Chương 3: Ranh giới của cô
Cố gắng nhịn xuống những suy nghĩ đáng sợ trong đầu, Hạ Hạ mặc xiêm y rườm rà lên người, đem tóc thả xuống lòa xòa, sau đó bước ra bên ngoài. Đừng hỏi vì sao cô không bối tóc, thật sự là cô không biết phải bối như thế nào, không bằng chẳng làm gì, thoải mái a...
“Á! Tiểu thư! Tại sao ngài lại ăn mặc như thế này!” Tiểu Mai vội vàng chạy đến, khuôn mặt hồng hào lo lắng đến toát mồ hôi hột. Tiểu cô nương cuống cuồng lôi kéo Hạ Hạ hỏi han.
Hạ Hạ mặc kệ cô ta lộn xộn, bực bội bước ra ngoài.
Thời gian! Cô không có thời gian a!
Vân Như Nguyệt ánh mắt phút chốc trở nên lạnh thấu xương, sau đó lại giống như không có chuyện gì giả vờ một bộ lo lắng cùng buồn bã. Cô ta cho rằng mình giấu diếm rất kĩ, thế nhưng điểm che dấu nhỏ nhặt này chẳng thể nào dấu được Hạ Hạ.
Ha... người làm cũng là một cái đức hạnh này sao? Có vẻ như nước ở Hạ gia cũng không trong sạch như Hạ Hạ cô đã nghĩ...
Hạ Hạ yên lặng đánh một dấu “Tử” lên mặt của Vân Như Nguyệt, sau đó thì không quan tâm bỏ đi.
Giết người phóng hỏa chuyện này cô đã sớm làm đến quen, cũng chẳng hề có cảm giác gì đáng nói. Duy độc cô có thể chấp nhận làm một tên bệnh tâm thần cuồng sát, nhưng lại không thể chấp nhận bản thân cô tổn thương những người mà cô để ý được.
Với cô, cô có một ranh giới rất rõ ràng giữa “người thân” và “người dưng”, một bên là bao che, là bảo vệ, và một bên là bất cần, có thể dùng để cô giải trí một chút mỗi khi bất mãn.
Dù sao thế giới này cũng không phải... Hạ Hạ vẫn là coi thường hệ thống... Cho đến khi cô lọt vào cái ôm ấp áp của người anh trai thế giới này cùng ánh mắt từ ái yêu thương của ba mẹ - những người có tên và khuôn mặt cùng tính cách như đúc ra từ khuôn của người thân của cô ở thế giới bên kia. Cô biết cô sụp hố rồi.
Kết cục của Hạ gia, chính cô cũng không muốn nhớ lại. Cô hẳn là đã có thể vô tâm vô tư tàn sát hết thảy không cố kị, thế nhưng người thân của cô lại xuất hiện ở thế giới này - cho dù chỉ là mô phỏng ra, cô cũng không thể ngoan độc hạ thủ.
Đây là mấu chốt của cô.
Có thể Hạ Hạ sẽ phát điên vào một ngày nào đó, thế nhưng chắc chắn, khi đó cô sẽ rời đi thật xa nơi này, hoặc tự gông xiềng chính mình, không cho phép bản thân cô làm hại đến gia đình mình.
Sống một cách mệt mỏi đấu tranh với bản thân hơn 20 năm, cách duy nhất để Hạ Hạ không phát điên mà tàn sát gia đình chính là sự cố chấp này của cô.
Thật may mắn ngày đó cô bị chiếc ô tô kia đâm ch.ết, nếu không gia đình của cô chỉ sợ sẽ bị chính cô trong cơn điên sát hại...
“Hạ Hạ! Tại sao lại không ăn cơm trưa? Có đói bụng hay không? Ca ca đem bánh ngọt ở Hương Nhã Các trở về cho muội ăn này, lại đây...” Hạ Phí kéo tay Hạ Hạ ngồi vào bàn ăn, trân quý đem hai chiếc bánh nhỏ màu hồng ra uy muội muội.
“Tiểu Hạ... Mẫu thân biết con rất yêu thích đại công tử Dương gia Dương Nghiệp Khải, thế nhưng công tử nhà bọn họ đã định hôn ước với Sở gia đại tiểu thư Sở Bạch Lăng rồi. Tuy là sẽ rất ủy khuất cho con... thế nhưng... nghe mẫu thân, mẫu thân sẽ tìm người tốt hơn cho con... được không tiểu Hạ...” Hạ mẫu vuốt ve mái tóc của Hạ Hạ, đau lòng xoa xoa đầu cô. Thật ủy khuất cho nữ nhi của bà.. nữ nhi của bà chính là quá si tình mà...
Hạ Hạ híp mắt hưởng thụ sự dịu dàng của Hạ mẫu, ánh mắt lại sắc lạnh. Cô cất giọng nũng nĩu ủy khuất, ánh mắt lại băng lãnh như mũi dao. “Vâng... tiểu nữ đã hiểu... sáng mai tiểu nữ sẽ đến gặp Dương ca ca một lần cuối cùng... sau này... sẽ không bao giờ nữa...”
Hạ phụ nghe giọng ủy khuất của nữ nhi, sắc mặt có chút đau lòng trầm xuống.
Ánh mắt Hạ Hạ lóe lên phía sau sự ủy khuất đau lòng.
A a Dương ca ca... mong rằng ngày mai huynh sẽ vui vẻ đón nhận chút lễ mọn của tiểu muội muội.
Nếu cô đoán không nhầm nha, Vân Như Nguyệt chính là tai họa từ cái hoa đào nam phụ này mà ra... ngày mai, sẽ có một tuồng kịch rất hay đấy...
Vân Như Nguyệt... Dương Nghiệp Khải... Sở Bạch Lăng... thanh danh... trinh tiết... tình yêu...
Ha hả...
Cho tôi thấy tình yêu của các người vĩ đại đến nhường nào đi...
Còn vị nam chính Tiêu Mặc kia, cùng tôi xem một vở kịch hay a~