Chương 84: An Thịnh Vũ rất xoắn quýt!
Đối với câu hỏi của Vân Hinh, An Lương suy nghĩ một chút, hắn cũng không cự tuyệt, “Ngươi muốn đi đâu chơi?”
Mặc dù Vân Hinh đúng là hùng hài tử, nhưng An Lương cũng không chán ghét Vân Hinh, ngược lại hắn còn rất thích, hắn luôn xem Vân Hinh như muội muội của mình.
Đáng tiếc!
Vô luận là An Thịnh Vũ hay Tôn Hà đều biểu thị khi còn bé An Lương chính là một cái hùng hài tử, từ dùng pháo nổ phân, nhảy vào hố bùn, đến đại chiến bút màu gì đó đều có thân ảnh An Lương.
Tình huống như vậy khiến An Thịnh Vũ cùng Tôn Hà vô cùng đau đầu, đương nhiên sẽ không muốn có thêm một đứa con, nhỡ đứa sau cũng là hùng hài tử thì sao bây giờ?
Mỗi lần kể đến những trò quạy phá của An Lương khi còn nhỏ, An Thịnh Vũ đều có thể nói mấy tiếng không trùng nội dung!
“Đại ca ca muốn đi đâu, chúng ta liền đi nơi đó.” Vân Hinh trả lời.
An Lương suy nghĩ một chút mới đáp lại, nói, “Chúng ta đi Viện Hải Dương chơi đi.”
“Được được!” Vân Hinh trả lời.
Tiếp đó âm thanh Vân Hi Nguyệt truyền đến, “Xin lỗi, xin lỗi, thành thật xin lỗi An tiên sinh, điện thoại của ta bị Hinh Hinh cầm đi, ta không biết nàng gửi tin nhắn cho ngươi.”
An Lương lập tức trả lời, “Không việc gì, Vân nữ sĩ, ta đã đáp ứng Hinh Hinh, ngày mai dẫn nàng đi ăn tại Viện Hải Dương.”
“Cái này... Thật phiền An tiên sinh quá, ngày mai chúng ta không có thời gian, chúng ta...” Vân Hi Nguyệt chưa nói xong liền bị Vân Hinh ngắt lời.
“Mẹ, ngươi đã nói chúng ta không được nói dối, ngày mai chúng ta có thời gian!” Quả nhiên Vân Hinh chính là một cái tiểu quỷ cơ linh!
An Lương dùng tin nhắn giọng nói trả lời, “Vân nữ sĩ, ngày mai mấy giờ chúng ta gặp mặt?”
Vân Hi Nguyệt trả lời, “Cái này... Ai! 9:00 sáng mai, ở cổng Viện Hải Dương? Thật làm phiền An tiên sinh, Hinh Hinh, mau cảm ơn An tiên sinh.”
“Cám ơn đại ca ca!” Vân Hinh cảm tạ.
“Không cần khách khí.” An Lương trả lời tin nhắn xong, hắn còn ngồi tán ngẫu cùng tiểu gia hoả một lúc mới tiến vào Hạp Cốc mạo hiểm.
Tất cả người chơi đều biết, ở Hạp Cốc, năng lực tiền giấy chính là vương!
Hôm sau.
An Lương dẫn Vân Hinh đi xem Viện Hải Dương. Vân Hi Nguyệt trở thành người xách đồ, chủ yếu là cầm giúp giỏ xách, thuận tiện mua nước uống, An Lương thì giải thích cho Vân Hinh về các loài động vật trong hải dương.
Gần trưa, Vân Hi Nguyệt biểu thị đã đặt cơm trưa từ trước, An Lương liền đồng ý, hắn đã giới thiệu các loài động vật ở Viện Hải Dương cho Vân Hinh, không có công lao cũng có khổ lao?
Thế nên ăn một bữa thì thế nào?
Lao động là vinh quang!
Hắn phải lao động để kiếm cơm trưa, cũng không phải ăn cơm miễn phí.
Quán cơm Vân Hi Nguyệt đặt trước cũng nằm gần Viện Hải Dương, một nhà hàng hải sản tên ‘Hải Dương Kỷ’, An Lương bế Vân Hinh, theo sau Vân Hinh Nguyệt đi Hải Dương Kỷ, vừa bước vào nhà hàng, hắn liền có cảm giác da đầu tê dại.
Bởi hắn lại gặp An Thịnh Vũ!
Ánh mắt An Thịnh Vũ phức tạp nhìn An Lương, dù sao hiện tại An Lương đang bế Vân Hinh, Vân Hi Nguyệt lại đứng bên người An Lương, nhìn thế nào cũng có cảm giác có vấn đề a?
Khoé miệgn An Lương giật một cái, hắn không chút do dự tiến lên chào hỏi, “Cha!”
An Thịnh Vũ tằng hắng một cái, hắn ta hỏi ngược lại, “Sao ngươi lại ở đây?”
An Lương vội vàng giới thiệu cho hai bên, xong, hắn mới đáp lại, nói, “Ta dẫn bạn nhỏ này tới chơi, thuận tiện ghé qua ăn một bữa cơm.”
Vân Hi Nguyệt có chút đỏ mặt, lúng túng nói, “Chào An Thịnh Vũ tiên sinh.”
An Thịnh Vũ khẽ gật đầu, tiếp đó đáp lại, nói, “Hai ngươi ăn bên bàn khác, bên này còn có khách.”
“Đi!” An Lương cũng không khách khí.
Đợi sau khi rời đi, Vân Hi Nguyệt mới thở dài một hơi, “Xin lỗi An tiên sinh, chúng ta...”
An Lương ngắt lời Vân Hi Nguyệt, “Chúng ta ăn cơm trước.”
Chuyện này càng nói càng lúng túng, trực tiếp chuyển chủ đề mới là lựa chọn chính xác nhất.
Nếu không càng tô càng đen?
"Được.” Vân Hi Nguyệt thở dài một hơi.
Vân Hinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nàng nhìn đống cua đang giơ nanh vuốt trong bể kính, còn có tôm hùm hoạt bá, “Đại ca ca, ta muốn ăn tôm, còn có quái thú tám chân xấu xí này.”
“Gọi là con cua!” An Lương uốn nắn.
“Đúng đúng, Hinh Hinh muốn gọi tên đầu tiên!” Vân Hinh đáp lại, “Bọn chúng quá xấu!”
An Lương một bên gọi nhân viên học vụ vớt tôm cua, một bên giải thích cho Vân Hinh.
Cách đó không xa, bên bàn An Thịnh Vũ, một người trung niên dò hỏi, “Lão An, người vừa rồi là...”
An Thịnh Vũ cũng không giấu diếm, “Người vừa rồi là con trai ta.”
Trung niên nhân như có thâm ý liếc mắt nhìn An Thịnh Vũ, tiếp đó chủ động nâng ly, nói, “Tới tới tới, lão An, chúng ta uống một ly!”
An Thịnh Vũ lộ ra vẻ vinh hạnh, hắn ta dùng tay phải nâng thân ly, tay trái đỡ đáy đáy ly, “Vương tổng, ta mời ngươi!”
Người trung niên tên Vương tổng cười nói, “Lão An, ngươi đúng là điệu thấp, chuyện hợp tác của chúng ta, ngày mai ngươi mang bản kế hoạch chi tiết qua.”
An Thịnh Vũ có chút sửng sốt, nhưng cũng hiểu ý Vương tổng, hắn ta lại nâng ly lên, “Rất cảm tạ, Vương tổng, ta uống, ngươi tùy ý.”
Vương tổng cũng cười cụng ly, cho đủ mặt mũi!_