Chương 25: Chủ bá, ta hỏi một chút, đại ca Lương Nhân còn thiếu tiểu thiếp không?
Trong cửa hàng Christine, Dương Mậu Di đánh giá rất đúng trọng tâm của chiếc váy dài này, tiếp đó là đến vấn đề giá cả quá đắt.
Nhân viên bán hàng Aria giải thích, “Chiếc váy dài này này một mẫu thiết kế mới nhất của tiệm chúng ta, được làm từ tằm ti đủ màu sắc, không chỉ màu sắc tươi mát tự nhiên, còn có đặc tính thân thiện với làn da, hơn nữa còn thông thoáng khí, vô cùng thích hợp cho mùa hè.”
An Lương xen vào, nói, “Bao nhiêu tiền?”
“Chỉ 57,000 nguyên.” Nhân viên cửa hàng Aria đáp lại.
Đám người đang xem trực tiếp lập tức xoát mưa đạn.
‘ Ta nôn! Một chiếc váy 5 vạn 7!’
‘ Sự nghèo khó đã hạn chế tưởng tượng của ta!’
‘ Ta đã tìm thấy chiếc váy cùng kiểu với chiếc váy này ở trên mạng, chỉ cần 58 khối tiền!’
An Lương không để ý tới đống mưa đạn như thường ngày, hắn kiểm tr.a lại quy tắc của "sơ cấp cấu vật phản hiện tạp" một chút, số tiền tối đa là 5 vạn khối, nếu vượt qua 5 vạn khối thì sẽ được tính theo 5 vạn khối.
“Mua! Quét thẻ!” An Lương đưa thẻ ngân hàng về phía Aria.
“A?” Nhân viên bán hàng hàng Aria hơi sửng sốt một chút.
Nói thật, cho dù Aria là nhân viên của cửa hàng Christine, nàng vẫn cảm thấy một chiếc váy 5 vạn 7 là rất rất đắt!
Dương Mậu Di từ chối, nói, “Đại ca Lương Nhân, đừng làm vậy!”
An Lương khoát tay, nói, “Coi như thưởng cho ngươi, ngươi mặc chiếc váy này trông rất đẹp, ta rất thích.”
Aria nhận thẻ ngân hàng từ tay An Lương, quét thẻ bằng POS di động, An Lương nhập mật mã, xuất hóa đơn thuận lợi, đại biểu đã thanh toán thành công.
An Lương lại đánh giá Dương Mậu Di từ trên xuống dưới, hắn lại hỏi, “Ngươi có mang giày cao gót không?”
Dương Mậu Di gật đầu.
“Lại giới thiệu cho ta một mẫu giày cao gót!” An Lương phân phó.
Thời điểm nhân viên bán hàng Aria dẫn Dương Mậu Di đi thử giày, An Lương bắt đầu sử dụng lần thứ nhất của "sơ cấp cấu vật phản hiện tạp", vận khí của hắn rất không tệ, lần thứ nhất liền được hoàn tiền gấp ba.
Nguyên bản bỏ ra năm vạn bảy ngàn khối mua váy, trong nháy mắt liền có lại 15 vạn, kiếm lời 93,000 khối, An Lương cảm thấy nếu luôn có phương thức dùng tiền kiểu này liền nên dùng càng nhiều càng tốt.
Đáng tiếc "sơ cấp cấu vật phản hiện tạp" chỉ dùng được năm lần!
Mấy phút sau, nhân viên bán hàng Aria đề cử một đôi giày cao gót màu đen mùa hè kiểu thoáng khí cho Dương Mậu Di.
An Lương chỉ liếc một cái liền mở miệng, nói, “Quét thẻ!”
Lần này Dương Mậu Di không có ngăn cản, quả thật nàng cũng ưa thích đôi giày này, hơn nữa đôi giày này cũng không quá đắc, ‘chỉ cần’ 8,600 khối ‘mà thôi ’, so cùng chiếc váy 5 vạn 7 mà nói, chỉ là một đôi giày cao gót hơn 8000 cũng không thành vấn đề?
Lần tiêu phí này, An Lương không sử dụng "sơ cấp cấu vật phản hiện tạp", bởi quá không có lời!
