Chương 70: Ngắm nhìn thế giới
Hoàng đế triều đại Khánh — Lưu Thừa Cổ, tại vị hai mươi năm, quốc thái dân an, được người đời sau tôn xưng Đệ nhất hoàng đế. Trong thời gian tại vị, ông cho in ấn báo chí, thi hành tự do ngôn luận, thành lập thư viện, ban hành chế độ đại học, hủy bỏ chế độ khoa cử; mở rộng nông cụ kiểu mới, phát triển khoa học kỹ thuật, thành lập Trung Quan Thôn, phát hiện và khai quật được vô số nhà nông học, nhà khoa học, nhà chế tạo máy móc; xóa bỏ chế độ nô lệ, khai thác đường biển… Sáng kiến của Lưu Thừa Cổ được người đời sau vô cùng kính ngưỡng, lưu danh muôn đời, đồng thời ông còn đề ra một quy chế chưa từng có: Xây bia Minh Tự, ghi chép công tích lúc sinh thời của hoàng đế, cũng ghi lại mười nhiệm vụ cho người thừa kế, mà người thừa kế có trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ tiên hoàng giao phó, bản thân còn phải tạo lập thành tích cho riêng mình, đồng thời trước khi thoái vị hoặc băng hà cũng phải đưa ra mười nhiệm vụ cho người kế nhiệm, nếu không làm được sẽ bị coi là hôn quân bị người người phỉ nhổ. Ngoài ra hoàng thất họ Lưu còn một mật chỉ: phàm là người không có công đức, làm người ngu muội, có thể thoái vị cho người khác họ, được phép sửa quốc họ nhưng không được thay đổi quốc hiệu.
Vậy nên hoàng đế các đời tiếp theo đều có thể coi là tận tụy, thường đăng cơ chưa đủ hai mươi năm đã thoái vị. Suy cho cùng chế độ này thực hung tàn, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được từng ấy đại sự!
Không đề cập tới chuyện của đời sau, quay lại hiện tại sau khi Lưu Thừa Cổ thoái vị, trưởng tử Lưu Tránh Chi đăng cơ, cưới trưởng tử Trần Hi nhà Trần Thần làm phu, hủy bỏ chế độ một phu nhiều phu, thi hành chế độ một phu một phu, ngoài chính phu, các tiểu thị lang đều có thể tái giá, đồng thời xóa bỏ quan niệm ca nhi mười chín tuổi phải kết hôn. Trong lúc nhất thời, cả triều thần ồ lên. Mà người con thứ của Trần Thần, tức gia nhi trưởng Trần Duệ kế thừa Tề gia, trở thành hoàng thương, cùng tân hoàng đế khai phá một thời kì mới.
Hà Nhật thoái vị dẫn theo La Thành đến một tòa nhà lớn cạnh bờ biển, gặp Trần Thần — bạn tốt kiêm anh em tốt — cũng giống cậu phủi tay đi làm chưởng quầy, cùng kẻ thù của cậu — Kiều Vân Thâm.
Kết quả khi ra sân sau tòa nhà thì thấy ba người kia đang ngồi trong lương đình uống nước dừa, ăn thịt nướng, mà trên bờ cát có hạ nhân đang bận rộn xoay vỉ than, tiếng thịt nướng xèo xèo, gió biển thổi hương thơm phức, ngửi mà thấy thèm. Xa xa là mặt biển mênh mông vô bờ, hải âu sải cánh trên bầu trời lộng lớn, khóm cây dừa rì rào trong gió… Mẹ nó quả là tiêu diêu tự tại! Hà Nhật nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
“U.” Trần Thần phất tay coi như chào hỏi, Tề Xảo cũng quay lại cười chào cậu.
“Muốn gia nhập không?”
“Tất nhiên rồi!” Hà Nhật thở phì phò ngồi xuống ghế hạ nhân đưa tới, hai mắt phừng phừng như lửa đốt nhìn mấy người trước mặt.
“Trần Thần, cậu có xứng làm bạn tui không hả! Mới đó đã chạy trước mất tiêu! Chẳng đợi người ta gì cả!” Hà Nhật vớ lấy nước dừa tu ừng ực.
Trần Thần chưa kịp nói, Kiều Vân Thâm nằm ghế bên đã mở miệng.
“Ô hay, đại lão gia…” Kiều Vân Thâm mặt than ngàn vạn năm không đổi, “Đâu phải chúng ta không đợi, là ngài bận rộn, chúng ta nào dám quấy rầy!” Nói xong còn liếc nhìn La Thành, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.
Mặt Hà Nhật lập tức đỏ ửng, trộm trừng La Thành một cái, mà người sau thì vui vẻ nhếch miệng cười.
