy không ít vật nhỏ tinh xảo nhưng không kém phần quý giá.


“Cậu cầm đống này đi! Chúng ít gây chú ý hơn. Còn mấy thứ hút người kia nếu thích, tối tui sai La Thành dùng khinh công đưa đến cho cậu.”
“Không cần.” Trần Thần đi qua, từ trong tay Hà Nhật chọn một dây chuyền mặt ngọc, một cặp khóa, một chiếc nhẫn cùng một vòng ngọc san hô, “Thế này đủ rồi.”


Hà Nhật nhăn mày, nhưng thấy mấy món anh chọn cũng vào hàng thượng đẳng trong kho, nên cũng không nói gì thêm.
“Đi. Lát nữa tui phái người đưa một ít qua. Mấy thứ kia tuy quý nhưng không hiếm, cậu cứ yên tâm mà dùng.”
Trần Thần cười cảm ơn, “Được.”
“Nào, ăn cơm thôi!”


“Ừ.” Cất đồ vào trong ngực, Trần Thần theo Hà Nhật ra ngoài.
Đến tối trở về, cả người Trần Thần nồng nặc mùi rượu. May rượu ở thời đại này không mạnh, Trần Thần không đến mức say mèm.


Vào phòng thấy Tề Xảo đang ăn thịt khô với mứt quả, khuôn mặt trắng hồng phúng phính thịt, Trần Thần bật cười.


“Ngươi đã về!” Tề Xảo đặt thịt khô trong tay xuống, vài bước đã đến trước mặt Trần Thần, ánh mắt sáng như đèn pha quan sát Trần Thần từ đầu đến chân, thấy anh không sao mới yên lòng.
“Lo lắng hả?” Trần Thần ôm Tề Xảo vào lòng.


“Ừm.” Tề Xảo nhu thuận tựa vào ngực Trần Thần, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn của anh, tâm sự đè nặng cả ngày hôm nay lúc này mới buông xuôi.
“Hà Nhật là huynh đệ của ta, sẽ không có chuyện gì đâu.” Trần Thần vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho Tề Xảo.


“Ừ…” Đau nhức dần lui, Tề Xảo thoải mái rên rỉ ra tiếng, “Nhưng ta vẫn chẳng thể yên tâm. Hoàng cung là nơi nào chứ!”


“Ha ha…” Trần Thần nở nụ cười, “Yên tâm! Dù là nơi ăn thịt người thì Hà Nhật nhất định sẽ không để ta bị nuốt sống. Hơn nữa, ta sao nỡ bỏ A Xảo yêu quý của ta ở lại chứ!”
Tề Xảo mỉm cười, cọ cọ ngực Trần Thần.


“Được rồi, mau đi nghỉ thôi! Ngày mai Hà Nhật còn muốn đưa chúng ta đi chơi đấy!”
“Ừ.”
Hai người lên giường, cởi áo khoác, bỏ túi chườm nóng trong chăn qua một bên, sau đó tiến vào ổ chăn ấm áp dễ chịu.


Tề Xảo đã mang thai được 7 tháng nên thường xuyên bị đau chân và thắt lưng, nhưng vì sợ Trần Thần lo lắng nên vẫn chưa nói. Mà hôm nay Trần Thần uống rượu mới biết. Nghĩ đến Tề Xảo luôn cố gắng chịu đau như vậy, Trần Thần đau lòng. Thật ra Hà Nhật muốn Trần Thần tối nay nghỉ lại trong cung, nhưng anh lo cho Tề Xảo nên quay về.


Hiện giờ hai người nằm chung một chỗ, thân thể Tề Xảo cứng ngắc Trần Thần lập tức nhận ra.
“Làm sao vậy?”
Tề Xảo nhẫn nhịn cơn đau nơi cẳng chân và sau thắt lưng, cười trả lời: “Ta không sao.”
Trần Thần nhíu mày, “Sao thế được? Khó chịu chỗ nào à? Thân thể cứng còng hết rồi này.”


“Ta không sao thật mà.” Tề Xảo nắm chặt tay Trần Thần, “Ngủ đi.”
“Ngươi đau thắt lưng với chân đúng không?”
“…” Tề Xảo sửng sốt. Y không nghĩ rằng Trần Thần sẽ biết, nhưng vẻ sửng sốt của Tề Xảo khiến Trần Thần biết mình đoán đúng.


“Lại đây, ta xoa cho ngươi.” Tay đặt trên lưng Tề Xảo, chậm rãi ấn bóp.
“Ừm…” Tề Xảo chau mày, không biết là thoải mái hay khó chịu mà hừ nhẹ, “Ư…”
“Lần sau phải nói ta nghe, đừng tự mình chịu đựng.” Lực độ trong tay khi nặng khi nhẹ, mát xa từng chút một.


Tề Xảo nhắm hai mắt hưởng thụ, miệng nỉ non: “Ngươi đủ mệt rồi, ta không muốn làm phiền ngươi.”
“Phiền hay không phiền cái gì! Ngươi là phu lang của ta, trong bụng còn có con ta, phiền gì? Ta đắc ý còn không kịp!”
Tề Xảo dịu dàng cười, “Ừ, lần sau sẽ nói với ngươi.”