An Lương chủ động xếp quần áo cùng giày cũ vào túi xách tay của Dương Mậu Di, hắn đưa điện thoại di động cho Dương Mậu Di, nói “Ngươi tự trực tiếp đi? Nói thật, đám khán giả của ngươi có chút quá đáng, ta nói lâu như vậy, không những bọn hắn không xoát lễ vật, còn không nói ta soái, ta cảm thấy rất thương tâm.”
Dương Mậu Di liếc An Lương một cái, nàng nhận lại điện thoại di động, trước tiên liền chủ động nói, “Cảm tạ đại ca Lương Nhân.”
Sau đó nhìn mưa đạn trong gian trực tiếp một chút.
‘ Một đôi giày cao gót hơn 8000, chúng ta choáng!’
‘ Xoát lễ vật là chuyện không thể nào, nói ngươi soái cũng là chuyện không thể, ghen tị!’
‘ Thổ hào tiện tay liền tiêu phí hơn 6 vạn lại đi lừa gạt công nhân tiền lương một tháng hai ngàn xoát lễ vật?’
‘ Sao các ngươi chỉ quan tâm giá cả của váy giày, các ngươi không thấy chúng ta đã mất tiểu chủ bá rồi sao?’
‘ Tiểu ca Porsche: Chỉ là tiểu hồ ly tinh mà thôi, sao có thể chạy khỏi Ngũ Chỉ sơn của ta?’
‘ Tiểu ca Porsche quá xuất sắc, vị tiểu chủ bá này, ta cảm thấy đã nguội!’
‘ Hôm qua quét 100 vạn, hôm nay lại dẫn tiểu chủ bá đi tiêu phí xa xỉ, chẳng lẽ tối nay sẽ điên cuồng thu lại ( )?’
( ) : điên cuồng thu lại ở đây có nghĩa là... đồng vợ đồng chồng, giường bê tông cũng sập =)).
Dương Mậu Di nhìn mưa đạn trong gian trực tiếp, sắc mặt nàng ửng đỏ, nhưng lại không định phản bác, cũng không có ý định đi giải thích, tạm thời vẫn nàng vẫn chưa phân rõ tình cảm của bản thân đối với An Lương.
Nếu nói không có tình cảm gì, đây tuyệt đối là nói dối!
Nhưng trực tiếp hiến thân là chuyện rất không có khả năng.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Dương Mậu Di hỏi thăm, nàng bổ sung, “Ngươi đừng mua cho ta nữa, ta không muốn !”
An Lương cười ha ha, đáp lại, “Tiểu chủ bá nhà ngươi nghĩ cái rắm ( )?”
( ) : phi thực tế
Đầu Dương Mậu Di lại đầy dấu chấm hỏi.
An Lương trêu chọc, nói, “Ta mua đồ cho ngươi trước, cho ngươi mặc là để lát nữa khi vào tiệm khác ngươi sẽ không bị ngăn ở bên ngoài, nếu bị chặn không phải sẽ rất lúng túng sao?”
“......” Dương Mậu Di im lặng nhìn An Lương.
Đám người đang xem trực tiếp cũng nhạo báng điên cuồng.
‘ Tiểu ca Porsche này quá xuất sắc!’
‘ Yêu! Yêu! Loại tiểu ca thế này, ta quá yêu !’
‘ Cầu chủ bá hỏi tiểu ca Porsche một chút xem hắn còn thiếu bạn gái hay không?’
‘ Nếu tiểu ca Porsche có bạn gái, hắn có ngại đổi người khác hay không?’
‘ Nếu tiểu ca Porsche không muốn đổi người khác vậy có ngại thêm một người nữa hay không?’
‘ Ta siêu ngoan ! Không tranh không đoạt, không nháo, không ầm ĩ, yên tĩnh làm tiểu thiếp là được!’
Dương Mậu Di nhìn đám người xem vô sỉ như vậy, nàng chỉ có thể giả vờ như không trông thấy, bất quá trong nội tâm nàng cũng khẽ động, không nhịn được muốn hỏi thăm một chút xem An Lương có bạn gái hay không.
Vạn nhất An Lương không có bạn gái thì sao?
Dương Mậu Di không tự chủ được nghĩ tới tương lai xa xôi...