“Thôi thôi,” Trần Thần cầm một đĩa thịt nướng đưa cho Hà Nhật, cắt ngang màn đấu khẩu, “Nào, nếm thử đi. Lần này dùng các loại nước tương tẩm ướp khác nhau, mỗi miếng đều có hương vị đặc trưng, cậu ăn thử xem thích vị nào.”
Hà Nhật nhận lấy đĩa thịt, chén tới tấp… Cậu chạy thẳng một mạch đến đây, đói rã ruột rồi!
“Ăn từ từ thôi.” Tề Xảo chu đáo đưa nước dừa qua, La Thành lịch sự tiếp nhận, tự động dâng đến miệng Hà Nhật.
Kiều Vân Thâm đá mắt nhìn, giọng lạnh te: “Ồ, người nào đó bị làm thê thảm quá, đến cả cơm cũng không kịp ăn, tay không nâng chân không đứng nổi, còn phải nhờ người khác đút.”
“Khụ…” Hà Nhật suýt nữa thì sặc, mặt đỏ bừng, căm tức trừng Kiều Vân Thâm, “Đừng có nói hươu nói vượn! Đồ đầu óc dơ bẩn tư tưởng đen tối!”
La Thành một bên dỗ Hà Nhật nguôi giận, một bên phóng ánh mắt cảnh cáo với Kiều Vân Thâm.
“Khụ…” Trần Thần ho khan một tiếng, thuần thục ngăn chặn đợt giao phong thứ hai, “Hà Nhật, La Thành, tình hình trong kinh ổn không?”
Hà Nhật nhe răng cười, “Mọi thứ đều tốt, còn lại giao cho Tránh Chi xử lý là được, không có đại sự gì.”
——Còn những kẻ muốn mượn dịp tiêu trừ hai nhà Trần Kiều… U quang trong mắt Hà Nhật chợt lóe, nở nụ cười bất cần… Cậu tuyệt đối sẽ không để bọn chúng có ngày lành!
Khi Hà Nhật thoái vị, có rất nhiều kẻ biết phong thanh quan hệ giữa Trần Thần và Hà Nhật muốn mượn cơ hội diệt trừ Trần Thần. Tuy đa phần hợp tác giữa hai người đều được giữ bí mật, chỉ có một ít bày ra bên ngoài, nhưng hoàng đế cực kì tín nhiệm Trần Thần, nhi tử lại là hoàng hậu phú thương, vẫn đủ khiến những kẻ tham lam kiêng kị. Bọn chúng vốn định sau khi Hà Nhật thoái vị thì bịa đặt vài chuyện như tham ô soán vị gì đó, dọa dẫm tân hoàng đế, khiến Trần Thần sa cơ, dù chống đỡ được thì quan hệ giữa anh và tân hoàng vẫn sẽ có ngăn cách, sau này có thể loại trừ dần dần. Nhưng người tính không bằng trời tính, chung quy là bọn chúng không hiểu rõ quan hệ giữa Trần Thần và Hà Nhật, thành ra lâm vào bi kịch. Đầu tiên Hà Nhật ở bên cạnh châm biếm, nhắc nhở chúng những chuyện xấu mà bản thân chúng gây ra. Xong Lưu Tránh Chi đăng cơ, từ từ xử lý bọn chúng, để trên dưới triều đình đều biết không chỉ tiên hoàng mà tân hoàng đế cũng thập phần coi trọng hai nhà Trần Tề, răn đe những kẻ chưa thấy rõ sự thật vào khuôn phép.
Hà Nhật sợ trăm năm sau lại phát sinh loại chuyện như thế này, vì vậy cậu ngầm để lại một mật chỉ cùng một kim bài miễn tử, để tử sĩ tâm phúc của mình thủ hộ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không được lấy ra, coi như làm bảo đảm cho huyết mạch Trần Thần. Nhưng hết thảy Hà Nhật đều không có ý định nói cho Trần Thần. Có một số việc cậu nên tự mình gánh vác. Trướ mặt Trần Thần, cậu vĩnh viễn là một đứa em trai ngốc cần người quan tâm, chứ không phải hoàng đế tâm cơ thâm trầm sống sót trong những màn cung đấu tranh đoạt.
“Vậy là tốt rồi.” Trần Thần thở phào, “Tránh Chi thế nào? Ứng phó nổi không?”
Miệng Hà Nhật nhét đầy thịt nướng, tùy tiện phất tay, “Không sao đâu, tiểu tử kia tinh ranh lắm, thừa hả năng xử lý tốt triều sự.”