“Còn lần sau à. Nếu khó chịu… Không không, có bất cứ yêu cầu nào phải nói cho ta! Đừng nín nhịn nghe chưa, chăm sóc ngươi và con thật tốt là trách nhiệm của ta! Hơn nữa,” Trần Thần khẽ hôn hai má Tề Xảo, “Ta rất thích vỗ béo hai người đến mập mạp trắng trẻo! Ta hạnh phúc muốn ch.ết ấy!”


Tề Xảo hoàn hồn, quay đầu trừng mắt nhìn Trần Thần, “Năm mới ngươi nói linh tinh gì đấy!”
Ý thức chính mình vừa nói rủi Trần Thần nhanh chóng sửa lại, “Gió to quá, gió to quá! Vừa rồi ta chưa nói gì cả!”
Tề Xảo lẳng lặng nhìn Trần Thần rồi vươn người hôn anh một cái.


“Chúng ta sẽ nuôi con thật trắng thật mập.”
Trần Thần nở nụ cười hở mười cái răng, “Được~~~”
Hai người im lặng, Trần Thần cẩn thận mát xa cho Tề Xảo, xoa bóp thắt lưng rồi bắp đùi. May trong phòng địa long đủ ấm, nếu không hai người nhất định sẽ nhiễm thương hàn.


Xoa bóp hơn nửa ngày mới dừng, Trần Thần hai tay ê ẩm, kéo chăn ôm Tề Xảo, ngủ thật say.
Ngày hôm sau tiết trời khá đẹp. Sáng sớm vừa ngủ dậy bọn họ liền đón tiếp đội ngũ đưa lễ từ trong hoàng cung. Sau khi tiễn hết nhóm thái giám, Tề cha cùng Tề lão gia tử ôm hộp quà chảy nước miếng.


“Ái chà, nhìn nhân sâm ngàn năm này!” Tề cha giơ củ nhân sâm hoang dã chân rễ dài ngoằng, hai mắt tỏa sáng, “Cái này để cho cháu ta ăn, cháu ta cần tẩm bổ nhiều! Lát nữa ta đi nấu cho Tề Xảo, để cháu của ta bắt đầu ăn từ bây giờ!”


Tề lão gia tử bên kia cũng không nhàn rỗi, ôm một cây vải lụa mềm mịn như tơ vuốt ve.
“Nhìn lụa satanh này mà xem! Sờ vào loáng mịn, hình thức lộng lẫy! Vừa hay để cháu nội ta làm y phục!”
Tề cha bị hai chữ “cháu nội” thu hút sửng sốt một khắc, suy nghĩ chợt lóe.
“Đợi đã!”


“Sao vậy?” Tề lão gia tử ôm vải lụa thắc mắc.
Tề cha ôm hộp nhân sân, khẩn trương đi vòng vòng một hồi, giống như tên trộm lẻn đến trước mặt Tề lão gia tử, nhỏ giọng thì thầm:


“Lão bạn, ta nghe nói trong cung có quý nhân vì mục đích riêng mà thủ đoạn nào cũng dám dùng. Ngươi nghĩ mấy thứ này phải chăng… Đã bị hạ độc!”


Tề lão gia tử cứng người. Đúng vậy! Vạn nhất bị gì thật, tôn tử của chúng ta phải làm sao? Lại nghĩ đến những độc dược trong thoại bản*… Rầm, Tề lão gia tử ném vải dệt vào trong rương.


(*)thoại bản ( 话 本): một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này (Theo QT)
“Làm sao bây giờ?” Tề lão gia tử mặt mày biến sắc.


Tề cha run run đặt hộp nhân sâm xuống, xoa xoa tay: “Hay là đem bỏ?”
Tề lão gia tử luyến tiếc đống vật phẩm quý giá, khó xử nhìn Tề cha. Tề cha kỳ thật cũng tiếc, nhiều thứ quý giá vậy mà… A? Có thể tìm người kiểm tr.a có độc hay không mà? Nếu không có độc, chúng ta yên tâm dùng rồi?


Tề cha thấy đây là cách tốt nhất. Sau một hồi bàn bạc với Tề lão gia tử, Tề lão gia tử cũng nghĩ vậy. Nhưng tìm ai đến kiểm tr.a đây? Ai hiểu rõ độc dược nhất?
“Đúng rồi, Tư Nạo! Y chẳng phải là người ma giáo sao? Ma giáo nhất định có người thông hiểu độc dược!”


“Chuẩn chuẩn! Ta đi tìm Văn Chi, tìm Tư Nạo.” Tề lão gia tử chạy đi tìm người, còn Tề cha ở lại dọn dẹp đồ đạc.


——Thật ra quan tâm quá tất loạn. Tuy trong cung quả thật có không ít chuyện **, nhưng không có nghĩa đồ vật nào cũng có vấn đề! Hơn nữa vật phẩm ban thưởng không phải cấp cho hoàng phu hay hoàng tử dùng thì không cần thiết phải hạ độc! Với lại trong tẩm cung Hà Nhật chỉ có bốn hoàng phu, hại ai được? Bốn người! Căn bản chẳng đến mức ấy!


Hậu cung của Hà Nhật so với của các đời hoàng đế trong lịch sử tuy không hẳn là duy nhất nhưng tuyệt đối sạch sẽ!






Truyện liên quan