Trần Thần nghĩ một lúc cũng yên tâm. Dẫu sao anh cũng coi như nhìn Tránh Chi lớn lên, từ nhỏ ngoài chăm sóc phụ thân hâm hâm dở dở cùng bọn đệ đệ ra, còn phải ứng phó với các đại thần, có thể nói là lớn lên trong mưa gió, như ông cụ non, thực là một đứa trẻ khiến người ta yên tâm.
“Cũng đúng, thằng bé Tránh Chi đáng tin hơn cậu nhiều.”
Hà Nhật phồng mang trợn má, “A Thần, cậu có còn là bạn tui không!”
Trần Thần bưng nước dừa cho Tề Xảo, đầu không ngẩng lên trả lời: “Là bạn tôi mới nói thẳng.”
Hà Nhật càng buồn bực, Kiều Vân Thâm khinh bỉ cười nhạo. Không đợi Hà Nhật phát tác, Tư Nạo ăn mặc như một phu nhân tiêu chuẩn đứng sau mọi người.
“Các ngươi đến rồi.” Tư Nạo dịu dàng cười, trông thực hiền lương thục đức, cặp mắt xanh thẫm tĩnh lặng như biển.
“…À.” Hà Nhật giật giật khóe miệng, quay đầu đi. Cậu vẫn không thể tiếp thu dáng vẻ này của Tư Nạo.
Yên lặng thở dài. Thời gian quả thật đáng sợ, có thể biến một tiểu ca nhi ma giáo nóng nảy thành phu lang hiền lành, đúng là không ngờ được! Tà tà liếc Kiều Vân Thâm, tuy vẫn mặt không đổi sắc nhưng động tác thấy thế nào cũng ôn nhu cực kì… Cơ mà động tác với vẻ mặt của hắn chẳng ăn nhập tí nào! A… Cái cặp này cậu nhìn riết bao nhiêu năm cũng không quen nổi!
Hà Nhật còn bận xoắn xuýt, đột nhiên có người chạm vào tay cậu. Hà Nhật nghiêng đầu nhìn, là La Thành. Hắn đang cầm một đĩa thịt nướng nóng hổi, trong đĩa đều là vị mình thích. Ái nhân nhà mình y như núi băng, Hà Nhật vừa ngắm vừa nghĩ thầm, đúng chuẩn muộn tao, nãy chắc chắn chỉ ngồi quan sát mình nên mới biết mình thích ăn những loại này! Cậu bĩu môi nhận lấy cái đĩa, xiên một miếng nhét vào miệng đối phương.
“Ban nãy chưa ăn đúng không! Hừ!”
Ánh mắt La Thành trở nên nhu hòa, hắn há miệng cắn thịt, cặp mắt tựa như băng tuyết tan chảy lẳng lặng nhìn Hà Nhật, khiến Hà Nhật nhịn không được đỏ mặt. Cậu cắn môi, tức giận trừng La Thành, lại xiên thêm miếng nữa đút cho hắn.
“Về sau nếu không ăn thì cho ngươi đói chết luôn!” Người nào đó hung dữ uy hiếp.
Khóe miệng La Thành khẽ nhếch, “Ừ ừ, nghe lời ngươi.”
Hà Nhật bĩu môi, song khuôn mặt vẫn đỏ bừng. Cậu thầm phỉ nhổ bản thân, đỏ mặt làm quái gì! Thật đáng thất vọng!
“Chà chà… Ân ái ghê ta!” Họ Kiều không chịu ngồi yên tiếp tục nói mát.
Thành công rước lấy phẫn nộ của Hà Nhật, Kiều Vân Thâm ôm Tư Nạo, khiêu khích trừng lại. Tư Nạo ngồi trong lòng hắn, buồn cười lắc đầu, nghĩ thầm, hai người này đúng là oan gia, gặp mặt không cãi không nháo sẽ thấy bức bối trong người!
Hà Nhật tức nghiến răng, con ngươi đảo tròn, chợt nghĩ ra một kế. Cậu thu hồi tầm mắt, bình tĩnh xiên một dải thịt, một đầu đút cho La Thành còn bản thân cắn đầu kia, hả hê cùng La Thành ăn thịt nướng.
——Ân ái? Chúng ta thích khoe ân ái đấy thì làm sao? Ta cho ngươi ghen tị chết! Hà Nhật khiêu khích liếc Kiều Vân Thâm rồi quay đi, chỉ tiếc không thấy được ánh mắt La Thành thoáng chốc ảm đạm, tầm mắt như lang sói nhìn chằm chằm đôi môi cậu. Hà Nhật à, ngày mai đừng mơ rời giường nhé.
Kiều Vân Thâm mím môi không cam lòng. Hắn là một người truyền thống và bảo thủ, hôm Tư Nạo trước mặt người khác đã là hành vi cực hạn, bảo hắn giống Hà Nhật là tuyệt đối không thể! Mà Hà Nhật đoán chắc Kiều Vân Thâm trọng lễ tiết không dám làm vậy, cậu mới dám tự tin bày trò.
Cơ mà Kiều Vân Thâm không dám, Tư Nạo mà không dám ư?
Thấy phu quân nhà mình bị “bắt nạt”, Tư Nạo luôn một mực yêu thương phu quân tất sẽ giúp hắn trả thù. Y ngửa đầu, nắm lấy cằm Kiều Vân Thâm xoay lại, hắn chưa kịp hoàn hồn đã áp môi mình lên.
…
Chung quy lại ca nhi giang hồ vẫn là ca nhi giang hồ, dẫu dáng vẻ có biến thành hiền lương thục đức đến mấy thì tác phong hào sảng cũng đã ăn sâu vào máu!
Người tám lạng đấu kẻ nửa cân, khí thế hừng hực. Trần Thần ngồi bên cạnh vuốt trán cảm thán, hai người này mấy chục tuổi đầu mà vẫn chí chóe nhau như trẻ con!
“A Thần…” Tề Xảo đỏ bừng mặt, núp trong ngực Trần Thần, y thực sự không dám nhìn thẳng.
Trần Thần bế ái nhân trong lòng mình lên, dịu dàng nói: “Không sao đâu.”
Tề Xảo ngẩng đầu, khuôn mặt dù đã xuất hiện vết chân chim nhưng vẫn còn vương nét thẹn thùng thuở thiếu thời. Trần Thần cười tươi rói, nhịn không được bóp mặt y.
“Muốn ra ngoài kia không?”
“Có.”
Hai người ra khỏi tiểu viện, hướng về phía biển rộng mà đi.
Đứng trên bờ biển, nghe tiếng sóng ì ầm vỗ triền cát, xa xa vọng lại tiếng hải âu trong không trung bao la, tâm hồn cũng cảm thấy lâng lâng. Trần Thần đứng đằng sau Tề Xảo, vòng tay ôm thắt lưng đầy đặn của y, lặng lẳng hưởng thụ giây phút bình yên này.
“A Xảo, chúng ta ra khơi chơi một lần đi. Hai ta đã đi hết khắp mọi nơi trên Khánh quốc rồi.”
Tề Xảo ngửa đầu về sau, tựa vào bờ vai nở nang không còn cơ bắp cứng rắn như hồi xưa trên người Trần Thần.
“Ra khơi cũng được, nhưng bọn nhỏ thì sao đây? Tuy lần này ra ngoài chúng ta đã báo trước cho bọn nó, nhưng cứ thế để chúng lại ta vẫn luyến tiếc. Hay chúng ta kêu bọn nhỏ đi cùng đi.”
Trần Thần bóp bóp thịt mềm trong tay, nhẹ giọng nói: “Bọn nó đi cùng thì ai quản lý Tề gia! Ngươi đừng lo lắng, chờ chúng thành thân có người thừa kế rồi sẽ có cơ hội ngao du.”
Tề Xảo lắc đầu, liếc mắt nhìn anh, “Giống ngươi ấy à?”
Trần Thần cười dịu dàng, “Đúng vậy.”
Tề Xảo hết nói nổi. Y nhìn về phương xa một hồi, chợt quay đầu nói với Trần Thần:
“Được, nghe lời ngươi, chúng ta rời bến thử đi.”
Trần Thần cười, “Vậy ngày mai xuất phát liền. Trước tiên thử đến Châu Âu xem. Ta có mua một vài trang viên ở đó với mấy tòa thành, chúng ta qua đó ở một thời gian. Trong trang viên ta còn trồng vườn nho nhưỡng rượu… Đúng rồi, ta cũng trồng hẳn một cánh đồng hoa oải hương. Đến khi hoa nở rộ, khắp nơi đó đều được sắc tím ôm trọn, cả không gian ngập trong hương thơm dìu dịu. Gần đó có một tòa thành ta mua, chúng ta có thể ở đó ngắm hoa bất cứ lúc nào… Nhiều chỗ khác cũng đáng để xem lắm, ngươi muốn đi đâu?”
Tề Xảo nở nụ cười, cọ cọ trên vai người đằng sau, “Tùy ngươi, ngươi đi đâu ta theo đó.”
Trần Thần khẽ hôn đỉnh đầu y, “Vậy ta cùng ngươi đi ngắm nhìn cả thế giới!”
Tề Xảo chậm rãi nắm chặt hai cánh tay bên hông mình, thấp giọng trả lời: “Được.”
====================
Kết thúc chính văn.